Sáng hôm sau.
Sau khi Tùy An tỉnh lại, cô lập tức đi dép chạy vào phòng tắm soi gương.
Lúc nhìn thấy mắt mình không sưng lên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, không biết vì sao, cô bắt đầu quan sát khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt Tùy An giống mẹ, mẹ cô là người Giang Nam, sinh ra đã xinh đẹp, khéo léo, Tùy An thừa hưởng dôi mắt của mẹ, lông mi cô rất dài, lúc rũ xuống giống một chiếc quát hơi mở.
Đuôi mắt cô hơi nhếch lên, lúc mỉm cười nhìn như vầng trăng khuyết.
Lông mày hình lá liễu cong cong, điểm xuyết phía trên mắt, cái trán bị mái tóc che mất, làn da vô cùng mịn màng, hồng hào.
Tùy An nhìn vào mắt mình, có vài tia máu, có thể thấy tối qua Tùy An không ngủ đủ giấc.
Sau khi quan sát hết lần này tới lần khác, Tùy An mởi thả lỏng tâm trạng, cô mở vòi nước ra, bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong, Tùy An thay quần áo, buộc tóc lên rồi xuống lầu ăn sáng.
Cô tưởng Giang Hằng đã rời đi rồi, nhưng giờ phút này, anh đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, một tay cầm báo, một tay bưng ly cà phê bằng sứ, thấy Tùy An, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt xuất hiện vẻ dịu dàng.
Không biết tại sao, Tùy An không dám nhìn thẳng Giang Hằng, cô giống như “kẻ trộm” mang một bí mật trong lòng, ngồi cách Giang Hằng hơi xa.
Giang Hằng ngước mắt lên, nhìn về chỗ Tùy An, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Một lát sau, anh nhấp môi, rót cho Tùy An một ly sữa bò, sau đó từ từ bóc vỏ trứng cho cô.
Tùy An bị động nhận lấy sữa bò và trứng gà từ Giang Hằng.
Tùy An ngồi trên ghế, cẩn thận di chuyển đôi chân của mình, mà đúng lúc này, Giang Hằng cũng di chuyển chân.
Giây tiếp theo, ánh mắt Tùy An và Giang Hằng chạm nhau, đôi mắt nhàn nhạt kia lập tức trở nên dịu dàng.
Tùy An nhỏ giọng xin lỗi, cô cúi đầu, tải đỏ bừng, trong lòng không khỏi phiền muộn vì hành động của mình.
Tuy Giang Hằng thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy tai Tùy An đỏ hết lên, chắc chắn cô đang rất xấu hổ, anh cô kiềm chế khóe môi mình, không nói gì.
Buổi sáng, Tùy Miểu hay dậy muộn, bữa sáng là dì giúp việc trong nhà làm.
Bữa cơm này ăn cực kỳ gian nan, Tùy An không chỉ phải kìm nén rung động trong lòng để đón nhận ý tốt của Giang Hằng mà thi thoảng còn phải nghênh tiếp ánh mắt của anh.
Tóm lại, bữa ăn này Tùy Ăn ăn rất nhanh, uống sữa xong thì lập tức đứng dậy, nói tạm biệt Giang Hằng rồi đeo cằm sách lên chuẩn bị rời khỏi nhà.
Lúc cô đi tới cửa, Giang Hằng mới cất tiếng.
“Có lẽ sinh nhật năm nay của cháu chú không có ở đây, chú đã đưa quà cho Tùy Miểu trước rồi.
”
Mí mắt Giang Hằng cong cong, con người lạnh nhạt cũng nhiễm ý cười: “Tính cách Tùy Miểu cẩu thả, chú sợ cậu ta quên nói với cháu, đến lúc đó cháu lại giận chú.
”
Thấy Tùy An ngơ ngác đứng ở cửa, Giang Hằng vui vẻ vẫy tay với cô.
Anh nói: “Đi đi.
”
Mãi khi đến trường học rồi, Tùy An vẫn nhớ rõ nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của Giang Hằng.
Tùy An không hiểu mình bị làm sao, nhịp tim cứ đập loạn mãi, gương mặt cũng hơi nóng, nàng thiếu nữ không biết cảm giác yêu là thế nào, nhầm tưởng yêu là thẹn thùng.
Tùy An học ở tầng 3, lớp 11 – 6.
Tới phòng học rồi, Tùy An bỏ cặp sách xuống, nằm bò trên bàn, mắt nhắm chặt, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đồ Đóa vội vàng chạy vào từ cửa sau thì thấy cảnh này…
Nắng ban mai chiếu lên gò má trắng nõn của thiếu nữ, mái tóc đen nhánh của cô lấp lánh dưới ánh nắng.
Dáng người thiếu nữ mảnh khảnh, dưới lớp áo đồng phục, trông có vẻ thon gầy.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tùy An chống cằm nhìn về phía Đồ Đóa, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp.
Tùy An vẫy tay với Đồ Đóa: “Đóa Đáo, chào buổi sáng.
”
Nghe thấy tiếng Tùy An, lúc này Đồ Đóa mới lấy lại tinh thần, cô ấy chu miệng, hôn gió với Tùy An, ngọt ngào nói: “Chào buổi sáng, An An.
”
Sau đó nhẹ nhàng sải bước đến cạnh Tùy An, kéo ghế ra ngồi xuống.
Sau khi Tùy An lên tiếng, cô mệt mỏi ghé lên bàn, dáng vẻ buồn bã, ỉu xìu, như thể bông hoa bị mưa bão làm cho héo úa.
Đồ Đóa bỏ cặp sách xuống, lấy bài thi ra, thấy Tùy An như vậy, trên mặt cô ấy xuất hiện vẻ lo lắng.
Cô ấy là một trong số ít người biết tình hình của Tùy An, thấy thế thì không yên lòng hỏi: “An An, cậu sao vậy?”
Ánh mắt Đồ Đóa trở nên nghiêm túc, hỏi nhỏ: “Mấy tên kia lại gây phiền phức cho cậu à?”
Tùy An ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Đồ Đóa, nghe vậy cô lắc đầu, khẽ cắn môi, nói: “Không phải, bọn họ không gây phiền phức cho mình.
”
Đồ Đóa tỏ vẻ không tin, cô ấy duỗi tay chỉ vào mắt Tùy An: “Đừng gạt mình, cậu xem đôi mắt thâm quầng của cậu kìa, chắc chắn tối qua ngủ không ngon.
”
Tùy An đảo mắt, đang định nói chuyện với Đồ Đóa thì giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Lớp học ồn ào lập tức yên tĩnh, Tùy An cũng không nói thêm gì nữa, cho Đồ Đóa một ánh mắt, rồi mở sách ra bắt đầu tảo đọc*.
*Tảo đọc – 早读: ở Trung Quốc 8h30 mới chính thức học bài mới nhưng 8h đã phải lên lớp.
Khoảng thời gian từ 8h đến 8h20 được gọi là tảo đọc [早读].
Sẽ có 1 người lên dẫn dắt lớp đọc và các bạn còn lại đồng thanh đọc, ai cũng phải đọc thật to.
Đồ Đóa không cam lòng, viết giấy đưa cho Tùy An, sau đó cô ấy bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt được, phạt ra ngoài hành lang đứng.
Đồ Đóa bĩu mỗi cầm sách đi ra ngoài hành lang đứng phạt, Tùy An cũng bị giáo viên chủ nhiệm kiểm tra bài cũ, may là trí nhớ của Tùy An tốt, nếu không đã bị cho ra ngoài làm bạn với Đồ Đóa rồi.
Phần kiểm tra bài cũ trôi qua nhẹ nhàng, Tùy An thầm thở phào.
Không có Đồ Đóa, Tùy An lấy tay chống cằm, chuyên tâm đọc sách, bên tai vang lên tiếng đọc bài rải rác, thi thoảng xen lẫn tiếng nói chuyện.
Giáo viên chủ nhiệm đứng ngoài hành lang tức giận trách mắng những học sinh đi muộn, Tùy An nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, đúng lúc liếc thấy Triệu Tắc Vân.
Triệu Tắc Vân nhướng mày với Tùy An, bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy, lại mắng cho một trận.
Tùy An cười trộm, đại ma vướng Triệu Tắc Vân cũng có ngày này.
Sau khi kết thúc giờ tảo đọc, chủ nhiệm lớp bắt Triệu Tắc Vân và Đồ Đóa viết bản kiểm điểm và nộp lại sau khi tan học.
Triệu Tắc Vân vốn không sợ chuyện này, nhưng cô nàng học tra Đồ Đóa lại uể oải, chán nản.
Đồ Đóa tức giận nhìn Triệu Tắc Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trông khá đáng yêu.
“Triệu Tắc Vân, vì sao ngày nào cậu cũng trốn học mà thành tích lại tốt như vậy?” Đồ Đóa tức giận nói: “Dù cho mình học tập nghiêm túc nhưng cũng không đạt yêu cầu, đúng là vô nghĩa!”
Triệu Tắc Vân ngồi sau Tùy An, cậu ta nằm lên bàn, nghe vậy hất cằm khiêu khích: “Bởi vì đầu óc mình tốt, không giống cậu, chậc chậc chậc, chỉ biết ăn.
”
Đồ Đóa không chịu yếu thế, lôi Tùy An vào: “Cậu đánh rắm gì thế, An An cũng tham ăn giống mình, tại sao thành tích của cậu ấy vẫn tốt hơn mình chứ?”
Tùy An bị bắt lên “chiến trường”, cô nhìn Triệu Tắc Vân, bất đắc dĩ nhún vai.
Triệu Tắc Vân Tùy An thật lâu, tuy cô chỉ mặc một chiếc áo đồng phục trắng đơn giản, nhưng vẫn khiến cậu ta không thể rời mắt.
Nhìn một lúc lâu, Tùy An cũng nhận ra ánh mắt Triệu Tắc Vân có gì đó không đúng, trước khi để Tùy An có ác cảm, Triệu Tắc Vân đã rời mắt đi.
Không biết có phải do chột dạ không, cậu ta sờ chóp mũi mình, nói: “Có lẽ não cậu thiếu dung lượng?”
Đồ Đóa tức giận muốn đánh cậu ta.
Tùy An ngồi bên cạnh, hơi rũ mắt, ngón tay mềm mại như ngọc thong thả mở quyển sách kỹ thuật vẽ ra xem
Quyển sách này là chú nhỏ nhờ một người bạn ở nước ngoài mang về, các kỹ thuật trong sách vô cùng thiết thực đối với Tùy An.
Triệu Tắc Vân vừa đối phó Đồ Đóa, vừa dùng khóe mắt quan sát Tùy An.
Tùy An giống như một nàng tiên không dính bụi trần, khi còn nhỏ, cô xinh đẹp giống búp bê Tây Dương trong tủ kính, lớn lên lại giống tiên nữ xuống trần.
Ánh mắt Triệu Tắc Vân lộ vẻ không cam lòng, nhưng cậu ta che giấu rất tốt, không để Tùy An phát hiện ra.
Nhưng Đồ Đóa càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt Triệu Tắc Vân nhìn Tùy An có gì đó không đúng, cô ấy vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Triệu Tắc Vấn thích Tùy An?
Càng nghĩ Đồ Đóa càng kinh hãi, cô không thể để Triệu Tắc Vân gây họa cho Tùy An được.
Triệu Tắc Vân là một công tử bột, Tùy An mà ở bên cậu ta thì chẳng khác nào hòa nhài cắm bãi cứt trâu.
Đồ Đóa liếc mắt nhìn Triệu Tắc Vân, cô sẽ không để Triệu Tắc Vân chấm m*t An An của cô ấy đâu.
Buổi trưa, ở nhà ăn.
Lúc này Đồ Đóa mới tóm được cơ hội ở riêng với Tùy An.
Đồ Đóa tìm một góc không người, bưng khay cơm cùng Tùy An qua đó ngồi.
Thực đơn của Nhất Trung rất đa dạng, bữa trưa nay có món sườn xào chua ngọt mà Tùy An thích, Đồ Đóa gọi một suất bún Tân Cương.
Tùy An gắp một miếng thịt vào miệng, vị ngọt tràn ngập đầu lưỡi, cô nheo mặt thưởng thức món ngon này.
Đồ Đóa ở bên cạnh ăn bún, thấy thế thì nhéo má cô, vẻ mặt si mê nói: “An An, nếu mình là con trai, thì ngay bây giờ, mình sẽ giấu cậu đi!”
Tùy An nhoẻn miệng cười: “Chú nhỏ mình sẽ đánh cậu đấy.
”
Đồ Đóa lại ăn một đũa bún, cảm thán Tùy An ăn cơm thôi cũng đẹp nữa, sau đó quay sang nói chuyện quan trọng.
”
Đầu tiên Đồ Đóa nhìn xung quanh, khắp bốn phía không thấy Triệu Tắc Vân đâu, lúc này mới nói nhỏ với Tùy An: “An An, cậu phải cẩn thận Triệu Tắc Vân đấy.
”
“Sao thế?” Tùy An nuốt thức ăn, hỏi Đồ Đóa.
Đồ Đóa tỏ vẻ “cậu biết mà”, nhưng Tùy An thật sự không hiểu Đồ Đóa có ý gì.
Vì thế, cô hỏi Đồ Đóa: “Đóa Đóa à, cậu nói vậy là sao?”
“Haiz.
” Đồ Đóa cũng biết Tùy An chưa từng yêu đương, vẫn là một trang giấy trắng, cô càng thêm lo lắng cho Tùy An: “Mình lo cậu sẽ thích Triệu Tắc Vân.
”
“Thích cậu ta?”
Tùy An sửng sốt, sau đó bật cười: “Đóa Đóa, cậu bị làm sao thế? Đọc nhiều sách quá nên bị choáng rồi à?”
Vẻ mắt cô hờ hững, không chút dao động.
Đồ Đóa thấy thế, nói nhỏ: “An An, cậu có biết Triệu Tắc Vân thích cậu không?”
“Thích mình?” Tùy An ngạc nhiên nhìn Đồ Đóa, cô cảm thấy Đồ Đóa bị sốt rồi, đang nói mê, nên đưa tay sờ trán Đồ Đóa.
“Mình không nói dối đâu.
”
Đồ Đóa kéo tay Tùy An, nói nghiêm túc: “Ánh mắt cậu ta nhìn cậu không thích hợp lắm.
”
Nghe Đồ Đóa nói vậy, Tùy An cũng nhớ đến ánh mắt của Triệu Tắc Vân nhìn cô sáng nay, không khỏi nhíu mày.
Đồ Đóa thấy Tùy An đã nghe lọt tai, lại nói: “An An, Triệu Tắc Vân không giống chúng ta, cậu nhất định không được để cậu ta lừa cậu.
”
“Cậu ta là tên lăng nhăng, con đến “chỗ đó” nữa, cũng không biết người nhà cậu ta nghĩ thế nào, chả thèm quản lý cậu ta…”
Một lát sau, Đồ Đóa nghe thấy Tùy An hỏi mình.
“Đóa Đóa, thích một người là cảm giác như nào?”
Đồ Đóa chống cằm, cẩn thận suy nghĩ một chút, híp mắt nói: “Có lẽ vừa nghĩ tới người đó, tim sẽ đập rộn lên, mặt đỏ tía tai.
”
------oOo------