Lúc Tùy Ý tới gõ cửa, trời đã tối. Ninh Lan sợ hắn đói nên gọi đồ ăn về, còn bản thân thì vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Tùy Ý vừa ăn xong, Ninh Lan đã để trần nửa thân trên đi ra. Cậu vòng tay ôm cổ hắn, đu cả người lên, còn tiện tay cởi bỏ khăn tắm quấn bên dưới.
Cúi đầu nhìn qua cổ chân hơi cà nhắc của Ninh Lan, Tùy Ý đẩy cậu ra: “Làm gì?”
Ninh Lan cười thật tươi: “Biết rồi còn hỏi.”
Hai người không gặp nhau từ khi bắt đầu nghỉ đông. Nhìn làn da trắng nõn tỏa nhiệt trước mắt, Tùy Ý gần như phản ứng ngay lập tức.
Thấy chân Ninh Lan vẫn chưa khỏi hẳn, hắn vỗ mông cậu, bảo: “Lên giường.”
Ninh Lan cười hì hì, ngoan ngoãn quỳ sấp trên giường. Tùy Ý đuổi theo, bao trùm cơ thể cậu từ phía sau, cúi người hôn lên da thịt mềm mại sau vành tai cậu.
Cơ thể mẫn cảm của Ninh Lan khẽ run lên, cậu quay đầu liếm mút môi hắn, đồng thời khàn giọng mời hắn tiến vào.
Tùy Ý cởi quần, vật kia cọ lên kẽ mông mềm mại và ướt át của Ninh Lan, do dự hồi lâu vẫn chưa tiến hành động tác tiếp theo. Hắn cảm thấy mình hơi nóng vội, có lẽ nên đi tắm trước đã.
Ninh Lan lại lí giải sự do dự này theo một hướng khác. Cậu dán má xuống gối, đỏ mắt nhìn người bên trên: “Tôi chuẩn bị rồi, dùng sữa tắm… Rửa mặt tôi cũng dùng cái này, thơm lắm.”
Ở trên giường, mỗi câu nói của Ninh Lan đều như có móc câu, khiến người nghe nóng lòng khó nhịn. Lúc rảnh rỗi Tùy Ý cũng từng tự hỏi, nếu người quyến rũ mình không phải cậu, liệu hắn có tiếp thu không? Đáp án hẳn là không, vì hiện nay chỉ người này mới có sức hấp dẫn trí mạng với hắn.
Tùy Ý không đợi nổi, một tay banh rộng cặp mông trắng nõn của đối phương, một tay đỡ bộ phận cứng rắn nóng bỏng của mình, đẩy vào.
Bên trong đúng là vừa ẩm ướt vừa ấm nóng. Cảm giác này khiến Tùy Ý như nổ tung vì sảng khoái. Hắn chậm rãi đưa đẩy vài lần, sau đó tóm chặt thắt lưng của Ninh Lan, bắt đầu tăng tốc.
Dưới thân Tùy Ý, Ninh Lan cắn gối rên rỉ. Cách âm của khách sạn không tốt, cậu sợ phòng bên nghe thấy.
Tùy Ý thích nghe tiếng rên đầy áp lực của cậu, cúi người ghì chặt vai cậu, động tác càng thêm nhanh và mạnh.
Ninh Lan nhả gối đầu, quay lại đòi hôn. Hai người như tình nhân xa cách đã lâu, ra sức quấn lấy nhau. Trong phút chốc, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng kiều diễm, cả gian phòng xuân sắc ngập tràn.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại ở đầu giường chợt phát ra những tiếng kêu rất không đúng thời điểm. Âm báo tin nhắn liên tục vang lên, vài giây một lần, kéo dài không dứt. Khi Tùy Ý lật Ninh Lan lại, di động vẫn tiếp tục kêu.
Tùy Ý để Ninh Lan tự ôm chân, nhắm thẳng hang động mềm mại, chuẩn bị đâm vào lần nữa. Đúng lúc này, âm báo tin nhắn chợt ngưng bặt, thay vào đó là tiếng chuông mãnh liệt reo vang.
Có người gọi video call cho Ninh Lan.
Tiếng chuông quấy nhiễu không ngừng vang lên bên tai, Tùy Ý nhíu chặt mày, hứng thú giảm đi một nửa. Hắn chống tay ngồi dậy, với cái điện thoại ở tủ đầu giường, nhìn thoáng qua màn hình rồi ném cho Ninh Lan.
Người gọi video là AdrianLu. Nếu hắn không nhớ lầm thì vào hôm livestream mừng sinh nhật Lục Khiếu Xuyên, cậu ta đã giới thiệu em trai mình tên là AdrianLu, tên tiếng Trung là Lục Khiếu Chu.
Ninh Lan cầm điện thoại, lập tức ấn nút từ chối cuộc gọi, sau đó chồm dậy bám lên lưng Tùy Ý không buông, đặt xuống tấm lưng và phần cổ lấm tấm mồ hôi của đối phương một chuỗi hôn ướt át, muốn khơi dậy hứng thú của hắn một lần nữa.
Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục kêu vang, một lát sau, Lục Khiếu Chu lại gửi yêu cầu video tới. Đến khi Ninh Lan thật sự bó tay, tắt chuông điện thoại đi thì Tùy Ý đã chẳng còn hứng thú. Hắn đẩy Ninh Lan ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa “rầm” một cái.
Ninh Lan nghe thấy tiếng nước róc rách vang lên, mở WeChat mắng cho Lục Khiếu Chu một trận.
Nói là mắng, thực ra cậu cũng chẳng nặng lời lắm, chỉ bảo đối phương đừng quấn lấy mình nữa, nếu không sẽ thẳng tay block. Lục Khiếu Chu rất đau lòng, gửi một đống sticker khóc thét, hỏi cậu lí do. Ninh Lan lại mềm lòng, nói mấy hôm nay quá bận, cậu như thế sẽ khiến tôi mất tập trung.
Lục Khiếu Chu đầy máu sống lại, chủ động hứa sẽ hạn chế tần suất liên lạc, nhưng ngày mai sẽ có niềm vui bất ngờ dành cho cậu, mong cậu hãy đón nhận.
Ninh Lan không để trong lòng, đáp qua loa như đối phó với trẻ con rồi lên giường, tròn mắt trông mong đại gia bao nuôi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Tùy Ý chẳng thèm nhìn Ninh Lan lấy một lần, đặt lưng liền ngủ. Ninh Lan cẩn thận vươn tay ôm hắn từ phía sau, hắn giật cánh tay nhưng cuối cùng cũng không đẩy cậu ra.
Hôm sau, Ninh Lan có cảnh quay, tranh thủ lúc Tùy Ý còn ngủ, cậu dậy sớm đi mua bữa sáng cho hắn.
Hành lang thông gió hai đầu, độ ấm thấp hơn trong phòng nhiều. Ninh Lan vừa kéo khóa áo khoác, vừa đi ra thang máy. Dọc đường, cậu thấy nữ diễn viên ở cùng tầng với mình – Tiết Oánh đang đứng hút thuốc ở cửa sổ cuối hành lang.
“Cô Tiết dậy sớm thế.” Ninh Lan chủ động chào hỏi đối phương.
Ninh Lan biết đối phương đang gọi mình. Cậu nhận ra nụ cười của Tiết Oánh rất sâu xa, không khỏi hơi thấp thỏm, tiến lên hai bước, hỏi: “Chị gọi tôi có việc gì không?”
Cửa sổ mở rộng, Tiết Oánh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, Ninh Lan nhìn mà thấy lạnh thay cô.
Tiết Oánh rít thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói: “Tiểu Lan giấu người trong phòng đúng không?”
Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, quá đường đột nhưng lại khiến trái tim Ninh Lan nặng trĩu. Cậu còn chưa biết nên đáp lại thế nào, Tiết Oánh đã nói thêm: “Tôi thấy rồi, camera trên hành lang hẳn cũng ghi lại được.”
“Đó… đó là bạn cùng nhóm của tôi.”
Tiết Oánh thấp giọng cười: “Bạn cùng nhóm? Phòng trống nhiều như vậy, sao cậu ta không thuê mà cứ muốn chen chúc trên một cái giường đơn với cậu?”
Ninh Lan vận động đầu óc, vừa định dùng lí do không có tiền để đáp trả, Tiết Oánh đã giành trước, nói: “Đại thiếu gia nhà họ Tùy, sao có thể thiếu chút tiền này?”
Lòng Ninh Lan càng thêm nặng nề, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị từ trước. Trước khi vào đoàn phim, Trương Phạm đã nhắc nhở Tiết Oánh là một người lắm mưu nhiều kế, thích dùng thủ đoạn, bảo cậu tránh xa đối phương. Lúc ấy Ninh Lan chỉ nghĩ, cô gái kia làm gì có thời gian để ý đến một nhân vật vô danh như mình?
Nào ngờ vẫn không tránh được.
“Chị muốn gì?” Ninh Lan hỏi thẳng.
Tiết Oánh còn tưởng người nọ sẽ giãy dụa giải thích một phen nên hơi bất ngờ trước vẻ bình tĩnh của cậu. Cô gẩy tàn thuốc, thoải mái nói: “Xì, tôi với cậu không thù không oán, cậu nghĩ tôi nhàm chán đến mức cố ý tìm cậu gây phiền toái à? Chị đây cũng từng là người mới, nên mới muốn giúp đỡ cậu, nhắc nhở cậu để cậu chú ý hơn.”
Ninh Lan vừa định thở phào, Tiết Oánh đã nói tiếp: “Nắm nhược điểm của người khác cũng là để phòng ngừa bất cứ lúc nào. Tôi cũng hy vọng sẽ không phải dùng đến nó, chẳng qua thế sự khó lường, cậu nói có đúng không hả Tiểu Lan?”
Ngụ ý chính là, một quả bom chẳng biết sẽ bất thình lình nổ lúc nào đã được chôn xuống đất.
Đây là lần đầu tiên Ninh Lan gặp phải loại chuyện này, đầu óc không khỏi rối như tơ vò. Cậu không muốn liên lụy đến Tùy Ý, mà bản thân cũng chẳng thể vứt bỏ bát cơm này. Khoản tiền bồi thường hợp đồng đủ để cậu không thể trở mình suốt mấy đời.
Ninh Lan không do dự quá lâu, trầm giọng nói: “Tôi có một tin có thể trao đổi với chị, hẳn là chị càng muốn nắm được một nhược điểm có giá trị hơn.”
“Ồ?” Tiết Oánh nhướng mày, rõ ràng rất có hứng thú.
Buổi quay ngày hôm nay, Ninh Lan không sang tổ A.
Cậu tưởng mình làm những chuyện chẳng ra gì đã thành quen, không còn cảm giác áy náy gì nữa, song nghĩ đến Kỷ Chi Nam, cậu vẫn co đầu rụt cổ như một con rùa.
Tuy không nói rõ tên họ của người âm thầm kết hôn cho Tiết Oánh, nhưng cậu cũng nói đó là một diễn viên chính trong đoàn phim “Lật ngược giang sơn”. Cậu nghĩ với bối cảnh gia đình của Kỷ Chi Nam, hẳn sẽ không dễ dàng bị tra ra. Lại nói, không chừng “nhược điểm” với “bất cứ lúc nào” gì đó chỉ là lời bông đùa của Tiết Oánh mà thôi?
Cả ngày hôm nay, Ninh Lan đều bị vây trong trạng thái hoảng hốt. Tùy Ý còn ở trong phòng cậu, nhắn tin cũng không trả lời, chẳng biết đang ngủ hay thức, cũng chẳng biết có bị người khác phát hiện ra không… Ninh Lan luôn trong trạng thái đề phòng, di động không rời tay, tinh thần cực kỳ căng thẳng.
Hôm nay tổ B kết thúc công việc khá muộn, Ninh Lan trở lại phòng hóa trang, đeo khuyên lên tai, đứng dậy rời đi. Bình thường cậu còn đợi mọi người về bớt, lén lấy sữa rửa mặt của đoàn phim để dùng. Cậu tiếc tiền mua mỹ phẩm, buổi tối đều tẩy trang xong rồi mới về, như thế sẽ không cần dùng sữa tắm rửa mặt nữa.
Hôm nay hiển nhiên không giống như vậy. Ninh Lan thấm nước tẩy trang vào bông rồi lau qua loa một chút, sau đó đeo khẩu trang đi ra ngoài. Thư ký trường quay giữ lại ăn cơm, cậu cũng không đáp lại.
Lúc đi ngang qua khu chợ ở cổng trường quay, Ninh Lan bị một sạp hoa quả ven đường thu hút. Bình thường, chỉ cần Tùy Ý ở đây, ăn ở đều sẽ dùng tiền của hắn. Ninh Lan biết hắn căn bản không coi mấy đồng lẻ ấy ra gì nên vẫn ôm ấp chút lòng riêng, mua hai cân dâu tây, định mang về rửa sạch rồi đút hắn ăn, như vậy hẳn có thể dỗ hắn cho qua chuyện hôm qua nhỉ?
Còn nhớ lần trước, khi trông thấy cậu đút quả mâm xôi cho Lục Khiếu Xuyên, ánh mắt hắn gần như phun ra lửa.
Nghĩ đến đây, Ninh Lan bỗng cảm thấy vui vẻ hơn. Chí ít thì Tùy Ý cũng hơi để ý đến cậu, dù hắn không bao giờ nói ra.
Giờ này, hàng quán ven đường đều đã vãn khách và chuẩn bị dọn hàng. Ninh Lan mua thêm hai quả xoài xanh, hai hộp bánh bao rồi vòng một vòng lớn tới quán McDonald’s ở cửa Bắc trường quay, đáng tiếc quán này không bán 24/24 nên đã đóng cửa rồi, cậu đành mua hai suất bún tiết vịt ở tiệm ăn nhanh bên cạnh. Xong xuôi, cậu nhét bánh bao sắp lạnh vào trong áo khoác, vội vã trở về.
Khi rẽ vào con đường nhỏ về khách sạn, một người bỗng nhảy ra ngay trước mặt cậu.
“Xịt xịt!” Còn có tiếng như tiếng bình phun sương.
Buổi tối đi đường đột nhiên gặp kẻ bắt cóc, Ninh Lan hoảng sợ vô cùng. Cậu lùi về phía sau vài bước, nhờ ánh đèn lờ mờ cách đó mấy mét để nhìn rõ mặt mũi đối phương.
Nhưng cậu chỉ cảm thấy cậu nhóc trước mặt hơi quen, vì thế mới hỏi: “Cậu là?”
Lục Khiếu Chu cầm chai nước hoa trong tay, mếu máo tỏ vẻ đáng thương: “Em là Chu Chu của anh mà.”
Thứ tiếng Trung sứt sẹo của đối phương đã đánh thức ký ức của Ninh Lan, thì ra là nhóc lưu manh họ Lục.
“Sao cậu lại ở đây?” Ninh Lan ngạc nhiên hỏi.
Lục Khiếu Chu dẩu môi: “Hôm qua em đã bảo sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ còn gì.”
Nhìn nam sinh cao hơn mình gần một cái đầu làm nũng với mình đúng là một thách thức lớn lao. Ninh Lan xấu hổ cười: “Tôi không biết bất ngờ mà cậu nói lại lớn thế.”
Lục Khiếu Chu sáng bừng hai mắt: “Cho nên anh rất vui, nhìn thấy em anh rất vui, đúng không?”
Đối diện với ánh mắt tràn ngập chờ mong của đối phương, Ninh Lan không đành lòng nói thật, lấy điện thoại ra xem, hỏi: “Muộn rồi, đêm nay cậu ngủ ở đâu?”
Lục Khiếu Chu ngượng ngùng dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Em có thể ở cùng anh không?”
Ninh Lan cạn lời, chẳng biết thằng nhóc này học được những động tác chẳng liên quan đến bề ngoài của mình ở đâu. Cậu nghiêm túc nói: “Không được.”
Lúc này, di động kêu vang. Ninh Lan xem qua, là Tùy Ý nhắn tin: “Cậu đang ở đâu?”
Cậu cuống lên, lướt qua Lục Khiếu Chu, chuẩn bị rời đi: “Tôi về trước, cậu có thể thuê phòng ở khách sạn nào đó quanh đây. Nếu không có căn cước, tôi có thể thuê hộ cậu.”
Lục Khiếu Chu cũng cuống lên theo, chặn đường người kia: “Em không muốn thuê phòng một mình, em muốn thuê cùng với anh.”
Ninh Lan nhìn xung quanh, ra hiệu cho đối phương nhỏ tiếng: “Suỵt!”
Lục Khiếu Chu che miệng, đưa lọ nước hoa trên tay qua, rầu rĩ nói: “Vậy anh nhận cái này đi.”
Ninh Lan đau đầu: “Cái này là sao?”
“Sách nói, thích một người, phải để người ấy dính đầy hương vị của mình.”
Ninh Lan cảm thấy có thể sách này là do Lục Khiếu Xuyên viết, độc giả chỉ có em trai hắn. Giờ cậu không có thời gian để dây dưa với Lục Khiếu Chu, bánh bao trong ngực đã bắt đầu nguội, vội nói: “Được, tôi nhận, bao nhiêu tiền?”
Thấy Ninh Lan nhận đồ, Lục Khiếu Chu vô cùng vui vẻ, nhưng nghe cậu hỏi tiền, cậu ta liền xụ mặt: “Đây là quà, quà, không cần tiền, em thích anh, nên tặng cho anh.” Nói xong, cậu ta tóm lấy cánh tay Ninh Lan: “Thế anh có thích em không?”
Ninh Lan thật sự phát điên vì hành động hâm dở của người này: “Tôi thích người khác rồi.”
Lục Khiếu Chu mếu máo như sắp khóc: “Có phải nhóm trưởng của bọn anh không? Lần trước em không nên sợ anh ta, đáng lẽ phải cướp anh khỏi tay anh ta mới đúng. Em tới chậm, không thể cho em một cơ hội à… Tháng sau em đi rồi, nghỉ hè mới về được.”
Ninh Lan không đồng cảm nổi, ném cho cậu ta một câu “học tập tốt nhé” rồi rút tay định bỏ đi.
Lục Khiếu Chu chưa từ bỏ ý định, lập tức đuổi theo: “Anh thật sự không thích em à? Vậy anh nói ghét em đi, chỉ cần nói một câu anh ghét em, em sẽ đi ngay lập tức, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Ninh Lan đỡ trán, thầm nghĩ thằng bé này nên về Mỹ nhanh đi, đừng để những bộ phim não tàn mẫu quốc làm hại nữa. Thế nhưng vừa định nói ra, cậu lại bỗng ngập ngừng, chung quy cậu vẫn không nói nổi mấy câu tuyệt tình.
Không ai hiểu cảm giác lòng nhiệt tình bị dội nước lạnh bằng cậu cả.
Lục Khiếu Chu nghĩ là có hy vọng, đáy mắt bập bùng ánh lửa: “Anh nói đi, nói anh ghét em, em lập tức đi ngay.”
“Tôi…” Ninh Lan không mở miệng được.
Tiếng chuông điện thoại đã cứu cậu một mạng. Có lẽ Tùy Ý chờ đến suốt ruột, vừa thấy đối phương nghe máy đã lập tức hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở dưới lầu, sẽ đi lên ngay.”
Ninh Lan cúp máy, nhắm mắt, nhẫn tâm nói với Lục Khiếu Chu: “Tôi ghét cậu, xin cậu hãy đi đi.”
Sau đó, cậu bỏ mặc thiếu niên hồn bay phách lạc, vừa đi vừa nhắn tin cho Lục Khiếu Xuyên, bảo hắn quản tốt em trai mình.
Nhưng vừa gõ được vài chữ, đối diện đã xuất hiện một bóng đen. Ninh Lan không để ý, lập tức đập mặt vào một bức tường người.