Đuổi Theo Con Sóng

Chương 65



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Người có chút kiến thức phổ thông cũng hiểu không thể uống cà phê khi bụng rỗng.

Tùy Ý chẳng những uống chay mà còn uống liền ba cốc chỉ vì muốn nói với Ninh Lan vài câu.

Tiếc là khi hắn bảo muốn uống cà phê, Ninh Lan cũng chỉ lấy bút ra vẽ vài đường trên tấm thẻ rồi mang tới cho hắn một cốc đầy, hoàn toàn không tương tác cũng như hồi đáp.

“Ăn sáng chưa?”

“Tôi mua xoài đấy, có muốn ăn không?”

“Chân cậu thế nào rồi?”

“Hôm qua mạo phạm, bà còn tức giận không?”

“Cậu… vẫn giận tôi à?”

Lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tùy Ý mặt dày mày dạn cố bắt chuyện với một người, vậy mà đối phương lại không hề phản ứng, hệt như coi hắn thành chất khí không màu không mùi không vị rồi.

Khi hắn cho rằng có lẽ với mọi khách hàng Ninh Lan đều thế thì một đứa bé đến mua kem. Nó mua hai que, một ăn ngay một cầm tay. Lúc đứa bé đứng ngoài cửa ăn hết cả hai que, định ăn thêm que thứ ba, Ninh Lan liền giữ cửa tủ lạnh, khuyên nhủ: “Anh bạn nhỏ, một lần không thể ăn nhiều kem như vậy, sẽ đau bụng đấy.”

Bụng rỗng uống ba cốc cà phê, Tùy Ý – người thật sự bị đau bụng chỉ biết cắn chặt răng, hận không thể hoán đổi vị trí với đứa bé nọ.

Ninh Lan xoay người vào nhà lần nữa, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng hết sức lạnh lùng. Cuối cùng, hắn không nhịn được, thốt ra câu “xin lỗi” đã nghẹn thật lâu.

Thấy Ninh Lan thoáng dừng lại vẻ như hơi dao động, Tùy Ý bỗng cảm thấy mình quá lỗ mãng rồi, hắn sợ Ninh Lan nghĩ mình không đủ chân thành.

Trong mắt mọi người, Tùy Ý là người hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Thầy nói hắn trưởng thành sớm, nói chuyện rõ ràng rành mạch như MC đọc bài, độ cong khóe miệng lúc cười cũng như dùng thước để luyện tập trước gương, chỉ khi kéo đàn mới nhận ra nội tâm hắn đang dao động.

Nghĩ đến đây, Tùy Ý vội đuổi theo, nói: “Tôi kéo đàn cho cậu nghe.” Dứt lời, hắn lại cảm thấy câu này hơi đường đột, chẳng đầu chẳng đuôi, còn mang theo vẻ tinh tướng của kẻ bề trên, vội vàng sửa lại: “Cậu muốn… nghe tôi kéo đàn không?”

Đáp lại hắn vẫn là cái gáy câm lặng của Ninh Lan. Cậu nhấc chân, vén rèm, trở vào buồng trong.

Lễ độ và lý trí nói với Tùy Ý không thể xông vào khi chủ nhà chưa cho phép, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn quay lại trước quầy ngồi đợi.

Khi Tùy Ý gọi cốc cà phê cuối cùng, máy pha bỗng có vấn đề, được một nửa thì không ra nữa. Ninh Lan mở nắp máy hí hoáy một hồi, lại giơ tay vỗ mạnh mấy cái. Lúc này, cà phê đột nhiên phun ra tung toé, khiến Tùy Ý đứng cạnh hỗ trợ bị bắn đầy người.

Hôm nay hắn mặc một chiếc T-shirt sáng màu, kết quả lại bị chất lỏng nâu sẫm làm loang trước ngực một mảng. Ninh Lan luống cuống lấy khăn giấy lau cho hắn, nhưng vải bông hút nước cực nhanh, cơ bản là lau cũng không sạch.

Tùy Ý thấy cậu sốt ruột, vừa định bảo “không sao, tôi về thay cái khác là được” thì thấy Ninh Lan ném khăn giấy, chạy vào buồng trong lấy một cái áo phông trắng ra đưa cho hắn: “Thay tạm cái này đi, chưa ai mặc đâu, quần áo bẩn tôi sẽ giặt.”

Tùy Ý không ngờ đánh bậy đánh bạ lại thành đánh trúng thời cơ, không khỏi âm thầm vui vẻ. Lúc chuẩn bị cởi quần áo, hắn chợt nhớ mình đang đứng trong quầy bán quà vặt, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên cao, trên đường người đến kẻ đi, cảm thấy không thể nào hành động được.

Ninh Lan nhận thấy nỗi băn khoăn trong lòng hắn, do dự một lát, nói: “Đi theo tôi.”

Tùy Ý đi theo Ninh Lan, qua khoảng sân nhỏ và phòng bếp, gian đầu tiên bên tay trái chính là phòng cậu.

Căn phòng hơn mười mét vuông, bên trong kê một cái giường và một tủ quần áo, ngoài ra không còn gì khác. Tủ quần áo mở tung, không ít quần áo bị ném lung tung trên giường, hiển nhiên chính chủ vừa vội tìm đồ mà chưa kịp thu dọn lại.

Ninh Lan đưa quần áo cho Tùy Ý, đi tới cạnh giường, cúi người, đưa lưng về phía hắn, bắt đầu gấp quần áo.

Từ vị trí đang đứng, Tùy Ý vừa vặn nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh được bọc bởi một lớp áo mỏng cùng phần gáy trắng trẻo của Ninh Lan. Theo từng động tác, vành tai dày thịt của cậu lấp ló, lúc ẩn lúc hiện sau vai áo. Ngày trước, Tùy Ý thích nhất là hôn tai và cổ cậu. Đây là hai vị trí cực kỳ mẫn cảm, vừa chạm đã đỏ ửng lên, cho thấy chủ nhân của chúng đang rất thẹn thùng. Những lúc như thế, Ninh Lan đều kêu nhột, vừa rúc vào ngực hắn, vừa cười vừa bảo không cho chạm, vẻ mềm mại cùng ương ngạnh hòa hợp đến lạ lùng, từ đầu đến chân đều là dáng vẻ hắn yêu thích nhất.

Ninh Lan gấp quần áo xong liền đứng dậy, lại bị người phía sau bất chợt ôm vào lòng.

Cảm nhận được tiếng tim đập xuyên qua lồng ngực đối phương truyền tới cùng hơi thở nóng rực ở ngay gần, Ninh Lan chợt cứng người, mấp máy môi vài cái, cuối cùng không phát ra âm thanh gì.

“Xin lỗi.” Tùy Ý ghé vào tai cậu, nói: “Tôi biết rồi, tôi biết cả rồi… xin lỗi.”

Đầu óc Ninh Lan trống rỗng mất vài giây.

Biết gì?

Biết cái gì?

… Cho nên mới tới tìm tôi sao?

Ninh Lan không nói lời nào, cũng không đẩy người kia ra. Tùy Ý siết chặt vòng tay, khảm cậu vào sâu trong ngực mình. Hắn tựa đầu lên vai cậu, chạm môi vào vành tai lành lạnh của cậu, sợ giọng mình không đủ dịu dàng còn cố ý hạ thấp ngữ điệu xuống: “Theo tôi về, được không?”

Về đâu?

Ninh Lan co rúm lại, lắc đầu theo bản năng.

Không, không thể quay về.

Không muốn gặp lại bọn họ, không muốn lại bị vứt bỏ thêm lần nữa.

Tùy Ý nghĩ cậu giở thói bướng bỉnh, kiên nhẫn nói: “Các fan đều rất nhớ cậu. Cậu còn nhớ “Lật ngược giang sơn” không? Giờ TV vẫn đang chiếu lại, bọn họ đều khen cậu diễn tốt. Nếu cậu còn muốn diễn xuất, vậy cứ tiếp tục đi, muốn ca hát cũng được, tôi giúp cậu luyện tập. Nếu thấy mệt, chúng ta ra nước ngoài du lịch, được không? Chẳng phải cậu muốn học trượt tuyết sao? Chúng ta tới nước R, tôi dạy cậu.”

Đoạn sau Ninh Lan hoàn toàn không nghe lọt. Cậu chỉ nhớ trận động đất kia, nhớ tới vạn người bội nhọ, còn nhớ đến hàng loạt lời chửi rủa không có giới hạn cuối cùng trên internet nữa.

Trốn ở đây lâu như thế, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Sau đó sẽ thế nào? Có phải cậu sẽ bị lôi ra đường thị chúng không?

Chửi cậu miệng đầy gian dối, chửi cậu tham lam ấm áp, vọng tưởng xa xôi…

Ninh Lan đột nhiên bắt đầu giãy dụa. Tùy Ý vất vả lắm mới ôm được cậu vào lòng, giờ sống chết không chịu buông tay. Ninh Lan không khỏe bằng hắn, dưới tình thế cấp bách bất chấp tất cả, nhấc chân đạp hắn. Tùy Ý bị đau, bỗng chốc mất thăng bằng, ôm người cùng ngã xuống giường.

Hắn phản ứng cực nhanh, xoay người đè Ninh Lan xuống, dùng một tay kéo hai tay cậu lên quá đỉnh đầu hệt như những lần đùa giỡn khi xưa.

Làm xong một loạt động tác này, vừa cúi người định hôn Ninh Lan, hắn chợt phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch, môi run rẩy không ngừng, cổ họng phát ra những âm thanh đứt quãng, không phải tiếng cười, ghé sát vào mới nghe được ba tiếng, thả – tôi – ra.

Tùy Ý không ngờ Ninh Lan sẽ phản ứng như thế, nhìn đôi mắt mông lung không có tiêu cự của cậu, hắn chợt quên mất mình định làm gì.

Sau đó, hắn bị bà Trương nghe tiếng chạy tới, cầm chổi đuổi ra khỏi cửa.

Giữa trưa nắng chói, Tùy Ý nhận được điện thoại khi đang đứng ngẩn người trước quầy bán quà vặt.

“Có phải cậu chạy tới một nơi gọi là Tuyền Tây ở ngoại thành không?” Người đại diện Vương Húc hỏi thẳng.

“Ừm.”

“Có người qua đường chụp được ảnh cậu đăng lên Weibo, may là tôi phát hiện kịp, xử lý nhanh, không thì cậu cứ chờ bị vây xem đi.”

Nghe thế, vẻ mặt Tùy Ý cũng chẳng hề thay đổi. Hắn xoay người, đưa lưng về phía ngã tư đường, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng nữa.

Bình thường hắn vốn không nói nhiều, nhưng cũng không đến mức nhả từng chữ một. Anh Vương cảm thấy rất kỳ quái: “Cậu tới đó làm gì?”

“Tìm người.”

“Vẫn là người kia?”

“Ừ.”

“Tìm được chưa?”

“Rồi.”

“Thật à? Cảm ơn trời phật.” Vương Húc vỗ đùi: “Thế là có thể chuyên tâm làm việc rồi đúng không?”

Tùy Ý liếm bờ môi khô khốc, nói: “Cậu ấy không chịu về cùng tôi.”

Người bên kia điện thoại im lặng vài giây rồi mới tiếp lời: “Tìm được là được, dù sao thì sớm hay muộn…”

Vương Húc mới nói một nửa đã bị Tùy Ý ngắt lời: “Anh Vương, tôi muốn xin nghỉ hai tháng.”

Bên kia Vương Húc đang sứt đầu mẻ trán vì sự lộn xộn của nghệ sĩ mình quản lý, mà ở một góc khác của Starlight Entertainment, Phương Vũ thu âm xong, nhận được tin Tùy Ý nhắn bèn lái xe thẳng tới Tuyền Tây. Mấy tiếng sau, tiếng phanh xe chói tai vang lên giữa phố nhỏ ở Tuyền Tây, thậm chí chiếc xe còn suýt tông vào chiếc Maybach đang đậu phía trước.

Sau khi xuống xe, Phương Vũ vội vã đi vào quầy bán quà vặt, thấy Tùy Ý đứng ngốc ngoài cửa cũng chẳng thèm chào hỏi mà lập tức đi qua gõ cửa.

Không ai mở cửa. Phương Vũ nói vọng vào khe: “Lan Lan, là tôi, tôi là Phương Vũ, ngay cả tôi cậu cũng không muốn gặp à?”

Lát sau, cánh cửa mở ra, Tùy Ý trợn mắt nhìn Phương Vũ đi vào.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc gầm rú lao tới, đến nơi còn làm trò trượt bánh sau (1) một cái rồi mới dừng lại sau xe Phương Vũ.

(1) Hình minh họa:



Lục Khiếu Xuyên bước xuống từ ghế lái, ngơ ngẩn nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy Tùy Ý thì lập tức tháo kính râm, vừa vẫy tay vừa chạy tới: “Nhóm trưởng, cậu thấy Phương Vũ không?”

Tùy Ý liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, đáp: “Ở trong.”

Lục Khiếu Xuyên cậy mình cao, nhảy lên nhìn vào bên trong nhưng không trông thấy gì cả. Trước khi gõ cửa, hắn bỗng thấy có gì đó không đúng lắm, nghi hoặc hỏi Tùy Ý: “Nhóm trưởng, sao cậu không vào?”

Tùy Ý mím đôi môi mỏng, không trả lời.

Lục Khiếu Xuyên đoán ra điều gì đó, tạm thời từ bỏ ý định vào trong, đi đến dựa tường cạnh Tùy Ý, mở miệng nói: “Tiểu Vũ cũng mới biết không lâu, cậu ấy không nói với tôi, tôi nghe người trong công ty bảo mới gọi điện cho cậu ấy, lúc đó cậu ấy đã ở trên đường rồi.”

Tùy Ý “ừ” một tiếng.

Căn cứ vào thời gian Phương Vũ bắt đầu like video thì rõ ràng cậu đã biết chuyện được khoảng hai, ba tháng rồi. Cậu không nói với bất cứ ai, nghe nói Tùy Ý đến mới xuất hiện, hẳn là vì không muốn quấy rầy cuộc sống của Ninh Lan.

Tình trạng của Ninh Lan hiện giờ thực sự không thích hợp trở về, tránh ở đây có khi lại là lựa chọn tốt nhất.

“Cậu ấy… Tôi nói Ninh Lan, vẫn giận à?” Lục Khiếu Xuyên cẩn thận dò hỏi.

Tùy Ý lắc đầu.

“Vậy sao cậu không vào?”

Tùy Ý nhìn cánh cửa đang đóng chặt: “Tôi sợ cậu ấy giận.”

Lục Khiếu Xuyên vò đầu, không hiểu hai người bọn họ đang làm trò quỷ gì. Nhìn dáng vẻ mất hồn của Tùy Ý, hắn không khỏi cảm thấy đồng tình, vỗ vai động viên đối phương: “Nếu cậu ấy có thể chơi thân với Tiểu Vũ, vậy hẳn là tính cách cũng khá giống nhau. Nhóm trưởng, cậu cứ bất chấp xông lên, cậu ấy muốn gì, cậu cho cái đó, muốn đánh cậu cũng giơ mặt ra cho cậu ấy đánh đi.”

Thấy Tùy Ý không nói lời nào, Lục Khiếu Xuyên tưởng hắn nghiêm túc thành quen, không chịu xuống nước, tiếp tục khuyến khích: “Giờ thì da mặt với tự tôn có là gì so với vợ yêu cơ chứ. Không sao đâu, tin tôi đi, chỉ cần cậu ấy còn hơi thích cậu thì chắc chắn chiêu này có hiệu quả.”

Nghe được câu cuối, Tùy Ý bỗng sợ run lên, nhẹ giọng đáp: “Ừ, cảm ơn.”

Phương Vũ ở bên trong đến nửa buổi chiều mới đi ra. Lúc ra, mắt cậu đỏ hoe như mới khóc làm Lục Khiếu Xuyên xót xa, liên tục dỗ dành “bảo bối ngoan”, “cục cưng ngoan” đậm chất làm màu như muốn làm mẫu cho Tùy Ý.

Nhưng Tùy Ý lại để tâm vào phương diện khác. Chờ Phương Vũ lau khô nước mắt, hắn mới tiến lên hỏi: “Ninh Lan thế nào?”

Phương Vũ trợn đôi mắt đẹp, hung hăng nói: “Cậu là ai? Sao tôi phải nói cho cậu biết?”

Tùy Ý mím môi, nghiêng người định đi gõ cửa. Phương Vũ đuổi theo ngăn cản: “Cậu ấy không muốn gặp cậu, cậu đừng quấy rầy cậu ấy nữa.”

“Cậu ấy nói vậy?” Tùy Ý hơi do dự: “Cậu ấy bảo không muốn gặp tôi?”

Phương Vũ hừ lạnh: “Chứ sao?”

Cánh tay đã giơ lên bỗng cứng đơ trong không khí, một lúc sau mới từ từ buông xuống. Tùy Ý im lặng trở về chỗ cũ, tiếp tục đợi chờ.

Chạng vạng, hắn nhận được tin nhắn của Lục Khiếu Xuyên, hỏi có cần túi ngủ hay lều trại gì không. Điện thoại đã sắp hết pin, hắn vừa gõ hai chữ “không cần”, chuẩn bị gửi đi thì máy rung lên một cái rồi tắt ngấm.

Tùy Ý nhét điện thoại vào túi, ôm cánh tay, ngửa đầu nhìn những gợn mây lăn tăn trên nền trời xanh thẫm.

Cả ngày chưa ăn cơm, chỉ uống mấy cốc cà phê, dạ dày cuộn lên từng cơn đau đớn, song hắn lại như chẳng nhận ra.

Hắn đã tìm thấy Ninh Lan giữa biển người tấp nập, giờ người nọ chỉ cách hắn một bức tường, suy nghĩ này khiến hắn trở nên kiên định, hệt như người đi trong sa mạc bỗng nhìn thấy nước, nhìn thấy hy vọng sống bừng lên từ tận đáy lòng.

Không có nước, còn có thể kéo dài hơi tàn mà tồn tại mấy ngày, tìm thấy nước mới có thể hồi sinh, có được cuộc sống mới.

Ninh Lan chính là suối nguồn của hắn.

Đáng lẽ hắn phải biết điều đó sớm hơn.

Tuyền Tây không sống về đêm, nhà nhà đóng cửa tắt đèn rất sớm. Tùy Ý thấy đèn quầy bán quà vặt vẫn sáng nên không dám rời đi.

Đột nhiên cửa mở “két” một tiếng, Tùy Ý đứng thẳng người, thấy Ninh Lan bước từ bên trong ra rồi đi thẳng đến chỗ mình.

Cậu giơ gói đồ trong tay lên: “Cậu để cái này trong quán à? Ngại quá, giờ mới phát hiện ra.”

Mượn ánh đèn đường để quan sát sắc mặt Ninh Lan, Tùy Ý nhận ra trạng thái của cậu tốt hơn ban sáng nhiều mới thoáng an tâm. Lướt xuống cái gói cậu cầm trên tay, hai mắt hắn chợt tối sầm.

Ninh Lan thấy Tùy Ý không nhận đồ, lập tức đặt xuống đất, bình tĩnh nói: “Cà phê dính trên quần áo không giặt được, bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.