Đuổi Theo Con Sóng

Chương 7



Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, Tùy Ý mở loa ngoài, đặt điện thoại lên taplo trống trải, chân phải nhả phanh.

“Ừ.” Hắn lên tiếng.

Người đàn ông ở bên kia điện thoại vội hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”

“Ừ.”

“Gần đây thế nào? Sinh hoạt phí có đủ dùng không? Có cần…”

Không đợi đối phương nói hết, Tùy Ý đã ngắt lời: “Đủ, không cần.”

Thái độ của hắn cứng rắn lạnh lùng, không muốn nhiều lời dù là một chút.

Người ở bên kia điện thoại im lặng trong giây lát, nói: “Được rồi. Cuối tuần là sinh nhật của ba Lục, ông ấy rất nhớ cậu, có rảnh thì về nhà một lát đi.”

Dù bị Tùy Ý chống đối ra mặt, người đàn ông vẫn ôn hòa như trước, có vẻ không tức giận chút nào.

“Không rảnh. Tôi cúp máy đây.” Tùy Ý không thèm nể mặt, dứt lời liền chuẩn bị ngắt cuộc gọi luôn.

“Chờ chút, Tùy Ý.” Người ở bên kia điện thoại vội vàng gọi hắn: “Thầy biết… tôi biết cậu còn hận tôi. Chuyện của mẹ cậu đúng là tôi có lỗi, tôi không có ý định trốn tránh trách nhiệm, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, những gì cậu thấy cũng không phải là tất cả. Gần đây sức khỏe của ba cậu không tốt, chí ít cậu cũng nên về nhà một chuyến, nghe xem ông ấy nói thế nào.”

Tùy Ý dập máy, khoang xe yên tĩnh trở lại.

Đi thêm một đoạn, Tùy Ý mở miệng nói: “Dậy rồi à?”

Ninh Lan vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cổ cũng cứng lại rồi. Nghe hắn nói thế, cậu chậm chạp quay sang, ngáp một cái đầy vẻ làm màu, giả vờ vừa tỉnh giấc: “Đến rồi à?”

Tùy Ý cũng không bóc mẽ, nói: “Sắp.”

Thực ra Ninh Lan rất căng thẳng. Cậu không cố ý nghe người khác nói chuyện điện thoại, nhất là một cuộc điện thoại riêng tư như vậy, nhưng cậu cũng đâu thể giơ tay lên để bịt tai? Trong hoàn cảnh này, giả vờ ngủ đã là cách xử lý thỏa đáng nhất rồi.

Đậu xe xuống hầm ngầm xong, hai người đi thang máy lên lầu.

“Ấy, chung cư này có không ít loại xe nhỉ.” Sau khi cửa thang đóng lại, Ninh Lan bắt đầu kiếm chuyện làm quà.

Tùy Ý không để ý chuyện này, thuận miệng nói: “Cậu thích nghiên cứu xe cộ à?”

“Đâu, chỉ thích thôi, nếu không thì đã không tới cửa hàng 4S rồi.” Ninh Lan liếc nhìn Tùy Ý: “Này, cậu không cho rằng tôi cố ý tới đó để ăn đòn chứ?”

Tùy Ý cười, lắc đầu: “Không.”

Vẻ mặt của hắn chẳng thành thật chút nào. Ninh Lan vốn định giải thích, đột nhiên nhớ ra ngày đó cậu đã bảo hắn là “chồng” để thoát thân nên xấu hổ ho nhẹ mấy tiếng, đưa tay sờ mũi, im lặng không nói nữa.

Lúc ra khỏi thang máy, Tùy Ý hỏi: “Còn thiếu tiền không?”

Giọng nói của đối phương thản nhiên và bình lặng. Ninh Lan đi ở đằng sau nên không biết vẻ mặt hắn thế nào, cũng không xác định được hắn thật sự quan tâm hay chỉ là khinh thường trào phúng. Nhưng dù Tùy Ý hỏi với động cơ gì, Ninh Lan cũng đều trả lời giống nhau thôi.

“Không, cảm ơn nhóm trưởng quan tâm.”

Tùy Ý không hỏi tiếp nữa. Hắn lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. Những thành viên về trước đang nằm la liệt trên ghế sa lông trong phòng khách. Hai người phối hợp đỡ bọn họ về phòng.

Bận rộn xong xuôi đã là đêm khuya tĩnh mịch, Tùy Ý khôi phục vẻ trách nhiệm của một trưởng nhóm, nói với Ninh Lan: “Ngày mai quay MV ngoại cảnh, đi ngủ sớm đi.”

Dù người trẻ tuổi có sức khỏe tốt thì cũng không chịu nổi sự bào mòn của rượu. Mãi đến chiều ngày hôm sau, năm con ma men kia mới tỉnh táo lại, rửa mặt chải đầu ăn diện xong thì theo đội tới trường quay.

Địa điểm quay chụp hôm nay là sân thể dục của một trường học. Tranh thủ chủ nhật học sinh được nghỉ, bọn họ đến quay cảnh thiếu niên chạy nhảy dưới trời chiều.

Trước khi ra cửa, Ninh Lan đã âm thầm nhét miếng độn tăng chiều cao trong giày, đứng còn được, chạy quả thật không thuận tiện lắm, cứ cảm thấy vừa nhấc chân, giày sẽ lập tức văng ra.

Cũng may mọi người đều bận rộn, không ai để ý đến tình trạng bất thường của cậu. Cao Minh, Vương Băng Dương và Cố Thần Khải tập trượt ván, Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ còn bận cãi nhau.

“Đã nói tôi ở ba năm bảy, cậu ở hai bốn sáu, hôm qua là thứ bảy!”

“Tôi biết, nhưng hôm qua uống say mà, tôi cũng có muốn ở với cậu đâu.”

“Ai biết có phải cậu cố ý không, thấy tôi vừa giàu có vừa đẹp trai, nên cậu mặt dày nhào lên người tôi chứ gì.”

“Thế thà tôi đi tìm nhóm trưởng!”

“Cậu còn muốn thông đồng với nhóm trưởng à?” Lục Khiếu Xuyên lập tức nhảy dựng lên: “Còn biết xấu hổ hay không, sao tôi lại cùng nhóm với cậu được… Chị Trương Phạm, chị đổi nhóm cho tôi đi, tôi không muốn cùng nhóm với mặt hàng này, nếu không thì chị đuổi cậu ta đi…”

Ninh Lan chỉ biết lắc đầu, cãi suốt đoạn đường mà vẫn chưa xong.

Mấy hôm trước, cậu có nghe Vương Băng Dương kể về nguyên nhân hai người kia kết thù. Đại khái là cậu ấm ăn chơi Lục Khiếu Xuyên vừa thấy Phương Vũ đã nhìn không chớp mắt, khóc lóc đòi debut cùng nhóm với đối phương. Nhưng sau đó không biết nghe tin đồn ở chỗ nào, hắn ta đột nhiên trở mặt 180 độ, cả ngày độc mồm độc miệng đã đành, còn làm đủ trò ấu trĩ để chèn ép người ta nữa.

Ninh Lan hỏi tin đồn gì. Vương Băng Dương nhìn quanh, ghé sát tai cậu thì thầm: “Nghe nói… chỉ là nghe nói thôi đấy nhé, anh Vũ được đại gia bao nên không ở trong ký túc, còn nói thực chất anh ta đã 21 rồi, vì muốn debut nên mới sửa thành 18 tuổi. Có lần anh Minh thấy anh ta được một chiếc xe sang xịn mịn đón đi ngay cửa công ty. Bản thân anh ta cũng không phủ nhận, chuyện này có thể coi là bí mật công khai của cả công ty.”

Nghe xong, Ninh Lan gượng cười hai tiếng, thầm nghĩ sửa tuổi giả non tơ cũng chẳng phải mình mình.

May là người sống trong ký túc đều là trai thẳng của nhóm, như thế buổi tối đi ngủ cũng có cảm giác an toàn.

Hai người kia cãi cọ trên sân cỏ một hồi, Trương Phạm phải tới khuyên nhủ đôi câu, Lục Khiếu Xuyên mới ngừng lại.

“Nhóm AOW kìa!”

Lúc chạng vạng, mặt trời dần ngả về tây, ráng chiều nhuộm những cuộn mây bồng bềnh ở cuối chân trời thành một màu vàng nhàn nhạt.

Bảy thanh thiếu niên xếp hàng trên đường băng chạy trải cao su, đạo diễn ra lệnh một tiếng, bọn họ liền chạy về phía trước. Gió xuân ấm áp nhẹ lướt qua hai gò má, đám người cứ thế chạy về cuối đường băng, vươn tay như có thể chạm tới vầng dương tỏa sáng phía chân trời.

8 giờ tối, thành viên cuối cùng của AOW ra mắt công chúng. Sau khi tất cả các thành viên đã lộ diện, bộ phận truyền thông của Starlight Entertainment công bố ảnh chụp tập thể, cũng công bố tên của bảy người theo trình tự đã định ban đầu.

Năm trai thẳng ngồi trong phòng khách ký túc xá, mỗi người ôm một cái điện thoại. Vương Băng Dương là người đầu tiên tỏ ra lo lắng, tiếp đó Cao Minh cũng như lây bệnh động kinh, run rẩy dạo một vòng rồi mới trở lại bên người Tùy Ý.

“Nhóm trưởng, anh không lo lắng à?” Vương Băng Dương vừa nói vừa run.

Tùy Ý lắc đầu, an ủi cậu ta: “Công ty có kế hoạch tuyên truyền đầy đủ, không cần lo đâu.”

“Nhưng trong số chúng ta có vài người không được đánh giá cao…” Vương Băng Dương cẩn thận quan sát Cố Thần Khải: “AOW không đến nỗi chưa nổi đã bị dìm đấy chứ?”

Cao Minh: “Miệng quạ đen, không được nói bừa.”

Vương Băng Dương rụt cổ, che miệng lại.

Ninh Lan không căng thẳng, song vẫn phối hợp tỏ ra run sợ.

Cậu nghĩ rất thoáng, được hoan nghênh hay không cũng không nằm trong tầm kiểm soát của cậu, mọi người sẽ chung nhóm ba năm, đến lúc đó cọ ít nhiệt cũng được mà? Mục tiêu của cậu là kiếm tiền. Nghe nói trong giới giải trí, một nghệ sĩ vô danh cũng kiếm được nhiều hơn người thường đấy.

Sau tin công bố, bảy người bắt đầu có fans. Ba thành viên từng tham gia chương trình tìm kiếm tài năng tăng fans khá nhanh, bám sát phía sau chính là ba thành viên có ngoài hình vượt trội đặc biệt. Hai mươi phút sau, Ninh Lan bị bỏ lại khá xa, thậm chí chênh lệch ngày càng lớn.

Giờ Vương Băng Dương đã không còn lo lắng nữa, còn an ủi Ninh Lan: “Anh Lan chưa lên hình bao giờ, bọn họ không phát hiện được cái đẹp của anh, chờ MV tung ra, chắc chắn lượng fans sẽ tăng vọt.”

Ninh Lan chỉ cười, rời khỏi Weibo.

Cậu đã xem qua các bình luận rồi, “Ngoại hình này mà cũng debut”, “Tiêu chuẩn của Starlight Entertainment ngày càng thấp”, “Mặt béo thế, lúm đồng tiền này là phẫu thuật thẩm mỹ đúng không”… Mắng nhiều, khen ít, có lẽ vì cậu là người thay thế Phùng Khâu nên cư dân mạng đánh giá cực kỳ khắt khe.

Nếu cậu thật sự 18 tuổi, không chừng sẽ tức giận giống Cố Thần Khải hôm nào. Nhưng cậu 23 rồi, sự bồng bột của tuổi trẻ đã bị bão táp mưa sa và năm tháng bào mòn, ngay cả gai góc của bản thân cậu cũng không sờ thấy nữa.

Cậu sẽ không cho bất cứ kẻ nào tùy tiện chi phối cuộc đời mình, cậu muốn bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng của bản thân.

Ngồi canh đến hơn mười giờ, sức nóng của đợt tuyên truyền thứ nhất giảm đi, mọi người ai về phòng nấy.

Cố Thần Khải là người đầu tiên đi tắm. Ninh Lan ra ban công thu quần áo, tiện tay mang đồ của Tùy Ý và Cố Thần Khải về phòng. Tùy Ý đứng lên nhận lấy: “Để đấy cho tôi, cậu đừng lộn xộn.”

Ninh Lan ngẩn người: “Hả?”

Tùy Ý vừa phân quần áo của ba người để lên ba chiếc giường, vừa nói: “Buổi chiều quay phim cậu bị thương ở lưng đúng không?”

Ninh Lan chớp mắt: “Sao cậu biết?”

Tùy Ý: “Lúc nhảy vượt rào tôi ở ngay cạnh cậu.”

Ninh Lan nhớ lại, buổi chiều, lúc quay phim, đạo diễn bỗng muốn thêm cảnh tất cả các thành viên nhảy qua rào chắn trên sân thể dục. Cậu ra trường đã năm năm rồi, sao mà làm được, nhưng đến Phương Vũ trông có vẻ yếu đuối còn chẳng dị nghị gì, thế nên cậu đành phải cố. Kết quả, vừa nhảy đợt đầu cậu đã bị đau eo, nếu không có người phía sau chống đỡ, hẳn là cậu đã ngã sấp mặt và sứt mấy chiếc răng rồi.

Lúc ấy cậu chỉ tập trung vào cơn đau, không để ý đến cái gì khác, giờ ngẫm lại, căn cứ vào vị trí của mọi người khi đó, bên trái cậu hẳn là Tùy Ý.

“Ngại quá, lớn tuổi… à không, chưa già đã yếu… Lại phải cảm ơn cậu rồi.” Ninh Lan xoa eo, lúng túng nói.

Tùy Ý cất quần áo xong, lấy mấy miếng cao dán trong tủ ra, bảo: “Cái này hiệu quả khá tốt, cậu dùng đi.”

Ninh Lan vừa định cảm ơn, Tùy Ý đã tranh nói trước: “Nhờ Tiểu Thần đấy, các đốt ngón tay của nó từng bị thương, nên tôi đã mua vài miếng để sẵn trong ký túc.”

Ninh Lan không xoắn vặn gì, nhận cao dán, vén áo lên cố dán vào lưng bằng một tư thế không mấy tự nhiên: “Chứng kiến cuộc sống của cậu, tôi mới hiểu làm anh thật khó.”

Tùy Ý thấy động tác của cậu gian nan, chủ động cầm miếng dán, hỏi: “Cậu có anh à?”

“Không có.” Ninh Lan vén áo cao hơn một chút, để lộ vòng eo mảnh khảnh: “FA là ý này đúng không?”

“FA chỉ người độc thân từ lúc sinh ra đến giờ, không phải nói về con một.” Tùy Ý vừa sửa lại, vừa ấn phần thịt mềm trên lưng cậu: “Đau ở đây à?”

“Thấp xuống một chút… Sang phải một chút… Đúng rồi, chỗ đó. Ha ha ha cậu đừng chạm vào đấy, nhột!” Ninh Lan đột nhiên cười rộ lên, co chân né ra sau.

Khó khăn lắm Tùy Ý mới tìm được đúng chỗ, lại bị hành động của cậu làm lệch khỏi vị trí dán. Hắn quyết đoán dùng tay còn lại nắm eo người kia, giữ cậu lại: “Đừng nhúc nhích.”

Ninh Lan bị chọc đúng chỗ nhột, xoắn vặn càng dữ dội hơn. Cậu cười ha ha đẩy tay Tùy Ý ra. Hai người đẩy qua kéo lại, suýt nữa cùng ngã xuống giường.

Cuối cùng Tùy Ý phải tóm chặt hai cổ tay Ninh Lan, kéo ra sau, dùng tay kia xé cao dán, dán “bộp” một cái vào lưng cậu mới kết thúc được quá trình gian nan này.

Thứ hai, cả nhóm quay cảnh trong studio.

Album debut gồm hai MV, cũng coi như một sự ra mắt vang dội trong showbiz. Điều này cho thấy công ty rất coi trọng nhóm nhạc này. Các thiếu niên sắp debut vô cùng hưng phấn. Ca khúc chủ đề đã được chuẩn bị kỹ càng nên quá trình quay phim diễn ra vô cùng suôn sẻ, chỉ gặp khó khăn với phân đoạn dễ thương thôi.

“Nhóm trưởng, chúng ta quay thêm cảnh nữa, 1, 2, 3, cười~” Đạo diễn làm mẫu phải cười như thế nào lần thứ n, cơ mặt đã sắp không còn cảm giác.

Không phải Tùy Ý không biết cười, mà theo cách lý giải của An Lâm thì chính là người này “công thức quá”, bảo hắn cười hắn sẽ nhếch khóe môi như robot vậy. Vẻ ngoài của hắn quá đoan chính, không cười thật lòng trông rất giả, ánh mắt cũng không tập trung, lên ảnh còn chấp nhận được chứ video thì không thể qua mắt người xem.

“Chúng ta phải cười từ nội tâm, cậu có thể tưởng tượng, nghĩ đến cô gái cậu thích hoặc bắt gặp một bông hoa xinh đẹp.” Đạo diễn gợi ý.

Tùy Ý lắc đầu, hắn không thích cô gái nào, cũng chẳng hứng thú với hoa.

Cố Thần Khải lên mạng search một đống truyện cười đọc cho Tùy Ý nghe, kết quả đối phương không cười, tự cậu ta lại cười như nắc nẻ.

Các loại kế hoạch tác chiến đều thất bại, đạo diễn mỏi mệt tuyên bố nghỉ giải lao.

Ninh Lan gãi cằm, đứng bên cạnh quan sát Tùy Ý, sau đó thừa dịp hắn nói chuyện với người khác thình lình nhéo vào eo hắn.

Tùy Ý: “… Làm gì đấy?”

Ninh Lan kinh ngạc: “Cậu không nhột à?”

Tùy Ý: “Không.”

Ninh Lan nhìn hắn không giống giả vờ, thở dài: “Có lẽ dây thần kinh cười của cậu đã bị em trai cướp đi từ khi còn trong bụng mẹ rồi.”

Tùy Ý suy nghĩ, đáp: “Tôi và cậu ta không phải anh em ruột.”

Ninh Lan: “…” Rốt cuộc là ai đang chọc cười ai?

Hết giờ nghỉ, đạo diễn mỏi mệt nói dù thế nào cũng phải quay xong cảnh cuối cùng. Ống kính nhắm thẳng Tùy Ý, những người khác đều đứng phía sau giương nanh múa vuốt, tìm đủ mọi cách đóng vai ngáo ộp.

Tùy Ý vẫn không thấy có gì đáng cười, giữ vững tinh thần đối diện ống kính, cố gắng tìm kiếm niềm vui “phát ra từ nội tâm”.

Hắn đảo mắt nhìn qua cả đám người. Mọi người đều đang chăm chú nhìn sang đây, chỉ có Ninh Lan thừa dịp không ai chú ý, lui vào trong góc vén áo, nhe răng nhếch miệng xoa thắt lưng.

Trong phút chốc, Tùy Ý chợt nhớ đến cảnh đối phương trốn tới trốn lui vì bị nhột hôm qua. Cậu cười như nắc nẻ khiến đôi lúm đồng tiền hằn sâu trên mặt, hai mắt híp lại hệt như hai mảnh trăng non.

“Tốt, cứ cười như vậy!” Đạo diễn hưng phấn hô lên: “Cut!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.