Đuổi Theo Con Sóng

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Lan như không nghe thấy, chỉ lo mở lọ thuốc mỡ, lấy ra một chút bôi lên miệng vết thương của Tùy Ý, sau đó nhanh tay xé một miếng băng cá nhân, quấn quanh đốt đầu ngón giữa của hắn.

Tùy Ý muốn rút tay về.

“Đừng nhúc nhích.” Ninh Lan giữ chặt tay hắn, nói.

Tùy Ý nghe vậy bèn không động đậy nữa. Ngón tay Ninh Lan thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, đầu ngón tay mềm mại hồng hào, nhưng lòng bàn tay lại đầy nếp nhăn, thậm chí còn có vài vết thương nhỏ, khác xa tay người sống trong nhung lụa.

Tùy Ý cảm thấy rất kỳ lạ, không phải Ninh Lan rất thông minh, giỏi mưu mẹo lừa gạt à? Sao lại để bản thân chật vật như vậy?

“Tốt rồi.” Băng bó xong, Ninh Lan thổi nhẹ lên đầu ngón tay của hắn: “Giờ không đau nữa rồi phải không?”

Vùng da được thổi lập tức trở nên tê dại, Tùy Ý rút tay, nắm chặt lại, giấu những ngón tay bên trong lòng bàn tay, cố gắng xua tan cảm giác này.

Ninh Lan nhận ra hành động vừa rồi quá thân mật, sờ mũi nói: “Ngại quá, tôi bị quen… Nghe nói thổi như thế sẽ không đau nữa.”

Quen gì chứ?

Tùy Ý há miệng thở dốc, cuối cùng lựa chọn không nói ra, chỉ lễ phép nói “cảm ơn”.

Đợt fansign đầu tiên của AOW kết thúc vào đầu hè. Khi nhận được tiền lương tháng thứ ba, Ninh Lan hoảng hốt hồi lâu, sau đó cậu mới nhận ra bản thân đã gia nhập nhóm hơn hai tháng.

Tiền lương lần này còn có thêm cả lợi nhuận của album, tuy đã trừ hoa hồng cho công ty rồi mới chia đều cho bảy người, chẳng còn được bao nhiêu, nhưng với Ninh Lan, đây vẫn là một con số không hề nhỏ. Cậu lấy một phần làm phí sinh hoạt tháng sau, trích một phần gửi cho thím, phần còn lại để nguyên trong tài khoản không đụng tới.

Cậu định bao giờ tích đủ năm chữ số sẽ gửi trả lại Tùy Ý, vài ngàn vài trăm thật sự quá khó coi.

Trước khi quay về ký túc xá, Ninh Lan ghé qua siêu thị, ngoài đồ ăn sẵn còn mua thêm vài lon đồ uống nhập khẩu và đồ để nấu ăn. Đến khi thanh toán, mấy thứ này chiếm phần lớn hóa đơn, Ninh Lan nhìn mà không khỏi xót lòng.

Trong ký túc xá không có ai, Ninh Lan nhắn tin lên nhóm nói tối nay mình sẽ mời mọi người ăn cơm, sau đó đặt đồ uống lên bàn từng người rồi đi tắm rửa.

Nước ấm nhẹ nhàng vỗ về gương mặt, Ninh Lan nhắm mắt lại. Ở bên ngoài hơn một tháng, giờ trở về ký túc xá mang lại cho cậu cảm giác thoải mái tưởng là đã mất từ lâu, như được về nhà.

Nghĩ đến đây, Ninh Lan thoáng sửng sốt. Cậu làm gì có nhà?

Khi bố còn chưa chết, ba ngày hai bữa đều có người tới đòi nợ. Ninh Lan nhớ rõ có một buổi sáng, khi cậu chuẩn bị đến trường, vừa mở cửa đã bị thứ dơ bẩn tanh hôi dội khắp người, suýt nữa còn bị đánh. Về phần người cha đáng lẽ phải đứng ra gánh vác tránh nhiệm thì lại chỉ biết trốn trong phòng vài ngày không dám lộ diện.

Sau đó, bọn họ thường xuyên chuyển nhà, nhà tập thể, nhà dân, phòng ở tập trung (*), thậm chí họ còn từng ở lán, ở dưới hầm đi bộ. Lúc đến tuổi phát triển, Ninh Lan ăn không đủ no, từng vài lần trộm tiền của bạn học, tuy rằng rất ít, chỉ đủ để mua một gói mì ăn liền, khi ấy cậu nghĩ bao giờ có tiền thì sẽ trả lại. Nhưng chẳng bao lâu, cậu đã bị phát hiện. Giáo viên gọi mẹ cậu tới, trước mặt tất cả các bạn cùng lớp, mẹ cậu vừa mắng chửi vừa đánh, khóc loạn lên như người tâm thần, còn xé nát chiếc áo khoác lành lặn duy nhất của cậu.

(*) Nhà dân: nhà ở thấp tầng do hộ dân cư tự cơi nới, cải tạo.



Phòng ở tập trung:



Sau đó, bố cậu chết, Ninh Lan được đưa đến nhà chú thím. Chú ngăn một nửa phòng của em gái họ, đặt một chiếc giường lò xo, từ đó, nơi ấy trở thành phòng của cậu. Cậu vô cùng quý trọng chỗ ở khó lòng có được này, luôn cố gắng để chú thím vui lòng, cố gắng đối xử thật tốt với em gái. Mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cậu đều chạy ra ngoài làm thêm, toàn bộ số tiền kiếm được đều để giúp đỡ gia đình, dư lại một ít thì mua đồ ăn ngon và kẹp tóc cho em gái.

Nhưng con người ai rồi cũng thay đổi. Dần dần, những món ăn ngon, mấy món đồ lặt vặt không thể làm hài lòng em gái được nữa, thím cũng dần chuyển từ quan tâm khách sáo ban đầu sang khó chịu phiền chán. Có một hôm, cậu đứng ở cửa phòng bếp, nghe được rõ ràng thím nói với chú: “Khi nào tiễn thằng ranh kia đi? Chẳng lẽ cứ để nó ở nhà mình đến lúc nó kết hôn sinh con à?”

Trí nhớ của Ninh Lan rất tốt, nhưng cậu lại chẳng thể nhớ được tâm trạng của mình lúc đó, có lẽ cũng có phần khổ sở nhỉ. Chắc còn khó chịu hơn lúc cậu bị hắt nước rửa chén mà ba cậu vẫn chẳng thèm liếc mắt.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cậu bắt đầu liều mạng làm việc, cố gắng kiếm tiền, mong tám năm, mười năm nữa có thể về quê, mua một căn nhà. Một căn nhà chân chính thuộc về cậu, không cần lo bữa nay bữa mai, dọn đây ở đó, cũng không cần sợ bị đuổi đi, hàng ngày bước ra khỏi nhà trong ánh mặt trời, đến khi xế bóng thì trở về nhà, không cần trốn Đông trốn Tây, cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Vốn dĩ cậu đã tích cóp đủ tiền, giá nhà ở quê tương đối thấp, đặt cọc một phần tiền mua nhà không phải là việc khó, nếu chuyện kia không xảy ra…

Ninh Lan lau nước trên mặt. Hiện giờ chưa nói đến không có tiền, cậu thậm chí còn đang thiếu nợ, ông chủ Lưu rồi cả Tùy Ý nữa. Đến năm 30 tuổi, cậu cũng chẳng thể trở mình.

Trừ khi vớ được một cục tiền phi nghĩa.

Tắm rửa xong, Ninh Lan lên mạng bỏ tiền mua hai vé cá cược thể thao, sau đó đi vào phòng bếp.

Trước kia, lúc đi làm ở thủ đô, khi không quá bận rộn, cậu cũng sẽ mua chút đồ về nấu để cải thiện bữa cơm. Hôm nay cậu mua sườn, cá, thịt ba chỉ, chân gà, tôm, thêm rất nhiều món chay, dù cả Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ tới cũng vẫn đủ ăn.

Trong lúc làm cánh gà chiên coca, cậu đặc biệt để lại vài miếng cánh giữa, ướp gia vị sau đó lăn qua trứng và bột mì, chuẩn bị làm cánh gà tẩm bột chiên. Tuy đã lâu chưa ăn cơm cùng mọi người, nhưng cậu vẫn nhớ Tùy Ý thích ăn đồ chiên rán.

Bận bịu hơn hai tiếng, mấy món chính đã làm xong, rau đã thái xong để sẵn trên thớt, chờ bọn họ quay lại xào lên là ăn được. Ninh Lan rửa tay cầm di động, đọc được tin nhắn Vương Băng Dương trả lời mình từ mười phút trước: Bọn tôi ăn ở ngoài rồi, buổi tối không về ăn đâu, anh Lan cứ ăn một mình đi!

Cậu đoán “bọn tôi” trong lời Vương Băng Dương hẳn là bốn người còn lại trong ký túc xá, trừ mình ra.

Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ cũng lần lượt đáp lại, nói đang ở nhà ăn, không tới.

Ninh Lan ngồi ngẩn người trong phòng khách, sau đó lấy bánh kem trong hộp mua từ siêu thị ra, nhét vào miệng, ước một cách vô cùng không thành kính, hy vọng vé cược mua ban nãy sẽ trúng thưởng.

Hôm nay là sinh nhật của cậu, tháng 11 trên căn cước là do mẹ cậu tự sửa khi thay đổi tuổi cho cậu, bà ta bảo rằng sinh cuối năm thì có vẻ trẻ hơn chút. Tạ Thiên Hào thích bé trai non mềm, gương mặt Ninh Lan cũng non nớt, sửa nhỏ đi năm tuổi cũng không khiến người ta có cảm giác sai lệch.

Cậu vốn không quan tâm tới sinh nhật của mình, chẳng qua khi rút tiền, thấy ngày trên ATM nên nhớ ra. Vừa hay chiều hôm nay được nghỉ, trước đó cậu từng nói muốn mời mọi người một bữa cơm, ăn bên ngoài vừa đắt vừa không đảm bảo vệ sinh, vì thế lúc đi siêu thị, qua khu thực phẩm tươi sống, cậu nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, chọn luôn hôm nay đi.

Thật ra trong tiềm thức cậu vẫn luôn hi vọng, hôm nay là sinh nhật của cậu, chẳng phải mọi người vẫn nói sinh nhật là dịp trọng đại nhất sao? Biết đâu ông trời sẽ giúp cậu, khiến cho mọi thứ ngày hôm nay suôn sẻ hơn?

Nhưng quả nhiên là cậu hy vọng quá nhiều.

Ăn xong bánh ngọt, Ninh Lan không thấy đói nữa. Cậu bọc màng bọc thực phẩm lên chỗ đồ ăn đã lạnh, đặt vào trong tủ, buồn chán xoay mấy vòng trong phòng, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài, quyết định tới công ty luyện tập vũ đạo giết thời gian.

Đến công ty, vừa tìm được phòng tập trống, mới thực hiện xong động tác giãn cơ khởi động một lát, mẹ cậu đã gọi tới.

Gần đây thi thoảng mẹ cậu có gọi tới, nhưng hầu hết đều bị Ninh Lan làm lơ. Dù sao nếu có việc gấp, bà ta chắc chắn sẽ liều mạng gọi hoặc oanh tạc tin nhắn, nếu vẫn không gọi được thì sẽ lấy điện thoại người khác gọi, đến khi cậu bắt máy mới thôi.

Nhưng Ninh Lan bỗng muốn nghe cuộc điện thoại này.

Cậu yên lặng đếm đến mười, sau đó nhấc máy.

“Alo, Lan Lan à.”

Ninh Lan lau mồ hôi trên trán: “Vâng, mẹ.”

Đầu dây bên kia nói: “Thằng nhóc này, sao lâu nay không gọi mẹ?”

Ninh Lan dựa vào tường, ngồi xuống, không biết nên nói gì, chỉ “vâng” một tiếng với giọng mũi dày đặc.

“Mẹ thấy con trên TV rồi, sao không nói cho mẹ biết công việc mới của con là minh tinh thế?”

Ninh Lan xoa vết sẹo trên đầu gối: “Cũng không có gì, chỉ ca hát nhảy nhót thôi, không được tính là minh tinh.”

“Ngôi sao lớn nào mà chẳng bắt đầu như vậy, con mẹ xinh đẹp thế, sớm muộn gì cũng nổi nhất nhì cái nhóm đó thôi.”

Ninh Lan nở nụ cười, có lẽ tinh thần kiên cường của cậu là được di truyền từ mẹ ấy nhỉ, chẳng qua cậu không phải người không tim không phổi như bà thôi.

Cậu muốn hỏi mẹ có nhớ hôm nay là ngày gì không, nhưng câu tiếp theo của bà đã phá nát chút hơi ấm vừa dâng lên trong lòng Ninh Lan.

“Giờ mẹ không có cả tiền ăn, gọi con lại không nghe máy. Lần trước Tạ Thiên Hào còn đánh gãy mũi mẹ, phải đi chỉnh hình lại… Không nổi nhưng con cũng kiếm được không ít đúng không? Lần trước con còn lấy được hai trăm ngàn…”

Nụ cười từ từ biến mất trên gương mặt Ninh Lan, cậu nhấp môi, nói: “Con không có tiền.”

“Có thể vay công ty con không, nghe nói công ty con nhiều tiền lắm, đống quần áo cho con mặc cũng xịn…” Không nghe thấy Ninh Lan trả lời, bà ta nói tiếp: “Hay mượn bạn cùng nhóm con ấy, mẹ đọc tin đồn trên mạng, thấy bảo mấy đứa cùng nhóm với con đều là con nhà giàu…”

“Con không mượn.” Ninh Lan ngắt lời. Nói xong, cậu lại cảm thấy bản thân thật nực cười, đã nợ bạn cùng nhóm hai trăm ngàn, thế mà giờ còn ra vẻ quật cường, thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành gì chứ?

“Được được, không mượn, không mượn nữa.” Mẹ cậu đổi giọng: “Nhưng Lan Lan, ít nhiều gì con cũng cho mẹ chút tiền cơm chứ, mẹ già cả rồi mà ăn không đủ no, cũng không có chỗ nào để đi, mũi còn bị gãy…” Nói xong, bà ta liền khóc nức nở, nếu không ngăn lại, chắc chắn bà ta sẽ gào khóc ngay lập tức.

Ninh Lan không muốn nghe, mạnh bạo cúp điện thoại, sau đó gửi số tiền còn lại cuối cùng trong thẻ cho mẹ mình.

Một lúc sau, cậu nhận được tin nhắn của mẹ: Nhận được rồi con trai! Sau này có tiền đừng đưa cho con mụ Kim Phượng kia nữa, để mẹ giữ cho con, đợi bao giờ con kết hôn thì lấy ra.

Kết hôn? Bán cậu cho người khác cũng được coi là kết hôn sao?

Ninh Lan nhìn dòng chữ trên điện thoại, bật ra một tiếng cười khổ từ trong cổ họng.

Đến khi cậu kéo lê thân xác mệt mỏi về đến cửa ký túc xá, trời đã tối đen.

Gió đêm đầu hạ rất lạnh, bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, Ninh Lan ngồi xuống cạnh bồn hoa dưới lầu, ngửa đầu đếm. Mãi đến khi một đám mây bay qua che khuất ánh sáng, cậu mới khép áo lại, trùm mũ áo lên đầu, vừa xoa bàn tay lạnh giá vừa lên tầng.

Mở cửa, phòng khách sáng đèn, loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.

Ninh Lan rất mệt, cậu cảm thấy hôm nay bản thân không thể cười nổi với bất kỳ ai nữa. Cậu vòng qua bàn ăn chất một đống túi đồ để về phòng, nhưng khi tới gần bếp, cậu lại nghe thấy Cố Thần Khải nói với Cao Minh:

“Mấy cái gì đây? Ai làm thế?”

“Chắc là Ninh Lan, buổi chiều cậu ta ở ký túc xá.”

“Phiền quá đi mất, tủ lạnh có to gì đâu, để mấy cái bát đĩa này ở đây thì sữa chua của tôi để đâu chứ?”

“Ặc… Làm nhiều thế, chắc định đợi chúng ta về ăn thật? Lấy ra đi, chiếm chỗ quá.”

“Lấy ra cũng đâu để lại được… Thà vứt đi cho rồi.”

Ninh Lan không muốn nghe nữa. Hôm nay khả năng tiếp thu sự tiêu cực của cậu đã tới giới hạn, nếu nghe thêm, cậu sẽ không thở được mất. Ninh Lan bước nhanh về phòng như trốn tránh, vừa vào cửa, cậu liền nhìn thấy hai lon nước cạnh thùng rác.

Tùy Ý đang thay quần áo. Hắn mới cởi áo thun ra, quay đầu đã bắt gặp Ninh Lan đang đi vào phòng.

Sắc mặt cậu không tốt lắm, môi có phần tím tái, hình như là bị lạnh. Cậu rũ mắt chào Tùy Ý, bước đến giường mình, quay mặt vào trong nằm xuống.

Tùy Ý muốn hỏi cậu có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy dường như không cần thiết. Nghĩ một lúc, hắn buông quần áo xuống, xoay người lấy trong túi đồ mới mua ra một chiếc hộp dài, đi đến trước giường Ninh Lan: “Không có thuốc mỡ giống hệt loại của cậu, nhưng nhân viên cửa hàng nói loại này có tác dụng y hệt.”

Ninh Lan cử động, quay đầu nhìn kia hộp thuốc mỡ kia rồi vươn tay ra nhận: “Cảm ơn.”

Câu “cảm ơn” này của cậu có phần khó hiểu, Tùy Ý nghĩ, rõ ràng là hắn dùng thuốc mỡ của cậu cơ mà.

Ninh Lan nhận đồ xong liền quay đi, vai cậu co lại khiến xương cánh bướm nổi rõ trên lưng, trông lẻ loi cô độc đến đáng thương.

Vừa rồi cậu không cười, má lúm đồng tiền hoàn toàn biến mất.

Tùy Ý đứng im một lát rồi cúi xuống lấy chăn phía cuối giường, đắp lên người cậu.

Ninh Lan thoáng run, càng cuộn tròn hơn.

Tùy Ý vừa định hỏi có phải cậu không thoải mái không, cửa phòng đã bất ngờ bị đẩy ra. Cố Thần Khải và Cao Minh vừa nói vừa cười đi tới. Cao Minh nhảy tương đối tốt, thường xuyên chỉ dẫn cho Cố Thần Khải, hai người bọn họ gần đây khá thân thiết.

Tùy Ý vẫn đang giữ tư thế đắp chăn cho Ninh Lan, Cố Thần Khải bất ngờ chứng kiến cảnh này, tiếng cười lập tức im bặt: “Anh, anh làm gì thế?”

Tùy Ý đứng thẳng dậy, nhìn cậu ta: “Dọn xong đồ rồi à? Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải tập luyện.”

Mắt Cố Thần Khải trợn tròn, cậu ta bước về phía trước với vẻ mặt không thể tin được, nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, lửa giận bỗng nhiên bốc lên ngùn ngụt. Cố Thần Khải nâng chân đá lên phía sau lưng Ninh Lan: “Đã bảo anh đừng quyến rũ anh tôi rồi cơ mà, anh tưởng tôi đùa à?”

Nói xong cậu ta định đá tiếp, Tùy Ý không ngờ Cố Thần Khải sẽ động thủ, vội vàng kéo cậu ta: “Tiểu Thần, em làm gì thế?”

Cố Thần Khải bị kéo ra, không đá được nữa, liền tiếp tục khua chân múa tay với Ninh Lan: “Anh đứng lên cho tôi! Mau nói cho rõ ràng! Anh cho rằng anh tôi ngốc nghếch lắm tiền dễ bắt nạt phải không, dám ngang nhiên lừa anh ấy tiền? Thứ khốn nạn lừa gạt khắp nơi, đm, không biết xấu hổ!”

Tùy Ý kinh ngạc nhìn Cố Thần Khải: “Em nghe ai nói vậy?”

Ninh Lan chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt vẫn không cảm xúc như trước. Lúc cậu xuống giường, Vương Băng Dương ở phòng bên nghe thấy tiếng ồn cũng chạy tới, ngơ ngác hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Cố Thần Khải kể Ninh Lan quyến rũ anh mình như thế nào, lừa tiền anh mình ra sao, trong lời kể thêm mắm dặm muối không ít suy đoán và tưởng tượng của cậu ta, nghe vô cùng sinh động.

Tùy Ý vài lần định ngắt lời nhưng không thể chen vào. Cố Thần Khải vẫn đang nổi điên, hắn không thể ngăn được, cũng không thể ra tay với cậu ta.

Ninh Lan nghe, nghe đến nỗi bản thân cũng sắp tin đến nơi. Tim cậu đập điên cuồng, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cậu không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Ninh Lan vội vàng mở tủ thu dọn đồ đạc, mới đi được hai bước, cậu đã bị Tùy Ý ngăn lại.

“Cậu đi đâu?” Tùy Ý cau mày hỏi.

Ninh Lan vẫn đang đội mũ áo hoodie trên đầu, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn: “Yên tâm, tôi không chạy đâu, sẽ trả lại tiền cho cậu.”

Tùy Ý ngẩn ra khi thấy hốc mắt phiếm hồng của Ninh Lan, mới vừa không để ý, cậu đã lách qua người hắn.

“Dương Dương, giường tầng trên phòng cậu đã sửa xong chưa?” Tùy Ý nghe thấy Ninh Lan hỏi Vương Băng Dương. Hắn đứng rất gần, nghe rõ giọng cậu run run.

“A? A… sửa xong rồi.”

Cố Thần Khải cao giọng hỏi: “Anh định dọn sang phòng bên cạnh ở đấy à?”

Cao Minh nói theo: “Tôi không đồng ý, cậu đừng dọn sang đây.”

Vương Băng Dương đi tới kéo tay áo Cao Minh, hạ giọng nói: “Anh đừng như vậy… vốn anh Lan ở cùng chúng ta mà.”

Cố Thần Khải khoanh tay nhắc nhở hai người phòng bên một cách châm chọc: “Anh Cao Minh, Dương Dương, hai người phải cẩn thận, anh ta không chỉ trộm đồ đâu, còn…”

“Còn quyến rũ người khác?” Ninh Lan đang đứng ở cửa xoay người, như đang tự trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.