Hồ thị?
Tùy An nhớ tới cuộc trò chuyện của chú nhỏ và mấy người bạn, họ nói Giang Hằng có hôn ước.
Giang Hằng thật sự ở bên cô Hồ sao?
Tùy An mờ mịt, nước mắt suýt rơi xuống, cô nuốt nước mắt vào trong, lảo đảo đứng dậy, châm nến cho mình, rồi hát chúc mừng sinh nhật.
“Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, chúc tôi sinh nhật vui vẻ…”
Trên bàn trà, có mấy giọt nước mắt.
Tùy An không muốn tin mấy lời đồn trên mạng, nhưng cô không liên lạc được với Giang Hằng, điện thoại của trợ lý đặc biệt Lâm cũng không gọi được, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô cực kỳ bất an, những tin tức đó như cây kim, đâm sâu trong lòng cô.
Tùy An vùi mặt vào đầu gối, xót xa nghĩ.
Hôm qua là tiểu Vũ, hôm nay là cô Hồ, có phải ngày mai sẽ là cô Triệu không…
Cô đang ôm ấp một tình yêu quá vô vọng, lại vừa xót xa vừa đau khổ.
Tuyết vẫn đang rơi, trái tim cô rất lạnh, cô nép mình trên sofa, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô không tin mấy lời đồn đó, Giang Hằng sẽ không lừa cô đâu.
Nhưng mà sâu bên trong, cô vẫn cảm thấy hoảng sợ, cô sợ Giang Hằng sẽ đính hôn với cô Hồ thật…
Đính hôn?
Tùy An vội mở tin tức kia ra xem, ba chữ “đã đính hôn” được in đậm.
Nhìn mấy chữ này, Tùy An thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng dần thả lỏng, cảm xúc mất mát cũng tiêu tan.
Chuyện lớn như đính hôn, Giang Hằng không thể nào không nói cho cô biết được, nghĩ vậy, Tùy An thoải mái hơn nhiều.
Bánh kem trên bàn vẫn chưa đụng tới, lúc này Tùy An hơi đói bụng, cô cầm dao cắt một miếng, nhìn tuyết bay đầy bên ngoài cửa sổ, bắt đầu ăn bánh kem.
Đèn trong phòng khách sáng tới hơn nửa đêm, cuối cùng Tùy An buồn ngủ không chịu được nữa mới đứng dậy cất bánh kem vào tủ lạnh rồi về phòng ngủ.
Cô nghĩ, chờ Giang Hằng về, cô phải phạt anh ăn hai miếng bánh ngọt mới được.
Tối nay đã định trước sẽ có người mất ngủ.
Khu cấp cứu bệnh viện Nhân Dân thành phố Nam, giám đóc Tôn đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đèn phòng.
Mãi đến lúc trời gần sáng, đèn phòng phẫu thuật mới tắt, cửa cũng mở ra.
Giám đốc Tôn vội bước tới, nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Hằng đang nằm trên giường bệnh, lòng anh ta như có lửa đốt, “Bác sĩ, tình hình của anh ấy sao rồi? Bị thương ở đâu?”
Bác sĩ nói, “Cẳng chân của bệnh nhân bị cửa xe đè gãy, miệng vết thương đã được khâu lại, đúng rồi, anh là người nhà à?”
Giám đốc Tôn lắc đầu, hỏi tiếp, “Có một người nữa được đưa đến cùng bệnh nhân này, vết thương của cậu ta có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nói, “Không có vấn đề gì lớn, chỉ gãy một cái xương sườn thôi.
”
Giám đốc Tôn kinh ngạc nhìn bác sĩ, đứt một cái xương sườn mà không có vấn đề gì lớn ư?
Bác sĩ dặn dò giám đốc Tôn những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật, sau đó bảo giám đốc Tôn mau chóng thông báo cho người nhà.
Giám đốc Tôn thở dài, đáp được.
Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa xong đã là 7 giờ sáng.
Giám đốc Tôn chạy tới chạy lui, còn phải đưa luật sự đến Cục Công An lấy lời khai.
Tai nạn xe cô này rõ ràng cố ý gây ra, cảnh sát nghi ngờ có người báo thù.
Giám đốc Tôn nhìn màn hình, cũng cảm thấy vậy.
Màn hình giám sát cho thấy, 10 rưỡi tối qua, Giang Hằng và trợ lý đặc biệt Lâm ra khỏi phòng đàm phán, sau khi tạm biệt đối tác thì lên xe rời đi.
Đi được mấy phút thì có một chiếc xe tải đâm trực diện vào họ, rõ ràng tài xế xe tải đó cố ý, may là trợ lý đặc biệt Lâm phản ứng kịp, không để chiếc xe tải cán lên.
Xem xong, giám đốc Tôn ứa mồ hôi lạnh.
Chỉ một chút nữa thôi, Giang Hằng và trợ lý đặc biệt Lâm sẽ bị xe tải đè bẹp…
Lúc đoàn luật sư chuẩn bị tài liệu, giám đốc Tôn lại chạy về bệnh viện.
Trong bệnh viện, Giang Hằng và trợ lý đặc biệt Lâm đã tỉnh lại.
Giám đốc Tôn vào phòng bệnh, nói cho Giang Hằng biết tình hình của trợ lý đặc biệt Lâm, cũng kể cho anh nghe những gì máy giám sát ghi lại.
Nghe vậy, Giang Hằng nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau một lúc lâu, anh mới nói, “Cậu phái người theo dõi nhà họ Hồ và đám người chú hai đi.
”
Giám đốc Tôn cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Hằng, “Ý của sếp Giang là?”
Giang Hằng liếc mắt nhìn giám đốc Tôn một cái, ý không cần nói cũng biệt.
Giám đốc Tôn hiểu ý Giang Hằng, đứng dậy ra ngoài gọi điện phân phó người theo dõi người nhà họ Hồ và người nhà họ Giang.
Sau khi giám đốc Tôn rời đi, ánh mắt Giang Hằng dần trở nên lạnh lùng, nếu tối qua trợ lý đặc biệt Lâm phản ứng chậm một chút nữa thôi thì sợ là bây giờ anh không còn nằm trong phòng bệnh nữa, mà nằm trong nhà xác.
Càng nghĩ, Giang Hằng càng tức giận.
Tin tức Giang Hằng bị tai nạn xe cộ đã bị xử lý, tránh rút dây động rừng.
Vì bảo vệ an toàn cho Tùy An, khoảng thời gian này anh không liên hệ với cô, ngoại trừ nhắn cho Tùy An một câu đừng đọc mấy tin tức đó, thì không còn nhắn gì nữa.
Nhà họ Hồ mua chuộc truyền thông tung tin, sau khi Giang Hằng biết, anh chỉ im lặng suy nghĩ một lát, nhưng không kêu người xử lí.
Thành Nghiệp tới thăm bệnh nghe vậy thì khó hiểu hỏi, “Vì sao cậu không xả giận?”
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Giang Hằng, anh ta nửa đùa nửa thật, “Sếp Giang không bác bỏ tin đồn, lỡ có người tin thì làm sao bây giờ?”
Giang Hằng liếc Thành Nghiệp, làm như không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh ta, vài giây sau, anh lạnh nhạt nói, “Lời đồn vô căn cứ như thế, làm gì có ai tin chứ?”
Thành Nghiệp nghe vậy lắc đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Giang Hằng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Haizz, đáng tiếc cho An An, lại bị Giang Hằng phụ lòng.
Thành Nghiệp không ở lại lâu, trước khi đi, anh ta nói đầy ẩn ý với Giang Hằng, “Hoa có thể chờ bẻ thẳng để xếp, đừng đợi không có hoa để bẻ cành.
”
Giang Hằng nhìn Thành Nghiệp, không nói gì.
Thành Nghiệp thấy vậy, yên lặng thờ dài, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Giang Hằng đúng là tên đầu gỗ, ám chỉ trắng trợn như vậy mà vẫn không hiểu gì, cậu mà không độc thân thì còn ai độc thân nữa?
Sau khi Thành Nghiệp rời đi, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Giang Hằng nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy bỗng hiện lên vẻ dịu dàng.
Giang Hằng cảm thấy hơi nhớ Tùy An, chẳng biết dạo này cô gái nhỏ thế nào rồi, có ăn uống đầy đủ không, sắp tới định học đại học gì…
Mà lúc đó, Tùy An đã khai giảng từ lâu.
Kỳ huấn luyện tám tháng đã kết thúc, Tùy An đang chờ cuộc thi nghệ thuật.
Thời gian diễn ra cuộc thi nghệ thuật là cuối tháng 11, sinh nhật Tùy An là đầu tháng 11.
Mùa đông ở thành phố Nam hiếm khi có tuyết rơi sớm, Tùy An ngồi trong phòng sách, nhìn qua cửa sổ sát đất có thể thấy rừng cây ngoài biệt thự.
Tuyết vẫn còn đọng lại trên ngọn cây, mấy chú chim sẻ dừng lại trước cửa sổ, kêu ríu rít.
Tùy An đi tới bên cưa sổ, mấy chú chim sẻ lập tức bay mất.
Cách ngày cuộc thi nghệ thuật càng gần, Tùy An càng thả lỏng.
Giáo viên nói cô vẽ có hồn, nhưng Tùy An không hiểu ý của thầy lắm.
Sở trường của cô là vẽ chân dung, nhất là khi vẽ Giang Hằng.
Lần nào kiểm tra trên lớp, Tùy An cũng có thể nắm bắt chính xác ý nghĩa trong các câu hỏi mà giáo viên đưa ra.
Có lẽ đã phải trải qua rất nhiều sương gió nên ánh mắt nhân vật trong tranh luôn hiện vẻ buồn bã.
Giáo viên nói, muốn vẽ đẹp thì cần có cảm xúc vừa đủ, trong quá trình vẽ, phải lồ ng cảm xúc của mình vào nét cọ, vẽ ra tác phẩm mình mong muốn.
Tùy An không thạo lắm, nhưng cô hiểu những gì giáo viên nói.
Lúc nhỏ không buồn không lo, nhưng chẳng được bao lâu đã phải bất đắc dĩ đi ăn nhờ ở đâu, sau đó lại thích một người mà mình không có được…
Có lẽ, người thích nghệ thuật thương đã sầu đa cảm, mỗi khi Tùy An nhớ tới những ngày tháng của quá khứ, trong lòng đều cảm thấy phiền muộn.
Chiều hôm nay, thời tiết rất đẹp, ngày mai là ngày thi nghệ thuật.
Buổi sáng Tùy An ở trong phòng sách luyện tập, cô vẽ chân dung rất giỏi, lúc huấn luyện giáo viên nói, cô nhất định có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi này.
Tuy giáo viện nói vậy nhưng Tùy An không dám lười biếng.
Ánh mắt trời chiếu xuống đất, ngoài cửa sổ, chim sẻ líu la líu lo, Tùy An ngồi trong phòng, một tay cầm khay màu, một tay cầm cọ vẽ, đang cẩn thận tô màu cho bức chân dung.
Đúng lúc này, đầu bếp đi lên gõ cửa, nói có người tới tìm Tùy An.
Tùy An đành bỏ cọ xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch màu trên người rồi mới xuống lầu.
Trong phòng khách, bảo mẫu đang ngồi cạnh một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, trong hai người có vẻ rất thân thiết.
Thấy Tùy An xuống, Hồ Hoàn nở nụ cười khinh thường, ánh mắt nhìn Tùy An đầy mỉa mai.
Sau đó, cô ta hỏi, “Cô chính là cô gái Giang Hằng đưa về à?”
Tùy An nhíu mày, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ tức giận, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
Hồ Hoàn hừ một tiếng, vươn tay chỉ vào Tùy An, khinh thường nói,”Nếu cô tự biết thân biết phận thì mau chóng dọn đi đi, tôi không muốn sau khi kết hôn với Giang Hằng lại phải chạm mặt đứa con riêng như cô.
”
Tùy An nói, “Quý cô không biết tên này, cô tự tiện xông vào nhà người khác, còn ở đây nói bậy nói bạ, cô không biết ba chữ vô liêm sỉ viết thế nào à?”
“Hơn nữa…” Thấy vẻ mặt âm u của Hồ Hoàn, Tùy An không hề hoảng sợ nói tiếp, “Chú Giang nói đây là nhà của tôi.
”
Nói xong, Tùy An lấy điện thoại ra gọi cho ban quản lí, ban quản lí ở đầu kia hỏi cô có yêu cầu gì.
Tùy An nói trước mặt Hồ Hoàn, “Nhân viên ban quản lí ngủ hết rồi à? Để một người lạ xông vào nhà tôi, các anh muốn làm gì?”
Ban quản lí nghe vậy vội cho người xuống xem xét tình hình.
Tùy An hừ một tiếng, “Lần này tôi bỏ qua, nếu còn có lần sau, tôi sẽ nói cho chú Giang.
”
Ban quản lí vội nói sẽ không có lần sau.
Hồ Hoàn nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt nhìn Tùy An.
Đối diện với Hồ Hoàn, Tùy An không chút sợ hãi, cô mỉm cười, “Quý cô này, lần sau vào nhà người khác phiền cô hỏi ý kiến chủ nhà trước, tự tiến vào nhà người ta như thế là phạm pháp đấy.
”
Hồ Hoàn bị một loạt động tác của Tùy An làm cho mơ màng, lại không thể tin nổi.
Cô ta cắn răng nói, “Mày biết tao là ai không?”
Tùy An chớp mắt, nói, “Tùy tôi không biết cô là ai, nhưng chú Giang nói, không thể mở cửa cho Tùy An.
Dứt lời, cô liếc mắt nhìn bảo mẫu, bảo mẫu quay mặt đi, không nhìn Tùy An.
Nhân viên ban quản lí nhanh chóng tới Thính Tuyết Lâu, Tùy An chỉ vào Hồ Hoàn, hỏi, “Cô ta vào đây bằng cách nào?”
Nhân viên đang định mở miệng thì bảo mẫu bỗng lên tiếng, “Là bà mở cửa cho cô ấy.
”
Tùy An kinh ngạc.
Bảo mẫu nhìn Hồ Hoàn, che giấu cảm xúc trong mắt, nói với Tùy An, “Con bé này, đây là vợ sắp cưới của chú Giang cháu đấy, sau này sẽ là thím của cháu, sao cháu có thể đối xử với cô ấy như vậy?”
“Còn không mau xin lỗi cô Hồ đi?”
------oOo------