Đuổi Theo Con Sóng

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tùy Ý cũng tự cảm thấy hành động lần này của bản thân không hề chín chắn, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn tự phụ thành tính, lại chưa học được cách nghĩ một đằng tỏ ra một nẻo thuần thục như người trưởng thành, không thể vờ như chưa thấy gì.

Vẻ ngoài của Ninh Lan đơn thuần vô hại, có thể dễ dàng chiếm được thiện cảm của mọi người ngay từ ánh mắt đầu tiên. Hắn hiểu lí do Trương Phạm xếp cậu vào AOW, quả thật đội hình hiện giờ đang thiếu một thành viên như vậy.

Nhưng qua mấy ngày ở chung, hắn nhận ra vẻ ngoài và tác phong của Ninh Lan hoàn toàn khác biệt. Cậu thiếu nợ, nói dối, nịnh nọt lấy lòng hắn và những thành viên khác, thậm chí Tùy Ý còn nghi ngờ trước khi xếp Ninh Lan vào nhóm, Trương Phạm không hề kiểm tra lý lịch của cậu.

Buổi tối, trước khi bài tuyên truyền của Tùy Ý được lên sóng, Trương Phạm có gọi điện dặn hắn báo cho các thành viên sáng thứ hai tập trung tại phòng họp.

Tùy Ý nhân tiện hỏi về lai lịch của Ninh Lan, Trương Phạm nửa đùa nửa thật bảo nhặt được cậu trên đường, Tùy Ý cũng nửa thật nửa giả hỏi lại: “Chích vắc-xin ngừa rồi chứ?”

Trương Phạm ở bên kia cười mất nửa ngày, nói: “Giao nhiệm vụ này cho cậu đấy, tôi tin cậu có thể thuần dưỡng cậu ấy từ hoang dại thành nuôi được trong nhà.”

Tùy Ý cúp điện thoại, trở về phòng. Ninh Lan đang úp quyển sách “Nhạc lý cơ bản” lên mặt, ngủ gà ngủ gật. Tiếng đóng cửa vang lên khiến cậu giật mình, sách trượt từ trên mặt xuống, miệng cậu vẫn còn ngậm bút, nước miếng chảy ra từ khóe môi.

Thấy cậu ngủ say, Tùy Ý cúi người rút bút ra, khép sách lại cất lên đầu giường, sau đó mới bò lên giường tầng trên của mình.

Sáng sớm hôm sau nữa, năm người trong ký túc xá dậy sớm, ngồi xổm trước cửa phòng họp chưa mở, cùng nhau ăn sáng. Mỗi người cầm một phần bánh chiên (*) Vương Băng Dương dậy sớm xếp hàng dưới lầu để mua.

(*) Bánh chiên (jianbing guozi): “bột chiên giòn cuộn trong một chiếc bánh kếp mỏng” là món ăn đường phố phổ biến của Trung Quốc có nguồn gốc ở Thiên Tân, và được ca ngợi là “một trong những bữa sáng đường phố được yêu thích nhất Trung Quốc”.



Mặt Cố Thần Khải không giấu được vẻ ghét bỏ, bĩu môi nhặt từng miếng hành bên trong ra. Cao Minh huých Vương Băng Dương: “Tiểu Thần không ăn hành tỏi với rau thơm, em không biết à?”

Vương Băng Dương cười ngây ngô: “Chưa tỉnh ngủ nên em quên béng luôn, nhanh mồm bảo ông chủ làm năm phần giống nhau.”

Tuy Ninh Lan không phải người phương Bắc, nhưng từ năm 18 tuổi, cậu đã sống ở thủ đô, miệng đã quen với hương vị này. Chẳng mấy chốc cậu đã xử lý gọn cái bánh, phồng miệng vỗ vai Vương Băng Dương, nói: “Quán này làm ngon thật, lát nữa anh mời mọi người ăn bánh kếp nghìn lớp (*), hai xúc xích luôn.”

(*) Bánh kếp nghìn lớp xuất phát từ bánh kếp hành Đài Loan. Phần bột được kéo tay có nhiều lớp:



Cố Thần Khải nhặt một miếng hành ra, tranh phần: “Mai em mời mọi người ăn sáng ở tiệm café dưới công ty.”

Cao Minh cùng Vương Băng Dương hào hứng vỗ tay, Ninh Lan cười tủm tỉm, nghĩ thầm rằng tên ngốc này không đơn giản.

Trương Phạm đi tới, mọi người cũng đi vào phòng họp. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Trương Phạm vừa định thông báo chuyện gì đó thì phát hiện thiếu một người: “Phương Vũ đâu?”

Tùy Ý đáp: “Hôm qua đã báo cậu ta rồi, chắc cậu ta sắp đến.”

Lục Khiếu Xuyên khoanh tay cười nhạo: “Cậu ta đang ở bãi gửi xe, không đỗ vào đúng chỗ được, chắc vẫn đang loay hoay ở đó.”

Trương Phạm hỏi: “Sao cậu không giúp cậu ấy?”

Lục Khiếu Xuyên: “Sao tôi phải giúp cậu ta chứ?”

Lục Khiếu Xuyên là một công tử nhà giàu, hắn thậm chí còn thẳng thắn hơn Cố Thần Khải, vẻ mặt thể hiện rõ sự chán ghét.

Ninh Lan càng thêm tò mò với người đồng đội chưa từng gặp mặt này. Cậu đã xem những bức ảnh được đăng tải tối qua, Phương Vũ có vẻ ngoài rất xinh đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt, là thành viên phụ trách visual – vẻ đẹp của nhóm.

Đáng lẽ kiểu lưu manh không ngại nam nữ như Lục Khiếu Xuyên phải rất thích Phương Vũ mới đúng. Vừa nãy khi bước vào phòng họp, thấy Trương Phạm còn chưa tới, hắn liền xuống phòng tập bên dưới tìm các em gái vui đùa, lúc trở lại mặt mày hân hoan, trên người nồng nặc đủ mùi nước hoa lẫn lộn.

Đợi thêm mười phút, lúc này Phương Vũ mới gõ cửa phòng họp, nhỏ giọng xin lỗi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tùy Ý.

Trương Phạm không trách cậu ta, Ninh Lan nghĩ có lẽ ai cũng không nỡ trách mắng một mỹ nhân như vậy, đúng là môi hồng răng trắng, chỉ cần liếc mắt cũng khiến lòng người rung động.

Người đã tới đông đủ, Trương Phạm thông báo ngày mai sẽ chụp ảnh tập thể để tuyên truyền. Ảnh cá nhân của thành viên mới Ninh Lan cũng sẽ chụp luôn trong ngày mai.

Hiện nay AOW chỉ còn một thành viên chưa công bố, chính là Ninh Lan. Bên ngoài đều cho rằng Starlight Entertainment giấu kín át chủ bài để kích thích sự tò mò của mọi người, hơn nữa đây còn là thành viên thay thế Phùng Khâu nên càng thu hút sự chú ý.

Nhưng nào ai biết, lí do công bố chậm thật ra là vì thành viên thứ bảy không có lấy một bức ảnh.

Ảnh tập thể sẽ là ảnh bìa của single đầu tiên, điều này có nghĩa là chuyện quay MV chính thức sẽ không còn xa, tất cả đều vô cùng hưng phấn, đến người hằng ngày chỉ biết tán gái như Lục Khiếu Xuyên cũng vô cùng hớn hở, hô hào mời mọi người ăn trưa. Thế nhưng vừa nghe Trương Phạm bảo lát nữa phải ở lại tập nhảy cùng Ninh Lan, Lục Khiếu Xuyên lập tức ủ dột, gục mặt xuống bàn lầm bầm.

Sau khi tan họp, Trương Phạm gọi riêng Ninh Lan ra nói chuyện, hỏi cậu hai ngày nay đã quen chưa, có vất vả không. Ninh Lan trả lời mọi việc đều tốt cả. Trước kia, khi còn làm trong ngành dịch vụ, cậu thường xuyên làm liền hai ca, một ngày làm trên 12 tiếng là chuyện bình thường, tính ra việc luyện tập ca hát chỉ vất vả bằng một nửa ngày trước thôi.

Trương Phạm dặn cậu học cho tốt, thời gian gấp rút, một tuần nữa sẽ quay ngoại cảnh cho MV, ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện khả năng cảm nhận ống kính cho Ninh Lan.

Cuối cùng, Trương Phạm lấy từ trong túi ra một phong bì: “Đây là tiền lương của hai tháng, công ty trả trước cho cậu.”

Ninh Lan ngẩn người: “Tôi mới tới chưa được một tuần.”

Trương Phạm cười nói: “Không sao, công ty chúng ta rất nhân văn, mới bắt đầu ai cũng gặp khó khăn, nếu lúc này không giúp thì còn lúc nào nữa đây? Lát nữa nhắn số thẻ cho tôi, sau này tiền lương sẽ được chuyển vào thẻ của cậu.”

Ninh Lan gật đầu, luống cuống nhận lấy phong bì: “Tôi… cảm ơn…” Làm việc chưa đến một tuần đã có lương, đây là lần đầu tiên cậu gặp được tình huống như vậy.

“Không cần cảm ơn tôi, là nhóm trưởng của cậu nói hình như cậu gặp khó khăn. Tôi quản lý nhiều nghệ sĩ, khó tránh khỏi sơ sót, không thể chú ý đến tất cả mọi người, sau này nếu gặp chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện cho tôi. Công ty chúng ta không chỉ muốn đào tạo mà còn muốn chăm sóc cho các cậu, dù sao mấy đứa cũng mới mười mấy tuổi, vẫn là cục vàng cục bạc ở nhà của bố mẹ.” Trương Phạm nói.

Ninh Lan thầm nghĩ, e rằng đại diện Trương đây đã quên, tôi đã 23 tuổi rồi.

Mười giờ sáng, bảy người AOW lần đầu tiên tập trung tại phòng tập vũ đạo. Giáo viên vũ đạo Từ Nhị tiến hành xếp đội hình cho bọn họ.

Vị trí đứng khi tham gia các hoạt động đều đã được xếp sẵn từ trước, đa phần các nhóm đều sẽ để người cao đứng chính giữa, thấp hơn đứng sang hai bên. Hơn nữa, vì hiệu quả thị giác, người đứng chính giữa còn phải là thành viên có sức hút nhất, do người bình thường đều có thói quen nhìn từ giữa ra xung quanh.

Gương mặt Tùy Ý thu hút cả nam và nữ, dáng người cũng cao, vị trí Center đương nhiên thuộc về hắn. Lấy hắn làm mốc, bên phải lần lượt là Phương Vũ, Vương Băng Dương, Cao Minh, bên trái theo thứ tự là Lục Khiếu Xuyên, Cố Thần Khải, Ninh Lan.

Lúc sắp xếp xong đội hình, Cao Minh bất ngờ giơ tay hỏi: “Đội hình như thế này có phải hơi bất hợp lý không ạ? Nhan sắc của Ninh Lan không tệ chút nào, không thua Vương Băng Dương và Cố Thần Khải, sao lại để cậu ấy đứng ngoài rìa?”

Lông mày Ninh Lan giật giật, gì vậy, cậu đứng im thôi cũng dính đạn được à?

Nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra, Cao Minh vốn là thành viên có kinh nghiệm sân khấu nhất trong nhóm, đương nhiên không thể bằng lòng với vị trí đứng như thế này. Tuy vậy, cậu ta lại không thể trực tiếp nói ra “tôi muốn đứng Center”, vậy nên cậu ta mới lấy người cũng đứng ngoài rìa như Ninh Lan ra làm dẫn chứng cho sự bất hợp lý của đội hình.

Ninh Lan cũng biết đứng ngoài cùng không tốt, tổ hợp bảy người, đứng dàn ra phải dài tới bốn năm mét, gặp nhiếp ảnh gia nào non tay, có khi cậu sẽ bị cắt khỏi hình. Nếu được chọn, cậu cũng muốn đứng giữa, nhưng hiển nhiên, với kinh nghiệm hiện giờ, cậu hoàn toàn không có quyền lên tiếng. Nghe Cao Minh nói như thế, dù vốn không có ý nghĩ đó thì giờ Ninh Lan cũng thấy muốn.

Cậu nghiêng đầu nhìn Cao Minh, thầm nghĩ thằng nhóc này cũng không đơn giản.

Đội hình đương nhiên không thể đổi kiểu khác, Từ Nhị chọn cắt nhóm thành hai hàng, mấy người đứng giữa ra hàng sau, Cao Minh, Cố Thần Khải và Ninh Lan đứng lên phía trước, lúc này sắc mặt Cao Minh mới hòa nhã lại.

Đến giờ cơm trưa, Lục Khiếu Xuyên đúng hẹn mời mọi người xuống quán bên dưới ăn lẩu cay Tứ Xuyên. Phương Vũ người đẹp cử chỉ cũng thanh thoát. Lúc ăn cá hầm dưa chua, cậu ta đều nhúng cá qua nước lọc trước rồi mới bỏ vào miệng. Ninh Lan tò mò hỏi nguyên nhân, cậu ta mỉm cười đáp: “Tôi không thể ăn cay, ăn cay mặt sẽ lên mụn.”

Lục Khiếu Xuyên “hừ” một tiếng thật mạnh, tỏ vẻ thật sự không thể chịu nổi sự yếu ớt của Phương Vũ. Ăn được một nửa, hắn ném đũa bảo mọi người cứ ăn từ từ, sau đó đi tính tiền trước. Trước khi đi, hắn không quên tặng Ninh Lan một nụ hôn gió, mặt đầy ẩn ý giống như đang nói “anh bận xong sẽ lâm hạnh cưng.”

Đồng đội nhìn mãi cũng quen, không thèm chớp mắt, tiếp tục ăn cơm.

Lục Khiếu Xuyên không tới học lớp thanh nhạc buổi chiều. Cô Triệu bảo Tùy Ý gọi điện cho hắn nhưng gọi ba lần đều bị cúp máy, hai lần thì không có người tiếp, cô Triệu suýt nữa thì bẻ gãy thước trong tay.

Sau khi tan học, Ninh Lan chậm rãi xếp đồ rồi ra ngoài. Thấy thang máy chậm chạp lết từng tầng, cậu dứt khoát chọn đi thang bộ. Cầu thang mờ tối tĩnh lặng, chỉ nghe vang tiếng bước chân “cộp cộp” nặng nề sầu muộn của cậu.

Vừa đi, cậu vừa lấy tấm ảnh kẹp trong vở ra xem, đó là tấm ảnh Từ Nhị chụp cho bọn họ lúc xếp đội hình, nói là để kỉ niệm ngày AOW thành lập, đưa mỗi người một tấm, còn cười bảo bọn họ có thể khoe với người nhà.

Ninh Lan thấy vài đồng đội đều lập tức lấy điện thoại ra khoe tin mừng với gia đình, cậu chỉ đứng bên cạnh nhìn. Có lẽ vì thời gian huấn luyện quá ngắn, Ninh Lan chưa thể cảm nhận được niềm vui này.

Thế nhưng ai cũng có lòng ham hư vinh, cậu cũng rất muốn chia sẻ điều này với người khác.

Ninh Lan lấy điện thoại ra, bấm một dãy số đã thuộc nằm lòng, một tiếng “tút” dài vang lên, đã kết nối được với đầu bên kia.

Gần nửa phút mới có người nghe máy: “Alo ai vậy?”

Ninh Lan hắng giọng: “Là cháu, Ninh Lan.”

Bên kia im lặng một lúc rồi nói: “À, Tiểu Lan à, sao lại đổi số rồi?”

Ninh Lan thuận miệng đáp: “Di động cháu hỏng nên thay cái mới, thím lưu số này của cháu đi.”

“Được rồi.”

“Tiểu Huyên khai giảng rồi đúng không thím? Chuyển trường mới đã quen chưa ạ?”

“Ổn lắm.”

Rõ ràng đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu.

Từ lúc bị bắt xuống tầng hầm, Ninh Lan không liên lạc với gia đình nữa, càng chẳng dám về. Nhưng hiện giờ, mỗi ngày đều đối diện với những gương mặt mới quen được vài ngày, cho dù chẳng mấy thân thiết với người nhà, cậu cũng luyến tiếc không muốn cúp máy.

Ninh Lan nói: “Vậy là tốt rồi. Cháu mới chuyển việc mới, có khi sau này sẽ lên TV…”

“Ối, nước đang mở, thím cúp trước, nói chuyện với cháu sau nhé.”

Đối phương vội vã dập điện thoại, như đang tránh né tai họa nào đó.

Ninh Lan nghe ra sự gấp gáp từ phía bên kia, nhếch miệng tự giễu mỉm cười. Cậu quả thật là tai họa, khắc chết cha ruột, làm liên lụy đến mẹ, hại gia đình nhà chú thím vốn đã chẳng giàu có gì còn phải cõng thêm một gánh nặng.

Nếu không phải dịp Tết vừa rồi cậu có đưa cho thím một khoản tiền để thím chuyển em họ Ninh Huyên sang trường Trung học thành phố, có khi vừa nghe thấy giọng cậu, thím đã lập tức dập máy cũng nên.

Lên TV thì sao? Có ai muốn thấy cậu sao?

Ninh Lan không về ký túc xá luôn mà bắt xe buýt tại trạm 15, đi tới một bệnh viện tư ở phía Nam thành phố, vào cửa ngay trước khi hết giờ làm việc.

Bệnh viện nhỏ không chính quy này chỉ có một bác sĩ và một y tá. Bác sĩ thấy cậu ăn mặc giản dị, không thèm nâng mắt, nói: “Tất cả dịch vụ đều yêu cầu hẹn trước, báo giá ở trên bàn.”

“Hôm nay có dịch vụ nào làm được luôn không?” Ninh Lan hỏi.

Bác sĩ đẩy kính, suýt nữa đã trợn trắng mắt: “Không, tiêm nhỏ mặt cũng phải hẹn trước.”

Ninh Lan đưa tay chỉ vào bên dưới khóe mắt trái của mình: “Tôi muốn vẽ thêm một nốt ruồi ở đây, có mất thời gian không?”



Kim đồng hồ chậm rãi nhích qua số mười, Tùy Ý khép sách lại, tắt đèn bàn, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Lúc cởi áo khoác, liếc mắt thấy giường dưới vẫn trống trơn, hắn bèn lấy di động từ trong túi ra, tìm số điện thoại.

Tuy hắn không xung phong làm nhóm trưởng, nhưng hai tháng từ khi bắt đầu gia nhập nhóm, ý thức trách nhiệm được bồi dưỡng từ nhỏ vô hình chung đã thôi thúc Tùy Ý trở thành một nhóm trưởng chuẩn mực, thành viên nhóm ngủ bên ngoài không lí do, hắn đương nhiên phải quan tâm.

Lúc Tùy Ý vừa tìm được số điện thoại, bên ngoài liền có tiếng mở cửa, có người đi vào thay giày, sau đó lại có tiếng gõ cửa ở phòng bên cạnh. Vì cách âm không tốt, hắn nghe thấy Ninh Lan trò chuyện với Cao Minh, loáng thoáng có “trả tiền”, “mời cơm”.

Cái tên thích hứa suông này, Tùy Ý thầm nghĩ, vừa tới chưa được một tuần mà gần như đã hẹn mời cơm tất cả mọi người.

Tùy Ý buông điện thoại, treo lại áo khoác lên giá.

Tiếng nói chuyện bên kia bức tường vừa dừng, cửa phòng bên này đã mở ra. Ninh Lan thấy phòng tối mịt bèn bật đèn pin di động, đèn vừa hay hắt đúng chỗ Tùy Ý đứng, Ninh Lan sợ tới mức thở dốc vì hoảng hốt.

“Trời móa, nhóm trưởng đứng đó không nói gì có khi dọa chết người mất.” Ninh Lan vỗ ngực nói.

Từ khi sinh ra tới giờ, Tùy Ý chưa từng rời khỏi thủ đô nên không biết cậu nói tiếng địa phương nào.

“Đi đâu vậy?” Tùy Ý hỏi.

Ninh Lan cởi áo khoác ra, thấy giá đã đầy bèn tùy tiện vắt lên ghế cạnh bàn đọc sách: “Đi ra ngoài dạo chơi một lát… Tôi để áo khoác ở đây nhé?”

Tùy Ý nhìn thoáng qua, đáp “ừ”. Nắm lấy cầu thang, hắn suy nghĩ rồi nói thêm: “Sau này về ký túc xá sớm một chút, trước khi debut bị chụp được thì không hay lắm.”

Phản ứng đầu tiên của Ninh Lan là sửng sốt. Đến khi nhớ lại cảnh tượng xấu hổ khi giáp mặt Tùy Ý lần đầu tiên, cậu mới hiểu có lẽ người này đã có ấn tượng xấu về mình từ lúc đó. Hắn sợ cậu rước thêm rắc rối về cho nhóm.

Ninh Lan cảm thấy khó chịu, sao đi đến đâu cũng chẳng có ai chờ mong cậu nhỉ?

Cậu tỏ vẻ tươi cười, nói: “Đã biết thưa ngài nhóm trưởng.” Sau đó cậu lấy quần áo vừa treo xuống, định ném lên giường.

Lúc quay người, vì trời tối, Ninh Lan không để ý dưới chân, mũi chân không biết đụng phải vật gì, cả người mất trọng tâm lao về phía trước.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cậu không kịp duỗi tay, đành chấp nhận số phận nhắm chặt mắt lại. Nào ngờ cơn đau trong dự tính lại không hề xuất hiện, có người đã nhanh tay tóm được tay cậu, không để cậu ngã.

“Cẩn thận một chút.”

Giọng Tùy Ý chưa bao giờ gần tới vậy, Ninh Lan vội vàng ngẩng đầu, mắt cậu vừa vặn đối diện trực tiếp với ánh mắt hắn.

Mãi đến khi Cố Thần Khải đã ngủ say ở giường bên cạnh nói mớ trở mình, cả hai mới ngơ ngác lùi về sau một bước.

Ninh Lan thấp giọng cảm ơn, sau đó ném di động vẫn còn đang sáng lên giường, cùng chân cùng tay bò lên, moi dưới gối ra một cái quần lót sạch.

Đến khi cậu xuống giường, Tùy Ý vẫn chưa đi lên. Ninh Lan cảm thấy vẫn nên nó gì đó, sờ nốt ruồi mới vừa vẽ không lâu dưới mắt trái, nói: “Hôm nay chị Trương Phạm đưa tiền lương cho tôi, cảm ơn cậu, hôm nào nhất định tôi sẽ mời cậu một bữa ngon.”

Tùy Ý đứng ngược sáng, Ninh Lan không biết hắn đang nhìn chỗ nào, chỉ nghe thấy hắn “ừ” một tiếng. Nói xong, Ninh Lan nhẹ nhàng đi ra ngoài tắm rửa.

Tùy Ý trèo lên giường trên, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại đôi mắt sáng ngời dưới ánh sáng lay động.

Ngũ quan Ninh Lan không quá xuất sắc, nhưng khi đặt cạnh nhau lại vô cùng phù hợp, mũi cậu cao thẳng, đôi môi đầy đặn, vì thế có thể nói nửa dưới gương mặt cậu có phần thu hút hơn.

Nhưng vừa rồi, ánh nhìn của hắn lại bị khóa chặt vào phần từ mũi đổ lên của Ninh Lan. Thậm chí khi Ninh Lan quay lưng lại, hắn vẫn muốn nhìn tiếp, không muốn đôi mắt đen láy kia thoát khỏi tầm nhìn của mình.

Rõ ràng chỉ là một gương mặt thanh tú, không hiểu sao ban nãy hắn lại cảm thấy có phần diễm lệ quyến rũ.

Tùy Ý trở mình, đối mặt với bức tường trắng, chăm chú nhìn hai, ba phút. Nhắm mắt lại lần nữa, cuối cùng cảm giác như đã từng quen biết kia mới tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.