Đuổi Theo Con Sóng

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Lan ném mạnh cái túi xuống đất, tạo nên một tiếng động thật lớn, rồi mới đưa tay kéo khóa áo khoác, cởi ra rồi cũng vứt nó xuống, cuối cùng kéo chiếc áo T-shirt mong manh duy nhất trên người.

Cậu vốn gầy, chiếc T-shirt nhanh chóng bị kéo tuột xuống vai, khiến da thịt nửa thân trên gần như lộ ra hết.

Vừa cởi, cậu vừa chậm rãi bước về phía trước. Gian phòng yên tĩnh khiến tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, âm thanh xé rách sắc nhọn cũng đan vào, khiến cho người ta có cảm giác nổi cả gai ốc.

“Anh… Anh làm gì đấy?” Cố Thần Khải ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi, ánh mắt đảo loạn không ngừng bán đứng nội tâm kích động của cậu ta.

Ninh Lan lại bước thêm một bước, thè lưỡi liếm môi: “Dụ dỗ các người.”

Cảm giác lạnh lẽo lan từ gan bàn chân ra khắp cơ thể, Cố Thần Khải bắt đầu lắp bắp: “Anh, anh, anh… có thấy tởm không?”

Ninh Lan vẫn đi về phía trước trong tình trạng quần áo tả tơi, bả vai và eo lõa lồ trong không khí. Tùy Ý đứng sau lưng cậu, ngẩng đầu liền thấy chỗ bị Cố Thần Khải đá vừa nãy đã xuất hiện một vết đỏ to bằng miệng bát, nổi bật trên nền da trắng bệch như bị bệnh.

Tùy Ý như ngừng thở, phản ứng bản năng hệt như khi phát hiện vết thương ở đầu gối đối phương hôm nào.

Ninh Lan cười nhẹ: “Thì ra các người thật sự sợ bị tôi quyến rũ.”

Diện tích để đứng trong phòng này rất nhỏ, Ninh Lan càng lúc càng gần, ba người đang dàn hàng ngang không hẹn mà cùng lui về phía sau nửa bước. Cao Minh thậm chí còn đụng phải cái bàn, được Vương Băng Dương đỡ mới đứng vững nổi. Bọn họ không ngờ Ninh Lan sẽ phản ứng thế này. Lúc trước, dù bị sỉ nhục công khai hay nói xấu sau lưng, người kia cũng đều im lặng chịu đựng, nên hành vi đánh trả bất ngờ như vậy thật khiến người ta giật thót.

Huống hồ vẻ mặt và thái độ của Ninh Lan quá khác thường, rõ ràng đang cười, nhưng đáy mắt âm u lại thể hiện những cảm xúc hoàn toàn ngược lại. Cậu thật sự rất tức giận, không chừng giây tiếp theo sẽ ra tay đánh người.

Đều là những thiếu niên chưa đầy hai mươi không hiểu hết hiểm ác của cuộc đời, tùy tiện dọa một chút là sẽ co rúm lại ngay. Mặt Cố Thần Khải tái nhợt. Cậu ta sống trong sự cưng chiều, cha mẹ họ hàng, thậm chí là người anh họ chỉ lớn hơn một tuổi cũng yêu thương, chiều chuộng, đã bao giờ phải chứng kiến cảnh này. Trong lòng vô cùng hoảng loạn, song ngoài miệng cậu ta vẫn cố tình quát: “Sợ đếch gì, muốn đánh thì ra ngoài đánh một trận đàng hoàng, anh cởi quần áo làm gì? Gay lọ, ghê tởm!”

Ninh Lan nhếch môi, nhún vai, nói: “Ngoài việc dụ dỗ người khác thì tôi chẳng biết làm gì.”

Vương Băng Dương cũng sợ, cứ cảm thấy nếu không ngăn cản sẽ xảy ra chuyện không hay nên tiến lên một bước, khuyên giải: “Đừng cãi nhau, không được đánh nhau trong ký túc đâu, mọi người bớt giận đi, bớt giận đi.”

Nhưng bầu không khí không hề dịu đi chút nào.

Ninh Lan vẫn đứng đó, cười mà như không cười, giận mà như chẳng giận. Rõ ràng chiều cao và hình thể đều không đủ ưu thế, cậu phải thẳng lưng ngẩng đầu, vậy mà vẫn mang tới cho người đối diện cảm giác âm u đầy áp lực. Có loại khí thế này bao phủ, dù cơ thể gầy yếu của cậu chỉ mặc một chiếc T-shirt rách tả tơi, song người trước mặt vẫn cảm nhận được một sự sắc bén đến lạnh người, không còn yếu đuối và nực cười nữa.

Bản thân Ninh Lan cũng tưởng mình đã không còn gai góc nữa, nhưng hóa ra chúng không hề bị cuộc sống mài mòn mà chỉ lặng lẽ tụt vào da thịt, chờ cơn bão bất ngờ ập tới sẽ lại lộ rõ ra ngoài.

Không phải cậu chẳng biết đau, chỉ là chôn giấu niềm đau sâu quá, kích thích thông thường sẽ không lôi được nó ra.

Giữa bầu không khí yên lặng đến mức bất cứ tiếng động nào cũng có thể làm tình hình trở nên căng thẳng bội phần, Tùy Ý đứng ra hòa giải: “Được rồi, đừng quậy nữa, về phòng ngủ đi.”

Một chiếc áo khoác dày phủ lên vai từ phía sau, Ninh Lan cảm thấy toàn thân ấm áp, từng thớ cơ căng cứng cũng vô thức thả lỏng ra.

Cậu quay đầu lại, Tùy Ý rũ mi, vòng tay giúp cậu kéo vạt áo lại, cố che làn da lạnh băng vì tiếp xúc với không khí bên ngoài.

Cảnh tượng xung đột nghiêm trọng sắp xảy ra đột nhiên tan biến.

Cao Minh và Vương Băng Dương chuồn về phòng. Dưới áp lực của Tùy Ý, Cố Thần Khải cũng ngậm miệng, tức giận cầm quần áo đi tắm rửa.

Ninh Lan đứng tại chỗ ổn định tinh thần, máu nóng xông lên đỉnh đầu từ từ nguội bớt, nhưng cảm xúc đọng lại vẫn khiến cậu đầu váng mắt hoa.

Cái túi bị ném dưới đất đã được nhặt lên để trên ghế. Ninh Lan sải bước đi tới, cầm túi lên, xoay người ra ngoài.

Tùy Ý cản đường cậu một lần nữa.

Ninh Lan chẳng thèm ngước mắt lên: “Tránh ra một chút.”

Tùy Ý sửng sốt. Giọng điệu của người kia vô cùng bình thản, hệt như người cười lạnh vừa rồi không phải là cậu.

Nhưng sự xa cách cùng kháng cự là quá rõ ràng.

Tùy Ý có thể đoán được người nọ giận gì. Hắn không thích bị người khác hiểu lầm nên mở miệng giải thích: “Tôi không nói chuyện mượn tiền với bất kỳ ai, cũng không hiểu tại sao Tiểu Thần lại biết.”

Ninh Lan không nói năng gì, môi càng mím chặt hơn.

“Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cậu, lát nữa tôi sẽ hỏi cho rõ ràng, tôi…”

“Không cần.” Ninh Lan cắt lời: “Đúng là tôi nợ cậu, đến giờ vẫn không trả được, cậu ta nói không sai.”

Tùy Ý bị cắt lời, còn chưa biết nên đáp lại thế nào đã nghe Ninh Lan nói tiếp: “Tiền tôi sẽ trả. Phiền cậu tránh ra.”

Dứt lời, cậu lách qua người hắn, bả vai cả hai huých vào nhau một cái rồi lập tức tách ra, không lưu lại chút hơi ấm nào.

Ninh Lan không đi đâu xa, chỉ sang phòng của Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ ngủ một đêm.

Sáng hôm sau, Tùy Ý thấy chiếc áo khoác đưa Ninh Lan mặc tối quá được gấp chỉnh tề trên mặt ghế, trên bàn còn đặt quyển “Nhạc lý cơ bản” màu xanh.

Sau phong ba, Ninh Lan lập tức đề nghị chuyện đổi phòng ký túc với Trương Phạm. Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ đồng ý cho cậu ở cùng phòng. Vì thế, Trương Phạm liền tập trung cả đám lại, cảnh cáo bọn họ còn chưa hot, đừng học đòi chia năm xẻ bảy.

Tùy Ý không tập trung nghe dạy dỗ. Dù hắn không cố ý dùng bạo lực lạnh với Ninh Lan, nhưng các thành viên khác thấy và bắt chước hành vi của hắn. Rõ ràng hắn không thể coi như không có liên quan đến chuyện này.

Hắn chỉ là không biết phải đối mặt với một người như thế nào. Tất cả hành vi cử chỉ của người này đều khiến hắn chán ghét và khinh bỉ, nhưng đối phương lại vô thức hấp dẫn ánh nhìn của hắn, khiến hắn cảm thấy tò mò hoặc động lòng trắc ẩn. Dù sao khi ở trước mặt hắn, Ninh Lan cũng luôn ở trạng thái yếu ớt và cần được bảo vệ.

Về phần trạng thái này là thật hay ngụy trang, chỉ có Ninh Lan mới biết, hắn không muốn miệt mài theo đuổi.

Sau một tuần huấn luyện tập thể, AOW nhận được hợp đồng quảng cáo đầu tiên – một nhãn hiệu nước tăng lực có tiếng nhắm vào giới trẻ tuổi đôi mươi. Vì là một quảng cáo trên internet nên yêu cầu về độ phổ biến không cao, AOW có thể thoải mái thể hiện tài năng, trở thành nhóm nhạc nam thế hệ mới được các doanh nghiệp để ý.

Trở lại thủ đô không bao lâu, bảy thành viên AOW lại ngồi máy bay tới thành phố S.

Giữa tháng sáu, thành phố S nóng hơn thủ đô nhiều. Thời tiết như muốn thiêu đốt con người, mặt trời chói chang thẳng trên đỉnh đầu cũng khiến việc nhảy nhót ở trung tâm thương mại trở nên cực khó nhằn.

Hôm nay Phương Vũ đã bôi thêm không biết bao nhiêu lớp kem chống nắng, bôi xong lại hỏi Ninh Lan – người duy nhất trong nhóm có thể đọ độ trắng với mình: “Không bôi à? Phơi nắng đen đi lại khóc.”

Ninh Lan uống một ngụm nước, lắc đầu: “Vài hôm sẽ trắng lại thôi.”

Tùy Ý vừa chụp ảnh đơn về, nhận nước từ tay An Lâm, lại đảo mắt nhìn sang bên kia. Lúc này, Ninh Lan đang quay lưng về phía hắn, nên hắn chỉ nhìn thấy một đoạn gáy bị phơi nắng đến đỏ ửng của đối phương.

Sau ngày hôm đó, bọn họ gần như không giao lưu. Trước kia ở chung một phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, giờ đến phòng tập cũng không gặp được, ngoài những hoạt động Trương Phạm gọi cả nhóm đi thì cả hai căn bản không có cơ hội đối mặt nhau.

Hắn từng trốn tránh Ninh Lan, giờ đến lượt Ninh Lan trốn tránh hắn, không, là bọn hắn. Kết quả cuối cùng của hai động thái này là giống nhau, thậm chí hắn còn đỡ được rất nhiều phiền toái, nhưng Tùy Ý cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đến lượt Ninh Lan chụp ảnh đơn, đạo diễn bảo cậu cười, cậu liền áp lon nước lên mặt, cong mắt cười tựa như chai nước này thực sự có thể khiến cậu cảm thấy sảng khoái giữa ngày hè.

Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng vào khu nghỉ tạm, cảnh vật trước mắt đều dao động như sắp bị hòa tan. Tùy Ý càng nhìn càng chăm chú, ngay cả việc Ninh Lan gầy đi hắn cũng nhận ra.

Quay quảng cáo xong, các thiếu niên hẹn nhau đi ăn shengjian(1) nổi tiếng của thành phố S. Lúc chuẩn bị cùng nhau ra cửa, bọn họ nhận được điện thoại của An Lâm. Cô bảo nửa tiếng nữa bọn họ phải tập hợp ở dưới lầu, công ty vừa nhận cho họ một show bản địa.

(1) Shengjian mantou, shengjian bao, hay gọi tắt là shengjian, là một loại baozi nhỏ, áp chảo, là đặc sản của Thượng Hải. Nó thường chứa đầy thịt lợn và gelatin tan chảy thành súp/ chất lỏng khi nấu chín. Hình minh họa:



Mọi người ăn qua loa cho xong bữa chiều rồi thở ngắn than dài trở lại điểm tập hợp. Ninh Lan được bố trí ở chung với nhân viên lúc này đã ngồi sẵn trên xe. Cậu ôm cánh tay ngồi ở ghế cuối, dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt ngủ. Nghe có người lên xe, cậu cũng chỉ khẽ dịch người vào trong.

Có Ninh Lan ở đây, những thành viên còn lại trong ký túc xá đều không nói chuyện. Trong xe lặng ngắt cả đoạn đường.

Sau lần xung đột đó, Ninh Lan không lấy lòng mọi người nữa, cũng chẳng tỏ ra tức giận hay khó chịu gì. Ở ký túc xá, cậu như một người vô hình, không cần mọi người phớt lờ, cậu cũng tự cách ly mình ra trước, một mình đứng ở một bên, không hề có ý trà trộn.

Tình cảnh hiện giờ khiến Cố Thần Khải và Cao Minh rất hả hê, ba thành viên khác không quan tâm lắm, chỉ có Tùy Ý là chẳng dễ chịu gì.

Vừa rồi, lúc nhận được thông báo, hắn đã nhắn tin cho Ninh Lan, bảo cậu cùng tới ăn cơm. Hắn nhớ Ninh Lan bị hạ đường huyết, không ăn chiều có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc tiếp theo.

Sau khi nhắn xong, hắn cảm thấy hơi hối hận. Lúc trước, khi Ninh Lan nhắn tin, hắn đều không trả lời, giờ đối phương bơ hắn cũng là hợp lý.

Nhưng Ninh Lan vẫn nhắn lại, hai chữ giản đơn: Không cần.

Nhận được tin, Tùy Ý bỗng thở phào nhẹ nhõm chẳng rõ nguyên do. Ngẫm lại, Ninh Lan toàn nhắn tin trên nhóm, dù hắn không trả lời cũng chẳng có vấn đề gì.

Show trực tiếp trên đài địa phương hôm nay là một tiết mục về ẩm thực có chủ đề “Cách ăn tôm hùm mới”.

Vốn tưởng là tôm hùm nước ngọt(2), ai ngờ chương trình vừa mới bắt đầu, đã có hai đầu bếp bưng một con tôm hùm gai(3) to bằng cái chậu lên. Các thiếu niên trợn mắt há hốc miệng. MC hỏi ai chưa từng ăn tôm hùm lớn vậy thì giơ tay. Câu hỏi này nghe khá giễu cợt, kết quả cũng chỉ có Ninh Lan cười tủm tỉm mà giơ tay lên.

(2) Hình minh họa:



(3) Hình minh họa:



Đương nhiên chương trình không mời bọn họ tới nấu nướng. Show mỹ thực mời khách chỉ để gia tăng sức hút và thay đổi không khí mà thôi. Vài người vây quanh cái bàn sắt nướng tôm, thi nhau bình phẩm để làm nóng chương trình. Bình luận bắn rất nhanh, có thể thấy khán giả vô cùng hứng thú.

Tôm nướng xong rồi, đương nhiên phải mời khách quý ăn thử. Tùy Ý là nhóm trưởng nên nếm thử một miếng trước. Sau khi dùng khăn tay lau miệng, hắn bỗng lộ ra vẻ mặt rất khó tả, không khen ngon mà cũng chẳng chê bai, bảo mọi người tự thử.

Các thành viên nhao nhao trò chuyện, nói nhóm trưởng học hư rồi. Sau đó, từng người tự lấy chén dĩa xẻ thịt tôm hùm. Mọi người như chưa ăn bữa tối, nhanh chóng xử gọn con tôm.

“Này này này, các cậu ăn vừa vừa thôi chứ, Ninh Lan còn chưa động đũa đâu.” Lục Khiếu Xuyên gân cổ nói.

Tùy Ý liếc nhìn người đang đứng yên trong góc như làm bối cảnh nọ, lấy một đĩa sạch, xiên miếng tôm nguyên vẹn cuối cùng đặt lên, đưa qua cho đối phương.

“A, nhóm trưởng đưa miếng cuối cùng cho Lan Lan rồi.” Phương Vũ cắn dĩa nói.

Tùy Ý nhìn Ninh Lan, hơi lo cậu sẽ không chịu nhận, nhưng miệng vẫn đáp lời Phương Vũ: “Sao cậu bảo đang giảm cân?”

“Nói gì cậu cũng tin à…”

Ninh Lan không nhìn người đưa thức ăn cho mình, thản nhiên cười rồi nhận lấy cái đĩa. Sau đó, cậu vòng tay, đặt cái đĩa xuống trước mặt Phương Vũ: “Cậu ăn đi, tôi không đói.”

Đoạn này lại bị fan CP Cao Hoa lan truyền với tên gọi “Sách giáo khoa làm nũng”. Trong đó, Ninh Lan đóng vai một nhân viên phục vụ. Lần này biểu hiện của cậu rất tốt, biết đồ ăn trong tay nhóm trưởng không thể tùy tiện ăn. Vậy cũng coi như tạo được ấn tượng kha khá trong mắt đám fan CP rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.