Đuổi Theo Con Sóng

Chương 46



Tháng năm, trên núi không ồn áo náo nhiệt như trong thành phố.

Dãy núi ở phía Tây này còn chưa được phát triển thành một địa điểm du lịch, cảnh sắc vẫn vẹn nguyên nét tự nhiên cùng phong cách cổ xưa. Sáng sớm chim kêu đánh thức, đêm đến côn trùng thay tiếng hát ru, mở cửa sổ liền thấy cỏ xanh mây trắng, lúc không phải quay phim còn có thể ra bờ suối dạo chơi… Bầu không khí thật sự khiến người ta thư thái.

Thế nhưng, hoàn cảnh như vậy lại không khiến Ninh Lan thoải mái.

Thứ nhất, đây là lần đầu tiên cậu đi quay ngoại cảnh, nhân vật cậu sắm vai là một võ sĩ trẻ tuổi, song việc cưỡi ngựa bắn tên với cậu lại vô cùng xa lạ. Cậu phải mất rất nhiều thời gian mới học được một vài kỹ năng, lúc quay phim vẫn còn trúc trắc, quả thật có tâm mà không có sức.

Thứ hai là địa điểm quay phim ở gần quê nhà của cậu hơn so với thủ đô, điều này khiến cậu càng thêm hoảng loạn. Cậu không hề cảm nhận được cái gọi là “gần quê trong lòng trăm mối” mà người ta thường hay nói. Ban đầu cậu nghĩ chỉ cần đi xa một chút, không phải sớm tối ở cạnh người kia, cảm xúc sầu thương trong lòng sẽ dần phai nhạt, thậm chí là biến mất. Nhưng nửa tháng trôi qua, cuối cùng cậu đã nhận ra, vui buồn không phải thứ mình làm chủ được, có những cái không phải cứ nghĩ thông là có thể ném ra khỏi đầu. Chữ “tình” cậu chỉ vừa nếm thử, nhưng nó quả thực khó dứt đúng như những bài hát cậu từng nghe.

Cậu nhớ Tùy Ý.

Nhớ bàn tay ấm áp của người kia, nhớ cái ôm nóng bỏng của hắn, nhớ nụ cười nhàn nhạt, cả giọng nói trầm thấp hắn thì thầm bên tai cậu nữa.

Cậu vốn không nên đón nhận ý tốt của hắn, lại càng không nên ỷ lại hắn. Trước kia, ít nhất cậu có thể tìm đủ lí do để liên lạc với hắn, nhưng hiện giờ hắn đã quá chán ghét cậu rồi, cậu cũng đang cố gắng kiểm soát hành vi của bản thân, nhưng càng không gặp được, sẽ càng mong nhớ… Lúc uống nước nhớ, lúc ăn cơm nhớ, lúc đi ngủ nhớ, lúc ngắm cảnh nhớ, lúc nào cũng nhớ.

Thậm chí cậu còn từng hối hận, tại sao trước khi rời đi không chủ động quấn lấy người kia một lần, không chừng đó chính là lần cuối?

Ninh Lan khẽ lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực.

Cậu nỗ lực nghĩ theo hướng lạc quan, làm gì có loại thuốc độc nào có thể loại trừ sạch sẽ nhanh như thế, chỉ cần thời gian đủ dài, vết thương đủ sâu, độc tính sẽ dần tiêu giảm.

Nghĩ đến đây, Ninh Lan lại bật cười, đả kích lớn thế cũng chưa thể làm cậu buông vũ khí đầu hàng, có lẽ chỉ có thể chờ thời gian bào mòn cùng chôn giấu.

Hôm nay công việc kết thúc sớm, cơm chiều đã xong mà chân trời vẫn hắt lên những tia sáng ấm áp nhu hòa.

“Lật ngược giang sơn” quay trên một ngọn núi hẻo lánh, lân cận không có khách sạn cũng như hàng quán, chỗ ở là đoàn phim thuê của nhà dân. Trong điều kiện phòng ốc thiếu thốn, Ninh Lan phải ở cùng hai nam diễn viên khác. Hai người kia thích náo nhiệt, xong việc liền rủ thêm người về phòng đánh bài. Ban đầu bọn họ còn rủ Ninh Lan, nhưng cậu từ chối mấy lần, bọn họ liền coi như cậu không tồn tại, biến phòng ở thành sòng bài, thường xuyên quậy đến hỗn loạn.

Gần đây Ninh Lan ngủ không ngon. Cậu đổ tội cho mấy con bạc dư thừa năng lượng kia, ban ngày quay phim mệt muốn chết, buổi tối lại không được nghỉ ngơi, khiến cậu kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Hôm qua trợ lý Mễ Khiết xuống núi mua thuốc an thần cho Ninh Lan, nhưng thuốc cũng chỉ giúp cậu ngủ được đến nửa đêm. Trời chưa sáng cậu đã bừng tỉnh, bên tai chỉ có tiếng ngáy của bạn cùng phòng và tiếng gió xào xạc bên ngoài. Cậu liền cho rằng nguyên nhân gây mất ngủ chính là trời nóng nên trong người bức bối, tóm lại, không hề liên quan đến ai hay việc gì.

Lúc này, trong phòng có năm, sáu người tụ tập đánh bài. Mễ Khiết khuyên cậu đi chơi để tiêu hao bớt năng lượng, hy vọng buổi tối có thể ngủ ngon.

Thực ra cậu cũng chẳng có năng lượng dư thừa nào cả, ban ngày phải giữ trạng thái tốt để quay phim, còn phải đối phó với nhân viên trong đoàn. Sợ người khác nhìn ra manh mối, cậu còn phải chăm chăm ra vẻ nhiệt tình như trước với người kia.

Ngụy trang là một chuyện cực kỳ mệt mỏi, mệt hơn nữa là cậu còn phải tiếp tục ngụy trang.

Nghe có tiếng bước chân tới gần, Ninh Lan ngẩng đầu, thấy Kỷ Chi Nam cũng đang đi tới. Cậu không né tránh, bả vai hai người vừa vặn va vào nhau, ánh mắt cũng trực tiếp đối diện.

Không có người ngoài, cuối cùng Ninh Lan cũng có thể tháo mặt nạ xuống, dùng ánh mắt nghiền ngẫm để quan sát đối phương. Kỷ Chi Nam bị va đến mơ hồ cũng cố gắng giữ bình tĩnh để không rơi vào thế yếu.

Bốn bề vắng lặng, đây là cơ hội tốt để xin lỗi Kỷ Chi Nam. Nhưng Ninh Lan còn chưa mở miệng, người kia đã lạnh lùng liếc cậu, có lẽ cũng không biết cậu sẽ nói lời tốt đẹp gì nên nhanh chóng nghiêng người, lướt qua.

“Này.” Ma xui quỷ khiến, Ninh Lan gọi cậu ta lại, lời nói ra chẳng liên quan đến việc xin lỗi: “Cậu sợ tôi à?”

Kỷ Chi Nam dừng bước, nhưng không quay đầu: “Rốt cuộc là ai sợ ai, tôi nghĩ trong lòng cậu biết rõ.”

Ninh Lan coi đây như lời khiêu khích, lòng không yên suốt đêm, uống thuốc an thần cũng không có tác dụng.

Hệt như con chó nhỏ luôn cố gắng ngẩng cao đầu ra oai sủa lớn khi thấy chó to cường tráng hơn mình. Thật ra nó vừa sợ hãi vừa chột dạ, chỉ biết dùng cách này để che giấu sự khẩn trương lo lắng của bản thân.

Dù biết Kỷ Chi Nam không có ý gì với Tùy Ý nhưng Ninh Lan vẫn coi cậu ta như quân địch giả tưởng. Người không đủ năng lực luôn trốn tránh trách nhiệm, bản thân hai bàn tay trắng, không có thế lực gì, ngủ không được sẽ trách bạn cùng phòng, không được Tùy Ý yêu thương cũng chỉ có thể trách Kỷ Chi Nam.

Sang ngày hôm sau, tín hiệu trên phim trường không tệ, Ninh Lan lên Weibo, thấy Kỷ Chi Nam chia sẻ bài cậu đăng khi đến địa điểm quay trước đó. Ninh Lan không nhớ rõ dụng ý của bản thân khi ấy, có lẽ cậu muốn khiêu khích, vọng tưởng có thể lột lớp mặt nạ đạo đức giả của Kỷ Chi Nam, ngóng chờ cậu ta phản kích, xác minh phỏng đoán xấu xa nào đó của mình.

Đúng chuẩn màn kịch của kẻ tiểu nhân.

Ninh Lan tự cảm thấy bản thân giống con chó kia, không chỉ đê tiện mà còn ỷ thế chủ nhân, liên tục chọc ngoáy vào điểm giới hạn của người khác, chọc đến khi người ta nhảy dựng lên phản kích, cậu liền cụp đuôi, không dám hó hé.

Những ngày tháng ở đoàn làm phim tuy không đến mức sống một ngày như trải qua một năm, nhưng vẫn tạo cho người ta ảo giác thời gian trôi rất chậm.

Những ngày cuối tháng 5, mùa mưa đến đúng lịch, trong núi mưa rả rích liên miên. Mọi người trong đoàn làm phim đều nhân lúc rãnh rỗi dựng lều trú mưa dưới các trạm thu phát sóng để đánh bài, chơi di động. Ninh Lan không tham gia vào cuộc vui này, trợ lý Mễ Khiết nhìn cậu với đôi mắt trông mong, cậu vẫy vẫy, bảo cô cứ tự đi chơi.

Ninh Lan ngồi trong khu nghỉ ngơi ngắm nhìn màn mưa liên miên không ngớt, trời đã mưa liên tục vài ngày nhưng cậu vẫn chăm chú ngắm nhìn, tựa như nhìn bao bao nhiêu vẫn không đủ.

Mưa khiến cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, chiếc xe máy từ bên kia đường lao về phía cậu lúc nhỏ, kỳ thi đại học thất bại 6 năm trước, tầng hầm ẩm ướt mốc meo, khách sạn tráng lệ, còn cả bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt khi cậu ôm mấy trăm đồng chuẩn bị chạy trốn.

Nhớ lại nhiều chuyện như vậy nhưng chẳng có nổi một chuyện tốt lành.

Gần đây, trong lúc rảnh rỗi không có gì làm, Ninh Lan thường tự tưởng tượng một vài giả thiết phi thực tế — nếu ngày đó cậu không ra khỏi cửa, nếu ngày đó cậu từ bỏ con đường này, nếu ngày đó cậu chạy trốn thật nhanh… thì tình cảnh hiện tại sẽ khác chứ?

Cậu nhắm mắt lại, màn mưa bụi trước mắt biến thành một sợi dây, một đầu dây được một bàn tay nắm lấy, đầu còn lại trói vào một người. Bàn tay kia muốn kéo người nọ về mặt đất an toàn, nhưng người nọ vẫn liều mạng chạy về hướng ngược lại, mặt hướng về mưa gió, chẳng chút sợ hãi.

Ninh Lan đưa tay che mắt, để bản thân chìm sâu vào bóng tối.

Vô dụng thôi, trăm sông cuối cùng vẫn đổ về một biển.

Người ta vẫn bảo, nhìn cách cư xử của một đứa trẻ lên ba, bạn có thể cảm nhận được con người sau này của nó, Ninh Lan thì phải dùng tới hơn hai mươi năm cuộc đời mới nhìn rõ chính mình. Cố chấp và ngu xuẩn, có một trong hai không phải vấn đề lớn, nhưng sở hữu cả hai lại là vấn đề chết người.

Mưa tạnh mây tan, khi bắt đầu thay đổi thời tiết, Ninh Lan nhận được tin nhắn của Tùy Ý.

Tùy Ý đã quen lời ít ý nhiều, không hỏi han quan tâm mà đi thẳng vào vấn đề. Hắn nói tháng sáu có một hãng đồ ăn vặt muốn mời ba thành viên của AOW quay quảng cáo, hỏi Ninh Lan có hứng thú không.

Ninh Lan vừa xem liền hiểu, chắc chắn bên sản xuất không chọn cậu, nếu không Trương Phạm hoặc An Lâm đã liên hệ. Nhưng hiện giờ, người báo tin cho cậu lại là Tùy Ý, điều này chứng tỏ hắn muôn dành cơ hội này cho cậu.

Ninh Lan rất thiếu tiền, đó là sự thật. Nhưng cơ hội như thế này cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng vẫn là thiếu nợ Tùy Ý, vì thế, cậu nhẹ nhàng từ chối.

Hôm nay có một phân cảnh đua ngựa bắn cung. Phim trường đã được di chuyển xuống chân núi. Ninh Lan đến sớm phụ giúp các nhân viên trong đoàn. Không lâu sau, huynh đệ tốt trong kịch bản của cậu là Kỷ Chi Nam và Quách Hạo cũng tới.

Ninh Lan vẫy tay với bọn họ: “Đại ca, nhị ca, hôm nay tiểu đệ sẽ không để các huynh thất vọng!”

Quách Hạo tính tình hào sảng, nói đùa với cậu vài câu. Kỷ Chi Nam không nhìn cậu, vòng ra lều tạm phía sau để thay quần áo và trang điểm.

Ninh Lan cười, thầm nghĩ thầy Kỷ quả nhiên vẫn còn nhỏ tuổi, chẳng biết che giấu cảm xúc.

Đương nhiên, chỉ có những người được che chở vô điều kiện mới dám bộc lộ suy nghĩ thật. Cậu chỉ là một tên nhà quê, dù trong lòng nghĩ thế nào nhưng bên ngoài vẫn cần mặt mũi. Ít nhất không thể để người khác nhìn ra cậu bất hòa với Kỷ Chi Nam, càng không thể để Kỷ Chi Nam biết cậu hâm mộ cậu ta đến nhường nào.

Không biết đoàn phim phạm phải sao nào mà việc quay phim vô cùng trắc trở. Gần như cung của ai cũng gãy một lần, đám ngựa thì xao động bất an, giậm chân tại chỗ không yên, thường xuyên khịt mũi thở phì phò. Nếu không bị dây thừng buộc lại, có lẽ chúng đã kết bè với bầy chim trên trời, phi về hướng Bắc.

Các diễn viên và nhân viên tạm dừng công tác, ngẩng đầu nhìn trời. Ninh Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng buổi sáng trời còn trong vắt, lúc này lại âm u, mây đen tích lại thành tầng. Không lâu sau, trên trời vang lên tiếng sấm rền, có mấy con ngựa hoảng loạn tung móng hí vang.

Mưa to bảo đến liền đến, cả đoàn làm phim luống cuống, chia nhau đi thu dọn đạo cụ và thiết bị. Ninh Lan và các diễn viên khác cùng quay về lán che bằng nhựa, diện tích bên trong có hạn, tất cả nhanh chóng tháo trang sức thay quần áo. Lán che quả thật vô cùng chật chội khi phải chứa nhiều người đến vậy.

Ninh Lan cởi áo choàng, căng ra làm màn che để hai nữ diễn viên thay đồ. Khi tới lượt cậu, mới vừa kịp cởi bộ tóc giả, cậu đã nghe thấy tiếng lớp nhựa bên ngoài lán bị gió thổi thật mạnh.

Ngay sau đó, sấm nổ rền vang, một tia chớp lóe lên xé ngang bầu trời, mí mắt Ninh Lan giật mạnh, rốt cuộc cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Động đất, mọi người chạy mau!”

Cậu nghe có tiếng ai đó đang hét lớn.

Những lúc thế này, sẽ chẳng có ai tin những lời đó. Trước khi sự cố bất ngờ xảy ra, ai mà biết được ngay giây tiếp theo mình sẽ chết.

Tim Ninh Lan đập nhanh, cậu không hét lên theo mà chỉ giục mấy cô gái bên cạnh mau chạy ra ngoài với lí do chỗ này nhỏ quá, cậu không thay đồ được.

Mấy cô gái rời đi, còn quay lại trêu cậu: “Xấu hổ không dám thay quần áo trước mặt người khác thì cứ nói thẳng ra.”

Ninh Lan không muốn khiến các cô sợ hãi, chỉ cười hì hì, không để lộ chút bất an nào. Vừa tiễn mọi người đi, cậu đã cảm nhận được cơn rung chấn dưới chân mình.

Quả nhiên là động đất.

Nhà Ninh Lan ở vùng núi, trong vùng thường xảy ra động đất, cậu cũng có chút kinh nghiệm đối phó với những tình huống như thế này. Cậu vừa mặc áo khoác, vừa đẩy những người còn chưa cảm nhận được nguy hiểm ở xung quanh ra cửa thì một đợt rung lắc kịch liệt hơn ban nãy đã ập tới.

Cuối cũng cũng có người nhận ra tình hình nghiêm trọng, hoảng sợ hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại rung lắc?”

“Không sao, động đất nhẹ thôi, trên núi thường xảy ra động đất, cứ đi tới bãi đất trống là ổn thôi.” Ninh Lan vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, thúc giục mọi người đi về phía trước.

Thật ra cậu cũng không chắc chắn. Nếu là động đất nhẹ, chỉ cần thoát ra ngoài sẽ không sao, nhưng nếu là một trận động đất lớn, không chừng sẽ dẫn đến sạt lở núi và đất đá trôi, khi đó chỉ đành nghe theo ý trời. Đứng trước thiên tai, con người thật sự rất nhỏ bé và vô lực.

Bên ngoài mưa to như trút nước, gió lớn gào rống như muốn xé rách đất trời. Ninh Lan cởi áo khoác mới mặc không lâu ra, định che mưa cho Mễ Khiết. Ngay trước khi đưa tay ra, Ninh Lan thoáng sờ vào túi áo, lại không thấy thứ cậu đã bỏ vào trước khi thay trang phục quay phim. Lòng cậu trùng xuống, ném áo khoác cho Mễ Khiết rồi xoay người đi vào lán trú mưa.

Bên trong đã không còn ai, cậu vừa bước vào, một trận động đất lập tức ập tới, tiếng loảng xoảng của đủ loại đồ vật rơi xuống hòa với tiếng ầm ầm vang vọng bên ngoài, Ninh Lan ngồi xổm trên mặt đất trống, cố giữ thăng bằng cho cơ thể.

Bàn ghế trong lán trú mưa đã đổ quá nửa. Dừng vài giây, Ninh Lan mới đứng dậy chạy vọt sang phía Tây Nam của lán, đây là chỗ cậu hóa trang hôm nay, chắc là nó rơi ở đây.

Bàn trang điểm hơi nghiêng ngả, trời quá tối không thể thấy rõ mọi thứ, Ninh Lan quỳ rạp trên mặt đất sờ soạng khắp nơi, tay bị thứ gì đó sắc bén cào xước cũng không bận tâm. Lúc này, cậu chỉ biết thời gian sẽ không đợi ai, phải nhanh chóng tìm được đồ rồi lập tức ra ngoài.

Quá nóng vội khiến đầu óc Ninh Lan không còn minh mẫn, sau khi lần mò một hồi, cậu mới nhớ ra mình có di động. Cậu lấy nó ra, bật sáng màn hình, thoáng thấy có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng ở góc trong cùng bàn trang điểm. Ninh Lan bò tới, cúi thấp đầu duỗi tay ra. Lúc nắm được chuỗi hạt lạnh lẽo, cậu như trút được gánh nặng, khóe miệng hơi cong lên.

Cậu siết chặt chuỗi hạt, chống tay định đứng dậy. Đúng lúc này, mặt đất lại rung chuyển lần nữa, cái bàn trang điểm duy nhất còn trụ vững cũng không chịu nổi ba lần rung lắc, đổ rầm ra đất. Ninh Lan không tránh kịp, chân trái bị đè chặt, cơn đau từ tận xương tủy khiến cậu rên lên thành tiếng, nhưng xung quanh đã không còn ai, chỉ có những tiếng ồn ào và gió mưa đáp lời cậu.

Ninh Lan cắn răng thử vài lần nhưng vẫn không rút chân ra được. Bàn trang điểm của đoàn phim đều làm bằng gỗ và đá cẩm thạch nguyên khối để đứng vững trên nền đất không bằng phẳng, bình thường hai người bê cũng khó, đã vậy hiện giờ một chân cậu còn không có lực, cả người lại đang nằm úp sấp, bị đè bên dưới.

Ninh Lan nắm chuỗi hạt trong tay trái, tay phải duỗi ra, muốn với lấy di động bị cậu quăng xa cách đó nửa mét. Cậu có ấn tượng với cơn đau như thế này, gãy xương không đáng sợ, rạn xương không đáng lo, nhưng nếu các mô bị chèn đến mức hoại tử thì không biết sau này cậu có còn đứng được dậy không.

Ninh Lan thở hổn hển, mồ hôi túa ra, dường như đang vô cùng đau đớn. Mặt cắt không giọt máu, gân xanh nổi đầy tay vì gắng sức, nhưng cậu vẫn liều mạng bò về phía trước. Chân phải còn tự do đạp lên bàn trang điểm để mượn lực rướn người, chân trái lại phải chịu sức nặng đè xuống khiến Ninh Lan đau đến trước mắt tối sầm, cuối cùng, cậu cũng chạm được vào di động.

Thật ra cậu rất sợ, sợ mình sẽ chết đi. Chưa bao giờ cậu nhớ Tùy Ý như lúc này, nhớ đến suýt bật khóc.

Vừa rồi khi bật sáng màn hình không để ý, giờ cậu mới thấy trên đó có một tin nhắn.

Tùy Ý: “Tùy cậu.”

Trong bóng đêm, mắt Ninh Lan trừng lớn, cậu nín thở nhìn chằm chằm tin nhắn này, sau đó thở ra một hơi thật dài, như nỏ mạnh hết đà ngã sõng soài trên mặt đất.

Có lẽ vì thiếu oxy, đầu óc Ninh Lan bắt đầu trở nên hỗn loạn như những đêm không ngủ được. Những khoảng không gian và thời gian khác nhau bắt đầu đan xen, hiện lên cùng một lúc, cậu thậm chí còn không rõ mình hiện tại đang ở đâu, làm gì.

Tùy cậu.

Tùy tôi, dù tôi đang ở đâu, tùy tôi, dù tôi còn sống hay đã chết, cũng chẳng liên quan gì tới cậu.

Ninh Lan chậm rãi vùi mặt vào một cánh tay, tay còn lại yếu ớt duỗi ra, chút nhiệt độ còn sót lại bao phủ lên chuỗi hạt cũng biến mất. Cậu phải cắn chặt tay mới không khiến bản thân bật khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.