Đuổi Theo Con Sóng

Chương 67



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Mấy ngày nay, không phải Tùy Ý cố tình lặn mất. Vương Húc xin nghỉ giúp hắn nhưng công ty chỉ cho nghỉ một tháng thôi, hơn nữa còn yêu cầu hắn phải hoàn thành những việc đã nhận đúng thời hạn.

Tùy Ý chấp nhận. Hắn còn một quảng cáo ở bản địa, một buổi tọa đàm và hai tập cuối của một show thực tế. Vì thế mấy ngày nay hắn luôn đi sớm về trễ, bôn ba chạy qua chạy lại giữa nội thành và Tuyền Tây, thời gian không đủ nên giấc ngủ ngắn lại rất nhiều.

Trợ lý Mễ Khiết thấy hắn ngày càng tiều tụy, không đành lòng nói: “Hay là… tôi giúp cậu tặng hoa nhé? Không chừng còn có thể giúp cậu nói mấy câu.”

Tùy Ý nhéo mi tâm, lắc đầu.

Việc theo đuổi sao có thể nhờ người khác làm thay được?

Đêm đó, vừa hoàn thành công việc, Tùy Ý liền quay lại Tuyền Tây. Hắn thấy hoa và bút ghi âm mình đặt trên cửa sổ ban sáng vẫn còn, đèn trong phòng cũng không bật. Đứng ở trong góc đợi một lúc, không lâu sau, hắn liền nhìn thấy Ninh Lan và người đàn ông kia đi tản bộ về. Hai người đứng rất gần, người kia còn nói với Ninh Lan những lời cực kỳ mờ ám trước khi vào nhà.

Cũng may, không lâu sau, người nọ bước ra cùng em trai mình, nếu không Tùy Ý cũng không dám đảm bảo mình sẽ không hành động liều lĩnh.

Mễ Khiết thấy hắn mệt đến không buồn nói chuyện, định ra khỏi phòng hóa trang để hắn nghỉ ngơi. Trước khi đi ra, cô lên tiếng căn dặn: “Nếu cần hỗ trợ gì, nhất định phải nói với tôi đấy.”

Tùy Ý gọi Mễ Khiết lại: “Kinh Phật mà cô xem lần trước còn không? Cho tôi một bản.”

“Kinh Phật?” Mễ Khiết không sao hiểu nổi: “Cậu bảo cái “không nên tức giận” ấy à?”

“Ừm.”

Mễ Khiết lấy một quyển sách thật dày trong túi ra, đưa cho hắn: “Bản gốc đây.”

Mở trang đầu tiên ra, lời tựa chính là: Kẻ ngu dốt chẳng biết gì ngoài tức giận.

Hắn nhắm mắt, thở ra những hơi đầy bực bội mới miễn cưỡng giữ được hình tượng “người thông minh”, bắt đầu niệm kinh cho tâm tình ổn định.

Hôm nay Tùy Ý ghi hình tiết mục tọa đàm. Chương trình này chẳng qua là mượn danh nói chuyện nhân sinh để thăm dò đời sống cá nhân của đám minh tinh. Mở màn chưa đầy hai mươi phút, nữ MC đã chuyển đề tài sang diễn xuất rồi âm nhạc, cuối cùng tranh thủ hỏi dò: “Cậu học đàn từ nhỏ là do ai ảnh hưởng?”

Tùy Ý: “Tự tôi muốn học.”

“Nghe nói thầy dạy đàn của cậu không chỉ là một nghệ sĩ vi-ô-lông nổi tiếng mà còn là… của bố cậu…”

MC lấp lửng lập lờ, Tùy Ý nhìn thấu nhưng không vạch trần, lập tức trả lời: “Bạn đời hợp pháp của bố tôi.”

“Là vậy à.” MC giả vờ bừng tỉnh, tươi cười nói: “Lần trước có người chụp được cảnh cậu mua hoa về nhà vào ngày của cha, có một người con trai ưu tú đồng thời cũng là một học sinh hiếu thảo như vậy, chắc thầy của cậu rất tự hào.”

Tùy Ý biết MC này có ý định gì, bèn đáp lời: “Tôn sư trọng đạo là truyền thống tốt đẹp.”

Không moi được thông tin về gia đình, MC rất thất vọng nhưng cũng linh hoạt chuyển đề tài: “Nói về buổi concert vừa kết thúc kia đi, người đệm đàn piano cho cậu là nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Dương Kha. Cô Dương không dễ nhận lời biểu diễn, nên khán giả đều vô cùng ngạc nhiên và tò mò, không biết vì sao cậu có thể mời cô ấy tới?”

“Tôi đồng ý cuối năm sẽ đệm đàn cho cô ấy, vừa khéo cô ấy đang có kế hoạch này.”

“Nghe nói con trai của cô Dương, cũng chính là Ảnh đế Kỷ, rất thân thiết với cậu…”

“Xin hỏi cô nghe chuyện này ở đâu?” Tùy Ý hỏi lại MC: “Tôi và thầy Kỷ chỉ là những người bạn bình thường, có duyên hợp tác mấy lần thôi.”

MC thấy hắn không vui, lại không đành kết thúc chủ đề như vậy: “Thế sao… Khúc nhạc “Salut d’Amour” cậu và thầy Kỷ hợp tấu đến giờ vẫn là chủ đề để mọi người bàn tán say sưa. Nói thật, lần đầu nghe tôi còn tưởng hai người ít nhất cũng là tri kỉ, hợp tác còn ăn ý hơn cả tình nhân nữa.”

Tùy Ý nói: “Vì giai điệu khúc nhạc kia quá đẹp, hơn nữa cũng khá đơn giản, chỉ cần kết hợp khéo léo một chút là đã được hiệu quả không tồi.”

MC mở kịch bản ra, giả vờ nói: “Gà mờ âm nhạc như tôi đây cũng đã tìm hiểu qua, nghe nói “Salut d’Amour” là của một nhạc sĩ người Anh tên là Edward Elgar. Elgar sáng tác bản nhạc này cho vị hôn thê mà ông ấy yêu nhất, tôi thay mọi người tò mò một chút, lúc kéo bản nhạc đó, cậu đang nghĩ cái gì?”

Tùy Ý cười: “Mọi người đều biết thầy Kỷ và chồng vô cùng hạnh phúc, cô ở đây đào hầm cho tôi nhảy, có phải thất đức quá không?”

Tuy không am hiểu đối mặt với tình huống này, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trong giới nhiều năm, Tùy Ý vẫn còn ứng phó được.

Đây là chương trình tọa đàm chính thức đầu tiên của hắn kể từ khi debut, MC không ngờ hắn còn trẻ mà đã không dễ gạt, không khỏi lộ vẻ xấu hổ, suýt nữa quên phải hỏi gì tiếp theo.

Tùy Ý cũng không phải người chẳng thấu tình đạt lý, lập tức đổi giọng: “Nhưng mà, tôi có thể trả lời câu hỏi này.” Hắn dừng một chút, ánh mắt hết sức dịu dàng: “Lúc kéo bản nhạc kia, tôi có nghĩ đến một người.”

Ghi hình chương trình xong, Vương Húc ở sau sân khấu suýt quỳ rạp xuống vì nhũn chân: “Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu muốn hù chết tôi để tự làm chủ mọi chuyện à? Tôi cầm sẵn dao rồi, chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi sẽ dí vào cổ người chế tác, bắt hắn cắt bỏ đoạn này.”

Tùy Ý nhận cà phê Mễ Khiết đưa tới, chỉ cười không nói.

Nếu không vì quan tâm đến tình trạng hiện giờ của Ninh Lan, vừa nãy hắn đã nói hết ra rồi.

Hắn chỉ ước cả thế giới biết Ninh Lan là của hắn, không ai được phép mon men.

Tùy Ý bảo Vương Húc và Mễ Khiết rời đi rồi tự đi xuống bãi đỗ xe ở dưới hầm. Vừa ra khỏi thang máy, hắn bắt gặp Phương Vũ đi thu âm, còn cả Trương Phạm và An Lâm nữa.

Trương Phạm quen quản lý ca sĩ, sau khi debut với tư cách ca sĩ solo, Phương Vũ được Trương Phạm dẫn dắt, An Lâm cũng đi theo cậu từ đó đến nay.

Thấy Tùy Ý, Phương Vũ sẽ không có thái độ hòa nhã. Cậu tháo kính râm, kỳ quái nói: “Ồ, đây chẳng phải là trưởng nhóm AOW của chúng ta sao? Thì ra ngôi sao lớn cũng phải tới mấy nơi nhỏ bé thế này để ghi hình à?”

Tùy Ý “ừ” một tiếng, nói: “Trùng hợp quá.”

Mỗi lần bị khiêu khích, hắn đều nhẹ nhàng lảng đi như vậy. Phương Vũ như đấm vào bịch bông, hầm hè lướt qua, nhanh chân đi về phía trước.

Trương Phạm và An Lâm dừng bước nói chuyện cùng Tùy Ý.

“Nghe nói tìm được Ninh Lan rồi? Tôi và An Lâm đang định dành thời gian đi thăm cậu ấy.” Trương Phạm nói.

Tùy Ý gật đầu: “Nhưng tình trạng hiện giờ của cậu ấy không tốt lắm, không muốn bị làm phiền, các chị…”

Còn chưa dứt lời, Phương Vũ chạy tới cửa thang máy chợt quay đầu, cười lạnh nói: “Đừng ở chỗ này nói chuyện giật gân, cậu ấy chính là không muốn bị cậu quấy rầy.”

Trên đường trở về Tuyền Tây, Tùy Ý đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn không thể không thừa nhận, lời Phương Vũ nói là đúng.

Bút ghi âm hắn đặt trên cửa sổ vào sinh nhật Ninh Lan, hôm sau vẫn còn nguyên đó. Hắn không biết Ninh Lan đã nghe chưa, nếu đã nghe, vì sao những ngày kế tiếp vẫn vội vàng lảng tránh hắn? Phản ứng của đối phương không phải thẹn thùng, mà là bài xích một cách trắng trợn.

Tùy Ý như cậu nhóc lần đầu ngỏ lời với người mình yêu, khát khao được đáp lại. Hắn sợ mình tấn công quá mạnh sẽ bị đối phương chán ghét, cũng sợ nếu mình án binh bất động, người kia sẽ bị kẻ khác cướp đi.

Ninh Lan của hắn tốt như vậy, sức hút của đối phương, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, cũng hiểu cảm giác tất cả yêu ghét buồn vui đều bị đối phương tác động.

Mới nghĩ thế thôi, lòng hắn đã nóng như lửa đốt. Hắn muốn gặp Ninh Lan, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, muốn cậu vĩnh viễn không thể rời khỏi tầm mắt của mình.

Bàn tay cầm bánh lái của Tùy Ý dần siết chặt.

Nhưng hắn không thể. Ít nhất là hiện giờ, hắn không thể.

Cùng lúc đó, trong một bệnh viện ở thủ đô, Ninh Lan đang ngồi trên ghế chờ ngoài phòng tư vấn tâm lý trong trạng thái bồn chồn.

Lỗ Hạo vào chưa đầy năm phút, lúc ra vẻ mặt tự nhiên, còn hẹn lần sau sẽ đi ăn cùng bác sĩ tâm lý rồi mới đưa Ninh Lan đi.

Trên đường về, Ninh Lan tỏ vẻ muốn nói lại thôi, mấy lần mở miệng vẫn không tới được chủ đề cần nói, lúc thì gãi tay, khi thì nhìn ra ngoài cửa sổ, hai chữ “rối rắm” viết rõ ràng trên gương mặt.

“Ghế có gai à?”

“Hả?” Ninh Lan ngẩn ngơ quay đầu lại: “Không.”

Lỗ Hạo nở nụ cười: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, đừng nhịn đến nổ tung.”

Ninh Lan do dự trong chốc lát, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: “Có phải bệnh của tôi ngày càng nghiêm trọng hơn không?”

“Bác sĩ bảo cậu thế à?”

“Không, tôi… đoán.”

“Đừng suy đoán lung tung, tình trạng của cậu tốt lắm, bác sĩ bảo khá hơn lần trước rất nhiều.”

Ninh Lan không khỏi hơi cao giọng: “Thật à?” Nói xong, cậu lại thấy hơi nghi ngờ, rụt vai: “Nhưng…”

Lỗ Hạo nghiêng đầu nhìn cậu: “Nhưng gì?”

Ninh Lan lắc đầu, mím môi không nói.

Lỗ Hạo có thể đoán được điều Ninh Lan băn khoăn có liên quan tới những người đến Tuyền Tây thăm cậu gần đây, nhất là thanh niên cao lớn ghé qua thường xuyên nhất kia.

Thực ra anh có rất nhiều chuyện không nói với Ninh Lan, ví dụ như anh đã biết thanh niên nọ là ai, cũng biết Ninh Lan vốn làm gì. Anh tìm tên của cậu, hàng đống tin tức tiêu cực lập tức xuất hiện trên màn hình, điều đó đủ để chứng minh vấn đề tâm lý của Ninh Lan từ đâu ra.

Tuy nhiên, vẫn còn thiếu chút nữa.

Bác sĩ tâm lý nói với anh, Ninh Lan còn giấu chuyện gì đó, dù tiếp cận chính diện hay vòng vèo đều không thể hỏi ra.

Con người luôn tránh hại tìm lợi theo bản năng, càng sợ cái gì lại càng không muốn đối mặt. Nhưng chính vì không đối mặt nên chỉ có thể sống mãi trong cơn ác mộng kia, tiếp tục bào mòn cả tinh thần và thể xác.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lỗ Hạo bỗng trở nên nặng nề. Không biết sao anh luôn cảm thấy mọi chuyện có liên quan tới thanh niên kia. Lần đầu gặp mặt, ánh mắt lảng tránh và phản ứng run rẩy của Ninh Lan đã cho thấy người nọ có một địa vị không tầm thường trong lòng cậu.

Không chừng hắn mới là người có thể tháo gỡ vướng mắc của Ninh Lan.

Thấy Lỗ Hạo nhíu mày, Ninh Lan tưởng anh không vui, chột dạ hỏi tối nay anh muốn ăn gì.

Lỗ Hạo quay sang nhìn cậu, trên mặt đã lộ vẻ tươi cười: “Không xem fan trên mạng muốn thấy cậu nấu gì trước đã à?”

Trước ánh nhìn chăm chú của Lỗ Hạo, Ninh Lan cầm điện thoại, kiên trì mò lên Weibo của mình để đọc bình luận. Vừa lúc đi ngang qua siêu thị, cậu xuống xe mua thêm một ít nguyên liệu tươi ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.