Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 23



"Người đàn ông yêu cô sao? Trừ Lăng Chu ra, có lẽ trên đời này sẽ không có người như vậy nữa." Sở Dĩnh biết mẹ cô rất cơ trí, rất nhiều chuyện cô tự cho là lừa gạt được bà, cũng vì để cô an tâm nên bà giả bộ hồ đồ thôi, đây là mẹ quan tâm cô, vì mẹ, muốn Sở Dĩnh làm gì cũng được.

Đây là lần thứ hai Sở Dĩnh ngồi trong phòng làm việc của Chu Tự Hàn, để đàm phán giao dịch, chỉ có điều lần này so với trước kia thì có thể diện nhiều hơn, lần đầu tiên là trợ lí Từ của Chu Tự Hàn trực tiếp nói cho cô biết bao nhiêu tiền, lúc này cô phải nói rõ ràng ở trước mặt Chu Tự Hàn.

Sở Dĩnh suy nghĩ thật lâu, cô cảm thấy, để cho Chu Tự Hàn bỏ qua cho mình, căn bản là nói chuyện viễn vông, cô biết thói hư tật xấu của đàn ông, càng không có được thì càng muốn có, Chu Tự Hàn có hứng thú với cô, đến từ chính lòng chinh phục của đàn ông, cô càng đối nghịch với anh ta, anh ta càng không muốn buông tha cho cô, muốn anh ta dừng tay, chỉ có thể làm anh ta toại nguyện, lấy được, có lẽ sẽ chán ghét rất nhanh.

Sở Dĩnh có thể tự mình đến tìm anh, Chu Tự Hàn rất vui mừng, coi như cô nàng này thông minh, thật ra thì, không phải tổn thương nhiều đến tình cảm, sớm đi theo anh, thì tất cả đều vui vẻ rồi.

Chu Tự Hàn từ phía sau bàn làm việc đi tới, ôm Sở Dĩnh ngồi trên ghế sa lon, nói rất dịu dàng: "Buổi tối anh đã đặt phòng ăn rồi, chúng ta ăn cơm cùng nhau chứ?"

Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh: "Chu Tự Hàn, tôi có thể đồng ý với anh, nhưng mà có điều kiện."

Chu Tự Hàn nhíu mày cười: "Điều kiện? Em nói xem, điều kiện gì?"

Sở Dĩnh mở miệng: "Đầu tiên trong lúc tôi và anh qua lại, anh không thể xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, nếu như anh đụng vào người khác, tôi có thể rời đi. Mặt khác, chuyện của chúng ta, tôi hi vọng không bị giới truyền thông theo dõi, vấn đề này anh phải ra mặt xử lý."

Chu Tự Hàn suy nghĩ cẩn thận một chút, điều kiện thứ nhất có chút hà khắc với anh, lại suy nghĩ tiếp, mấy tháng này, anh cũng không còn tìm phụ nữ đến nữa, cũng không vấn đề gì, dù sao trước tiên cứ thu Sở Dĩnh vào tay, sau này rồi hãy nói chuyện sau này.

Sở Dĩnh giống như biết ý nghĩ của anh: "Chu Tự Hàn, điều kiện của tôi không phải nói chơi, cần làm hợp đồng, tìm luật sư công chứng."

Chu Tự Hàn không khỏi buồn cười: "Cần làm nghiêm túc như vậy sao?" Sở Dĩnh chợt đứng lên: "Nếu như anh không đồng ý, coi như tôi chưa nói gì cả." Nói xong muốn cất bước đi.

Chu Tự Hàn vội vàng chặn cô lại: "Trước kia anh không biết, em lại có tính tình như vậy, anh nói không đồng ý, chính vì cảm thấy, chuyện của chúng ta nếu đến tai luật sư có thể bị tổn thương tình cảm hay không?"

"Tổn thương tình cảm?" Sở Dĩnh không khỏi cười lạnh, cô hoài nghi liệu Chu Tự Hàn có tình cảm đặc biệt đối với phụ nữ hay không?

Sở dĩ Sở Dĩnh đưa ra điều kiện này, vì cô biết rõ Chu Tự Hàn không thể nào chỉ qua lại với một mình cô được, tình sử của người đàn ông này có thể tạo thành một phiên bản hiện đại của Kim Bình Mai rồi, bảo anh ta có quan hệ với một người phụ nữ, đoán chừng chưa tới ba tháng sẽ ngán, nói không chừng, sau một tháng cô có thể được giải thoát, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này để rút lui khỏi giới giải trí.

Sở Dĩnh vẫn không thích ứng được với giới giải trí, nơi này tràn đầy danh lợi và cạm bẫy, mọi người giống như đeo thêm mấy lớp mặt nạ thật dày trước mặt, quá dối trá, quá mệt mỏi: "Còn có điều kiện phụ, anh đã đồng ý với tôi rồi, tôi muốn hủy bỏ hợp đồng với Tinh Huy."

Chu Tự Hàn đã đạt được mục đích, tính tình dễ chịu nói: "Nói không chừng "Thanh Liên" có thể đạt giải thưởng, đến lúc đó vòng nguyệt quế của ảnh hậu đội ở trên đầu, em thật sự sẽ trở thành ngôi sao lớn, cơ hội thế này không phải ai cũng có thể có được, em rút lui như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Sở Dĩnh không chút cử động, có chút không nhịn được nói"Sảng khoái một chút đi, có được hay không?"

Chu Tự Hàn không khỏi vui vẻ, ôm chầm lấy cô hôn một cái, đột nhiên nói: "Em nói xem có phải bị coi thường quen rồi không, em động một chút là nhăn mặt với anh, trong lòng anh lại thấy rất vui."

Sở Dĩnh cũng không khỏi cười, tức giận nói: "Anh mới là đồ không có lòng tự trọng, không, là đáng khinh, làm sao lại quấn lấy tôi không tha?"

Lời nói này của Sở Dĩnh không dễ nghe, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thản nhiên, khiến khóe miệng cô hơi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, không còn ý lạnh, lại vô cùng dí dỏm, Chu Tự Hàn cảm thấy ngứa ngáy, đè lên trên người cô, lại bị Sở Dĩnh chặn lại: "Chờ đã, điều kiện nói được rồi, nhưng còn chưa công chứng đấy!"

Chu Tự Hàn kéo tay của cô xuống, tới bên tai cô xấu bụng nói: "Hiện tại tha cho em, đợi buổi tối, xem anh thu thập em như thế nào." Chu Tự Hàn đứng lên, nhấn điện thoại nội bộ để trợ lí Từ tìm luật sư Lý tới đây, thảo ra một bản hợp đồng, anh và Sở Dĩnh cùng ký tên, để Lý luật sư công chứng.

Trợ lí Từ ở bên cạnh, giống như luật sư Lý, nhìn nội dung bản hợp đồng, nín cười đến mức miệng muốn rút gân, không ngờ, Chu tổng anh minh thần võ của bọn họ cũng có ngày này, nội dung hợp đồng rõ ràng nghiêng về một bên, quả thật là nước mất chủ quyền, trợ lí Từ suy nghĩ, Sở Dĩnh này cũng thật khổ tâm, đưa ra điều kiện này, không nói có thể thuận lợi thoát thân từ Tinh Huy, về sau Chu tổng cũng không thể trăng hoa ở bên ngoài được, chưa nói, Sở Dĩnh phủi mông một cái liền đi mất, Chu tổng cũng không có biện pháp ngăn cản, Sở Dĩnh nghĩ ra chiêu lấy lui làm tiến này quá cao, đừng nói Sở Dĩnh, ngay cả anh cũng không tin, từ nay Chu tổng chỉ có thể qua lại với một người phụ nữ.

Sau khi xong việc, Chu Tự Hàn phất tay một cái để luật sư Lý và trợ lí đi ra ngoài, cửa vừa đóng, Chu Tự Hàn trực tiếp nhào tới trên người Sở Dĩnh: "Bảo bối, xong việc lần này rồi, chúng ta nên thân mật đi! Thật ra thì điều kiện của em đều là dư thừa, mấy tháng này, anh làm gì có người phụ nữ nào khác, giằng co với cô nàng này, anh cũng sắp nghẹn chết rồi......" Nói xong liền nôn nóng kéo quần áo trên người của Sở Dĩnh, lại bị Sở Dĩnh dùng sức đẩy ra.

Đẩy Chu Tự Hàn xuống xong, Sở Dĩnh nhanh chóng đứng lên, chạy đến cạnh cửa nói: "Chu Tự Hàn, ngày hôm qua dì cả của tôi vừa tới, cho nên, anh còn phải nghẹn thêm mấy ngày nữa rồi, buổi tối tôi còn có lịch trình khác, tôi đi trước đây." Nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài.

"Sở Dĩnh, em khá lắm......" Chu Tự Hàn cắn răng nghiến lợi nói, cô nàng này cũng tính toán kĩ rồi, muốn thay đổi biện pháp để cho anh không thoải mái đây mà.

Trợ lí Từ còn tưởng rằng tối hôm nay sẽ không thấy Sở Dĩnh và Chu tổng, thật dễ dàng thu vào tay, còn không biết Chu tổng ép buộc thế nào rồi, không ngờ, chân trước anh mới bước ra thì Sở Dĩnh cũng ra tới, chỉ nghe tiếng hô của Chu tổng bên trong, trái tim nhỏ bé của trợ lí Từ run rẩy mấy cái, anh thật bội phục Sở Dĩnh, tại sao lại dám vuốt râu con cọp Chu tổng này, còn lấy tay nhổ từng cọng nữa chứ?

Sở Dĩnh rời khỏi Tinh Huy, vừa ngồi lên xe, Giai Giai liền hỏi: "Như thế nào rồi?"

Sở Dĩnh gật đầu một cái, Giai Giai nhìn cô một chút: "Cậu tránh hôm nay, tránh ngày mai, nhưng có thể tránh cả đời sao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi."

Sở Dĩnh nhắm mắt lại: "Có thể tránh một ngày là một ngày." Giai Giai gãi gãi đầu: "Việc này, Sở Dĩnh à, thật ra thì Chu Tự Hàn cũng không cặn bã như chúng ta nghĩ, nếu như anh ta đồng ý với điều kiện của cậu, chứng tỏ anh ta cũng thật lòng với cậu."

Sở Dĩnh mở mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, trời chiều đã nhiễm đỏ phía chân trời, từng mảnh từng mảnh màu đỏ, giống như máu, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái chết của cha, cha cô chết ở trong phòng tắm, cắt cổ tay, máu lẫn vào nước chảy đầy sàn nhà, cha cô là một người đàn ông ích kỷ, để lại mẹ con cô một mình còn chính mình thì lại đi mất, còn để lại một vết nhơ cả đời tắm không sạch.

Còn cô vẫn chạy đôn đáo khắp nơi, nghĩ cách cứu ông ấy ra, thật ra thì vấn đề của cha cô lúc ấy vẫn có cách cứu vãn, cô không biết chuyện cụ thể bên trong như thế nào, nhưng không chỉ có mình cha cô bị liên lụy, cuối cùng khi cha cô vừa chết, tất cả mọi tội danh đều đổ lên người ông ấy, lúc ấy náo loạn vô cùng, có người nói cha cô chết vẫn chưa đền hết tội, nhưng cô thủy chung vẫn không tin, cha cô đã tham ô.

Nếu như cha cô đã tham ô, vậy những khoản tiền tham ô đó đi đâu rồi? Chú Lăng nói, vì để bảo vệ cha cô đến cùng, tốt nhất không nên truy cứu chuyện này nữa, chỉ mơ hồ nói cho cô biết, cha cô có nuôi tình nhân ở bên ngoài, cũng không nói cụ thể tất cả mọi chuyện với cô.

Khi đó cô rất mệt mỏi, xử lý tang sự của cha, mỗi ngày đêm đều phải coi chừng mẹ, chỉ sợ mẹ cô nghĩ quẩn, muốn đi theo cha của cô, cô sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi. Hiện tại, cô vẫn không dám hồi tưởng, lúc ấy rốt cuộc cô sống được như thế nào, cha mẹ cô tình cảm tốt như vậy, vậy mà cha cũng có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Dù cô và Lăng Chu, thì lúc trước cũng yếu ớt không chịu nổi một kích, trên đời này đâu còn thật giả gì, cô cũng nghĩ thông rồi, nếu Chu Tự Hàn không tha cho cô, vậy có quan hệ gì với anh ta cũng được, cô và anh ta đã sớm không sạch sẽ rồi, còn giả vờ thanh cao làm gì, coi như diễn trò, coi như giao dịch, tất cả đều cần thiết, đến lúc kết thúc, ai còn nhớ ai.

"Sở Dĩnh, tốt nhất cậu không nên để cho Chu Tự Hàn biết chuyện của cậu và Lăng Chu, mình sợ về sau nếu anh ta biết được, mọi chuyện sẽ rất rắc rối, Chu Tự Hàn rất kiêu ngạo, làm sao có thể cho phép trong lòng người phụ nữ của anh ta cất giấu hình bóng người đàn ông khác được chứ, đừng phủ nhận, cậu đã nói không thể nào tiếp tục với Lăng Chu được nữa, vậy hoàn toàn quên anh ta đi, chờ đến khi kết thúc với Chu Tự Hàn, liền tìm một người sống qua ngày, đây không phải là ước mơ của cậu sao?" Đúng vậy! Đây từng là giấc mơ của cô, chỉ tiếc, bây giờ đã trở thành giấc mơ xa vời......

"Bảo bối, nghĩ gì mà mất hồn như thế, tới đây cho ngươi đàn ông của em sửa đổi vận may một chút nào, hôm nay anh đã thua hai vòng rồi, nếu thua tiếp nữa, đến quần anh cũng không còn nữa."

Hai người Kiến Quốc và Trần Bân không cười không được: "Thôi đi, Chu lão đại, anh đây là điển hình của đỏ tình đen bạc đấy! Chút tiền lẻ này còn để vào mắt sao, có phải không chị dâu?"

Sở Dĩnh hơi nhíu nhíu mày, cô còn chưa quen với việc có người gọi cô là chị dâu, cũng không biết là người nào bắt đầu trước, sau đó tất cả mọi người đều gọi như vậy.

Cô vừa thông báo một chút, Chu Tự Hàn liền trực tiếp ép buộc cô đến nơi này, nơi này là hội quán Ôn Tuyền nổi danh ở ngoại ô, mấy người ở trong này trừ Trần Bân và Lâm Kiến Quốc ra, cô đều không biết những người khác, cũng không có người phụ nữ nào khác.

Cô có chút bần thần, Chu Tự Hàn liền để cô ngồi lên trên đùi của anh, nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô: "Có phải rất phiền hay không, lại nhăn mặt với anh rồi, hết vòng này, chúng ta về nhà, có đói bụng không? Anh gọi món ăn cho em." Nói xong, anh rung chuông gọi nhân viên phục vụ đi vào, gọi cơm chiên vây cá, ngoài ra còn gọi cháo gà.

Hai người Trần Bân và Lâm Kiến Quốc ngồi đối diện rất kinh ngạc, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật, may mà hai người không có đắc tội với cô gái này, nhìn dáng vẻ này, Chu lão đại động lòng rồi, chưa bao giờ thấy Chu lão đại săn sóc một người phụ nữ như vậy?

Chỉ một lát sau, phục vụ bưng cái khay bằng bạc đi vào, Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh đến bàn ăn bên kia, cầm cái thìa múc một thìa cơm chiên đút tới miệng Sở Dĩnh.

Sở Dĩnh có chút khó tin nhìn anh, cảm thấy cả người đều nổi da gà, người đàn ông này là Chu Tự Hàn sao? Quả thật giống như biến thành người khác, anh ta buồn nôn như vậy, cô cũng không có nghĩa vụ phải biểu diễn ở trước mặt mọi người, sau đó đoạt lấy cái thìa, tự mình ăn.

Chu Tự Hàn nhìn cô cười nhẹ một tiếng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Sở Dĩnh càng như vậy, anh càng thích cô nhiều hơn, thích đến nỗi không biết phải làm như thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.