Đuổi Theo Con Sóng

Chương 36



Năm phút trước khi lên sân khấu, Ninh Lan mới quay lại địa điểm tập hợp của AOW.

An Lâm bước nhanh tới, nghiêm túc hỏi: “Cậu đi đâu thế? Gọi điện cũng không nghe, đây đâu phải chỗ có thể đi lung tung?” Nói được một nửa, phát hiện trạng thái của Ninh Lan có vẻ không ổn, An Lâm thu lại những lời trách móc chưa nói ra, ngữ điệu trở nên dịu dàng hơn, cô hỏi: “Sao vậy, không thoải mái à?”

Ninh Lan lắc đầu: “Xin lỗi, tôi vừa đi tới toilet.”

An Lâm kéo Ninh Lan sang một bên, hạ giọng: “Có phải cậu lại gặp chuyện gì khó khăn không?”

Ngay cả trợ lý cũng biết chuyện cậu “gặp khó khăn” chẳng phải lần một, lần hai. Ninh Lan nghĩ rồi tự mỉa mai. Cậu không cười nổi nữa, rũ mắt nhìn xuống đất: “Không đâu, cô không cần lo lắng.”

An Lâm thấy cậu tâm trạng nặng nề nhưng không muốn nói ra, đành bất đắc dĩ thở dài. Trong bảy người của AOW, Ninh Lan không phải người nổi bật nhất, nhưng lại là người khiến người ta bớt lo nhất. Chuyện cậu bị xa lánh khi mới vào nhóm, An Lâm đều nhìn thấy, cô cũng âm thầm cố gắng hóa giải bất hòa. Nghe nói gia cảnh Ninh Lan không tốt, vào hôm sinh nhật, công ty định mời người nhà cậu tới, khi kiểm tra thông tin cá nhân của cậu mới thấy mục về cha mẹ hoàn toàn bỏ trống, số điện thoại liên hệ khẩn cấp cũng không có. Bảo sao cậu lại hiểu chuyện đến vậy, khác hoàn toàn với mấy vị thiếu gia suốt ngày gây chuyện đau đầu kia.

“Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi và chị Trương Phạm, đừng giấu trong lòng.” An Lâm khuyên nhủ.

Ninh Lan gật đầu đáp vâng, thầm nghĩ loại chuyện này chỉ có thể giấu cả đời trong bụng, không thể nói với bất cứ ai.

“À đúng rồi, lúc nãy cậu không có mặt, có chuyện này cậu cần nhớ kỹ.” An Lâm đè thấp giọng: “Chị Trương Phạm có dặn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, giải nhóm nhạc mới xuất sắc nhất sẽ thuộc về chúng ta. Chị ấy có dặn lúc lên sân khấu các cậu đừng tỏ ra hưng phấn quá, đừng để mọi người thấy chúng ta đắc ý. Có thể tỏ vẻ cảm động đến rơi lệ thì càng tốt, xây dựng hình tượng chịu đựng gian khổ, cố gắng hết mình.”

Ninh Lan ngẩng đầu tỏ vẻ nghi hoặc. Cậu nhảy dù vào nhóm, làm gì có thứ cảm xúc vui buồn lẫn lộn khi thấy việc luyện tập chăm chỉ bao lâu cuối cùng cũng gặt hái được thành quả.

“Lúc debut cậu có nhiều anti, giờ cũng coi như được đa số fan công nhận, nghĩ lại lần trước ký… à…” An Lâm phanh lại đúng lúc: “Nhưng lúc lên sân khấu, âm nhạc vang lên, kiểu gì cũng có chút xúc động mà, phải không?”

Ninh Lan vốn cho rằng mình không khóc được. Suốt 23 năm cuộc đời, cậu đã đi qua rất nhiều chuyện mà có lẽ cả đời người khác cũng không thể có cơ hội trải nghiệm, theo lý thuyết đã chai sạn từ lâu, không chuyện gì có thể khiến cậu cảm động hay đau buồn cả.

Khi người dẫn chương trình công bố nhóm nhạc mới xuất sắc nhất năm là AOW, Ninh Lan vô cùng mờ mịt, thậm chí còn chẳng có hành vi nào bày tỏ sự vui vẻ, chỉ như đang đứng xem người khác được tôn vinh, tựa như những lời kia chẳng hề liên quan đến cậu.

“Này, lên sân khấu nhận giải thôi.” Phương Vũ thấy cậu vẫn ngẩn người bèn nhắc nhở.

Bảy người xếp hàng ngay ngắn, đi sang cánh gà, bước lên sân khấu. Ninh Lan đi cuối cùng, tiếng nhạc sôi động vang vọng bên tai, cảnh tượng xung quanh hư hư ảo ảo như chẳng có thật.

Từ trước lúc lên sân khấu đến tận bây giờ, Ninh Lan không nhìn Tùy Ý lấy một lần, hoặc nói cách khác, cậu đang trốn tránh hắn. Cậu không biết nên nói gì với Tùy Ý, sau khi cơn đau thấu xương đi qua, cả người Ninh Lan như rơi vào buốt giá vô tận, không thể thoát ra.

Tùy Ý là độc dược với cậu, trước khi có thể buông bỏ, cậu không nên có bất kỳ sự liên hệ nào với hắn.

“Sau đây, xin được mời khách mời của chúng tôi, ngài Kỷ Chi Nam lên trao giải cho nhóm tân binh xuất sắc nhất.”

Nghe thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên của Ninh Lan là ngơ ngẩn, sau đó cậu không kiềm chế được, đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Cậu tận mắt chứng kiến Tùy Ý nhận lấy cúp từ tay Kỷ Chi Nam, hai người đối mặt trong giây lát dưới ánh đèn, vẻ tươi tắn cộng hưởng khiến nụ cười trên gương mặt cả hai càng thêm rạng rỡ.

“Đầu tiên, thay mặt cả nhóm, tôi xin được cảm ơn ban tổ chức đã chuẩn bị buổi lễ long trọng này. Xin được cảm ơn công ty của chúng tôi, Starlight Entertainment. Ngoài ra, chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả các fan, nếu không có mọi người, sẽ không có AOW của hôm nay…”

Tùy Ý dõng dạc hoàn thành bài phát biểu rập khuôn với phong thái điềm tĩnh, trang trọng.

Âm thanh của hắn cách cậu rất gần, dường như đã khắc sâu vào tim cậu, lại như rất xa, dù cậu liều mạng đuổi theo cũng chỉ chạm được một hạt bụi.

Ninh Lan lắng nghe, cổ họng nghẹn ứ, môi run run, chất lỏng nóng ran đong đầy hốc mắt, ngay sau đó thi nhau lăn xuống.

Không thể buông bỏ, dù chuyện đã tới nước này, cậu vẫn ảo tưởng đuổi kịp nguồn sáng kia, tới gần hắn thêm chút nữa.

Sao có thể buông bỏ được đây?

Phía dưới sân khấu, AOW ngồi lại đến khi lễ trao giải kết thúc.

Tiệc mừng công được công ty sắp xếp vào giữa trưa hôm sau. Lúc quay lại xe bảo mẫu đã hơn mười một giờ đêm, Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên cũng theo cả nhóm quay về ký túc xá. Trong xe, tiếng nói chuyện vô cùng náo nhiệt, cả đám truyền tay nhau chiếc cúp vừa nhận được, Vương Băng Dương còn đưa lên miệng cắn thử, đau đến mức kêu oai oái.

Phương Vũ cười không ngừng được: “Cậu coi đây là tượng vàng Oscar à?” Nói rồi lấy luôn cái cúp: “Lan Lan còn chưa xem đâu. Nào, chạm tay vào cúp đi, biết đâu mai lại gặp chuyện tốt đấy.”

Ninh Lan đang cuộn tròn trong góc từ từ quay đầu, sửng sốt một lúc rồi đưa tay chạm vào cúp.

Lục Khiếu Xuyên vỗ đùi cười lớn: “Nếu không vì muốn gặp may mắn, chắc Lan Lan cũng chẳng thèm sờ cái cúp này đâu ha ha ha.”

Vương Băng Dương rướn cổ lên nhìn Ninh Lan: “Anh Lan không sao chứ?”

Vừa rồi lúc trên sân khấu, Ninh Lan là người khóc nhiều nhất. Cậu không gào khóc, chỉ lặng im rơi nước mắt. Lúc bảy người ôm nhau thành vòng tròn trên sân khấu, các thành viên khác mới phát hiện cậu đang khóc. Sau khi xuống sân khấu, Cao Minh còn mỉa mai “đúng là diễn trò”.

“Không sao.” Ninh Lan nói với giọng khàn khàn.

Tùy Ý ngồi ở hàng ghế phía trước quay đầu nhận chiếc cúp Phương Vũ đưa tới, nhân tiện liếc nhìn cậu. Mũi Ninh Lan vẫn còn hồng hồng, khóe miệng hơi trễ xuống, hai mắt vô thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trông vừa lạnh lùng, lại có cảm giác đáng thương khó diễn tả.

Dáng vẻ này hơi giống Kỷ Chi Nam lúc nhỏ.

Hôm nay hắn gặp được Kỷ Chi Nam, ánh mắt cậu vẫn trong sáng như trước, nhưng nụ cười không còn đơn thuần như xưa nữa. Độ cong của môi là thành quả của việc luyện tập rất lâu trước gương, thể hiện rõ sự khách sáo xa lạ. Có vẻ cậu cũng có tâm sự.

Tùy Ý vốn đang tự hỏi lí do Kỷ Chi Nam không vui, có lẽ vì không đủ độ tập trung, suy nghĩ của hắn lại vòng về người đang ngồi một mình ở ghế sau.

Không biết Ninh Lan đang diễn hay thật sự đang nghĩ tới chuyện đau lòng. Nếu là trường hợp sau, có lẽ nguyên nhân liên quan tới lời hắn nói.

Lúc ấy, khi bắt gặp cậu dây dưa với lão già bụng vài ngấn mỡ kia, hắn chẳng kịp nghĩ đã nói hết ra miệng, giờ nghĩ lại đúng là có hơi quá đáng.

Đến cửa ký túc xá, mọi người chia nhau ra ngoài tìm đồ ăn. Ba người Cố, Cao, Vương đi ra cổng tiểu khu ăn nướng, Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên không lái xe, bảo Tùy Ý dẫn bọn họ đi ăn lẩu. Ninh Lan định sẽ đi lên một mình, nào ngờ Phương Vũ đã ôm lấy cổ cậu, nói: “Lan Lan đi cùng bọn tôi đi, chẳng phải lần trước cậu đã nói sẽ chỉ tôi bí quyết pha sốt chấm sao.”

Phương Vũ nhìn thì gầy nhưng sức lại như trâu như hổ, chẳng cần cố gắng đã kéo được Ninh Lan tới trước xe Tùy Ý. Thấy cứ tiếp tục từ chối cũng không hay, Ninh Lan đành đồng ý.

Tùy Ý giúp cậu mở ghế phụ lái, Ninh Lan lui ra phía sau, leo lên ghế sau ngồi cạnh Phương Vũ. Lục Khiếu Xuyên thấy anh em bọn họ muốn ngồi chung thì chủ động nhường chỗ, lên ngồi ghế trước, hét lớn: “Xuất phát!”

Ninh Lan thật sự chẳng thèm ăn chút nào, thậm chí còn hơi buồn nôn.

Lúc còn bé, cậu rất hay khóc, bởi vì khóc thì hàng xóm sẽ nghe thấy, sẽ có người tới xem, khuyên cha đừng đánh cậu nữa. Cha muốn giữ thể diện sẽ ra tay nhẹ hơn hoặc kết thúc trận đánh sớm hơn. Sau đó, cha thấy cậu ồn áo, bèn nhét khăn bẩn vào mồm cậu. Ninh Lan khóc không ra tiếng, cắn răng chịu đựng cho qua trận đánh xong thì chỉ muốn nôn. Vì thế, sau này, mỗi lần rơi nước mắt đều khiến cậu buồn nôn theo bản năng.

Cậu đi pha nước chấm cho mọi người, lúc về, đồ ăn đã bày kín mặt bàn, nước lẩu cũng sôi sùng sục.

“Ối, Lan Lan không lấy nước chấm cho mình à?” Phương Vũ cắn đũa nói.

Tùy Ý nhìn nước chấm nước mặt mình, đưa cho Ninh Lan ngồi đối diện: “Cậu ăn trước đi, tôi không chấm.”

Ninh Lan rũ mắt nhìn một lúc, sau đó đẩy lại: “Của cậu.”

Tùy Ý không hiểu ý cậu.

“Không thêm tỏi bằm, rau thơm, hành, hơi cay, là của cậu.” Ninh Lan bổ sung.

Tùy Ý sửng sốt. Hắn chưa bao giờ nói về khẩu vị của mình với bất kỳ ai. Trong các buổi liên hoan tập thể, hắn đều nói mình không ăn kiêng, thứ gì không ăn được thì tránh, hắn không muốn làm phiền người khác.

Không ngờ Ninh Lan biết rõ khẩu vị của hắn đến thế.

Phương Vũ nếm nước chấm của bản thân và Lục Khiếu Xuyên, bĩu môi nói: “Lan Lan bất công thế, làm nước chấm đặc biệt cho nhóm trưởng.”

Lục Khiếu Xuyên thả viên thả lẩu nồi: “Người ta là quan hệ ngủ cùng giường, sao giống cậu được chứ?”

Người nói không có ý gì nhưng người nghe lại hay suy nghĩ. Tùy Ý căng thẳng nhìn Ninh Lan, thấy cậu vẫn như thường, cứ như chưa hề nghe thấy.

Bữa cơm này ăn đến hai giờ sáng mới xong. Phương Vũ uống một chút rượu trái cây, ngồi ở ghế sau hát từ “Hoàng Hà chảy về đông” đến “Đêm lạnh nhung nhớ thành sông”, cuối cùng cảm thấy bài này không may mắn, liền đổi thành “Chúc bạn gặp may”. Cả quả trình, Lục Khiếu Xuyên đều đệm nhạc bằng beatbox(1). Tùy Ý nhìn Ninh Lan trong gương chiếu hậu nhiều lần, cũng thấy đối phương đang vỗ tay dẫn dắt tiết tấu cho Phương Vũ đã say mèm.

(1) Beatbox là một loại hình nghệ thuật mà người biểu diễn beatbox (gọi là beatboxer) mô phỏng âm thanh của các loại âm thanh khác nhau như: tiếng máy trống (thường là TR-808), tiếng chà đĩa (scratchinh), giọng nói của người máy.

Tới gần ký túc xá, tiếng ồn trong xe mới bớt dần. Xe đỗ gọn gàng trong bãi, Lục Khiếu Xuyên đi xuống bế Phương Vũ vẫn đang ngâm nga ở ghế sau ra, vừa kêu “sao cậu nặng thế”, vừa đi về phía thang máy. Tùy Ý xuống xe đợi trong chốc lát, không thấy ai xuống mới kéo cửa ra xem, chỉ thấy Ninh Lan đang nghiêng đầu ngả vào lưng ghế, dường như đã ngủ rồi.

“Ninh Lan?” Tùy Ý gọi một tiếng.

Không ai trả lời.

Tùy Ý bước một chân lên xe, vỗ nhẹ mặt cậu: “Dậy đi, về rồi ngủ.”

Ninh Lan đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng người nọ, kéo mạnh về phía mình. Tùy Ý bị bất ngờ, đổ thẳng vào người cậu, phải chống một tay vào lưng ghế mới ổn định được. Lúc hắn lấy lại tinh thần, hai người đã bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rút lại thật gần, chóp mũi như dính vào một chỗ.

Ninh Lan nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Cậu muốn biết có phải hắn thực sự thông qua mình để tìm kiếm hình bóng của người kia không. Nhưng ánh mắt Tùy Ý quá vô tư, trong suốt như không có lấy một tia uẩn khúc, cậu chẳng thể tìm được manh mối nào.

Cậu nhắm mắt trong vô vọng, giơ tay đẩy Tùy Ý ra, đang định mở miệng thì cửa xe vốn không đóng kín chợt bị mở ra.

“Tôi để quên khăn quàng ở…” Một trận gió lạnh cuốn theo giọng nói của Phương Vũ, sau đó đột nhiên im bặt.

Vì hôm nay Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên ngủ lại ký túc xá nên Cố Thần Khải đành phải về phòng.

Ninh Lan cảm thấy dạ dày khó chịu, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Cố Thần Khải ở giường đối diện bực bội đạp vào giường cậu mấy cái. Cậu đành ngồi dậy, ôm chăn ra ghế sa lông ngoài phòng khách nghỉ ngơi.

Phương Vũ cũng không ngủ được, liên tục nhắn tin cho cậu, hỏi cậu và nhóm trưởng đã xảy ra chuyện gì, dấu răng lần trước có phải do nhóm trưởng cắn không. Ninh Lan bảo không có gì. Tuy không tin nhưng thấy đối phương không muốn nhiều lời, Phương Vũ cũng không hỏi nữa, còn chủ động cam đoan sẽ không nói lung tung, ngay cả Lục Khiếu Xuyên cũng không kể.

Ninh Lan để điện thoại xuống, dạ dày cuồn cuộn không ngừng, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng cậu không chịu nổi, chạy đến phòng vệ sinh nôn hết những thứ đã ăn tối nay ra. Dù dạ dày đã rỗng tuếch, song cậu vẫn cảm thấy rất buồn nôn, cứ thế ôm bồn cầu suýt ói ra cả mật xanh mật vàng.

Khó khăn lắm cảm giác buồn nôn mới dịu đi, Ninh Lan vừa vịn bồn cầu để đứng dậy thì bên ngoài có người gõ cửa.

Chỉ Tùy Ý mới có kiểu gõ cửa không nhanh không chậm thế này. Ninh Lan mở cửa, không thèm liếc hắn một cái, lập tức xoay người lấy khăn rửa mặt.

Cậu mở nước to hết cỡ, vốc một vốc hắt lên mặt mình. Tùy Ý đột nhiên giữ chặt cổ tay đeo dây đỏ của cậu, tay kia vặn sang nước ấm, nói: “Khó chịu thì đừng rửa mặt bằng nước lạnh.”

Ninh Lan giương mắt nhìn ảnh ngược đầy chật vật của mình trong gương, chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Người này dùng sự dịu dàng vô tình rỉ ra khỏi lớp vỏ đẹp đẽ của mình mê hoặc cậu, khiến cậu đắm chìm, đưa cậu lên mây rồi lại thình lình đẩy cậu xuống bãi chông sắc nhọn bị che phủ bởi một lớp sương mù.

Ninh Lan dùng khăn lau mạnh mặt mình, lau đến mức làn da chết lặng rồi mới tắt nước, vòng qua Tùy Ý để ra ngoài.

Tùy Ý ngăn lại: “Cậu làm sao vậy?”

“Nôn, khó chịu.” Ninh Lan đáp.

Tùy Ý nhíu mày. Hắn cũng không bị mù.

“Tôi hỏi lúc trên sân khấu cậu làm sao, sao lại khóc?”

Ninh Lan trả lời: “Nghĩ đến chuyện không vui.”

Câu trả lời này không chê vào đâu được, Tùy Ý không nghĩ mình có tư cách để hỏi “chuyện gì”, nhưng lại thực sự bất ngờ khi bản thân có suy nghĩ truy hỏi tiếp.

Ninh Lan thấy hắn không nói nữa, nghiêng người tiếp tục bỏ đi. Tùy Ý có lời chẳng thể nói ra, lồng ngực căng tức đến khó chịu, dứt khoát tóm lấy cánh tay cậu.

Ninh Lan im lặng nhìn hắn.

Tùy Ý vẫn nhớ những lần cả hai ồn ào, chỉ cần bị mình tóm lại, người kia sẽ lập tức giả vờ giãy dụa hoặc chuyển sang kêu nhột rồi cười khanh khách đến đuôi mắt cũng ửng hồng.

Lúc này, mắt cậu cũng hồng, những rõ ràng không phải vì vui vẻ.

Ninh Lan bỗng nhếch miệng, cười nói: “Muốn à? Sao không nói sớm, cần gì phải vòng vo thế.” Dứt lời, cậu ngồi xổm xuống, cởi quần Tùy Ý.

“Cậu làm gì đấy?” Tùy Ý giật mình, buông tay đẩy cậu một cái.

Ninh Lan bị hắn đẩy ngã ngồi ra đất. Cậu vịn tay vào bồn rửa mặt, thong thả đứng lên, mò tìm bàn chải đánh răng trên giá: “Hôm nay dùng miệng được không? Chân nhũn, đứng không vững… Tôi đánh răng trước đã.”

Tùy Ý càng ức chế, dường như người này không chỉ nắm rõ ham muốn của hắn mà còn thăm dò được bãi mìn trong lòng hắn, cố tình nhắm họng súng của hắn để lao vào.

“Không cần, tôi muốn ngủ.” Tùy Ý kéo cậu về, kìm nén cơn giận, nói.

Ninh Lan chao đảo một lúc mới đứng vững được, khẽ nhếch môi, chủ động ôm cổ người kia, hôn một cái rồi dán miệng vào tai hắn, mềm giọng bảo: “Ngủ ngon.”

Một tuần sau, Vương Băng Dương báo ốm, xin nghỉ buổi ghi hình Dạ tiệc mừng xuân cuối năm cho một đài truyền hình vệ tinh nào đó. Tùy Ý nghe An Lâm nói, bộ phim “Lật ngược giang sơn” khởi quay vào năm sau vốn có chỗ cho Vương Băng Dương, nhưng sau khi casting, người nhận được vai đó đã đổi thành Ninh Lan.

Hắn gọi Ninh Lan vào lối thoát hiểm. Ninh Lan nửa thật nửa đùa hỏi: “Gọi tôi vào đây làm gì? Có xoài ăn hả?”

Tùy Ý đi thẳng vào vấn đề: “Sao cậu lại cướp vai diễn của Vương Băng Dương?”

Ninh Lan “xì” một tiếng, ôm cánh tay dựa lưng vào tường: “Đừng nói khó nghe như vậy, tranh cướp gì chứ? Chưa công bố thì vẫn có thể cạnh tranh, đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người mà.”

Tùy Ý không quen thái độ bâng quơ này của cậu, trầm giọng nói: “Cậu biết Vương Băng Dương chờ mong được diễn vai kia thế nào mà, còn chúc mừng cậu ta trước mặt nhiều người như thế, giờ lại ngang nhiên cướp vai của cậu ta, thử hỏi cậu ta làm sao ngẩng đầu đối diện với mọi người?”

Ninh Lan thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, không trung hệt như một cái miệng quái thú, ý đồ cắn nuốt cả thế gian, âm trầm đến đáng sợ.

“Sao lại không thể ngẩng đầu?” Cậu thảnh thơi nói: “Giờ ngành phim ảnh đang phát triển mạnh, tháng nào cũng có cả đống phim chuẩn bị khởi quay, cậu ấy còn trẻ, vẫn còn rất nhiều cơ hội.”

Tùy Ý không nói được Ninh Lan, xoay người định rời đi. Đột nhiên người nọ tiến lên hai bước, vươn tay ôm lấy hắn từ phía sau, thay đổi thái độ, lầu bầu nói: “Sắp Tết rồi, nghỉ lễ xong tôi phải vào đoàn, cậu sẽ không gặp tôi trong một thời gian dài đấy, hay chúng ta tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này làm thêm mấy nháy đi? Hôm nay tôi có mang…”

Không đợi người nọ nói xong, Tùy Ý đã gỡ cánh tay của cậu ra, mở cửa phòng thoát hiểm, rời đi mà chẳng quay lại một lần nào.

Ninh Lan không đuổi theo. Cậu lùi về phía sau hai bước, dựa lưng vào tường. Cậu đứng đó thật lâu, lâu đến mức trận tuyết đầu tiên của năm nay cũng đổ xuống.

Cậu không biết Vương Băng Dương chờ mong vai diễn kia thế nào, cậu chỉ biết mình không thể bỏ qua cơ hội lần này.

Ông trời không thích cậu, nên luôn tìm cách làm khó cậu. Nếu không tranh không đoạt, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn tia hy vọng cuối cùng của mình dần biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.