Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 33



Chu Tự Hàn đi công tác, Sở Dĩnh có cảm giác thật nhẹ nhõm, người đàn ông này không biết trúng gió cái gì, dính lấy cô không dứt. Sở Dĩnh giơ tay lên tiếng chào với John.

John rất tán thưởng quan sát Sở Dĩnh một lần, lúc này mới mấy ngày, như biến thành người khác vậy, màu xanh lá cây tươi sáng giống như đem mùa xuân dẫn tới trên người Sở Dĩnh, trước kia trên người cô là loại hoàng hôn nặng nề, giống như đánh tan ra một chút rồi, quả nhiên, phụ nữ vẫn phải có đàn ông điều hòa.

Thời gian John nhìn chăm chú quá dài, làm Sở Dĩnh nhẹ nhàng tằng hắng một cái hỏi: "Thì sao, có cái gì không đúng sao?" John lắc đầu cười nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy hôm nay cô rất đẹp."

Sở Dĩnh cúi đầu nhìn qua váy của mình, ngồi lên trên xe: "Cái này cần cảm ơn ông chủ, đây không phải phong cách của tôi, Giai Giai đâu?" John đánh tay lái quay đầu xe, vừa nói: "Cô ấy trở về bộ phận cũ rồi."

Sở Dĩnh gật đầu một cái, cũng biết là Chu Tự Hàn dùng Giai Giai để uy hiếp của mình, hiện tại đạt được mục đích rồi, tự nhiên không cần nữa, lại nói cô ấy là một người có công việc không có liên quan đến nghệ sĩ, làm một người tuyên truyền làm cái gì.

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự lái tới nội thành, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu xuống, phủ kín cả vùng đất, sáng rực rỡ để cho lòng người cũng bất giác khá hơn.

Phong cảnh dọc theo đường từ khu biệt thự đi tới nội thành không tệ, trừ khai phá, lưu giữ lại chút trạng thái nguyên sinh rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy rất nhiều loại hoa dại không biết tên ở ven đường, bây giờ mặc dù nhàn nhã là tạm thời, nhưng Sở Dĩnh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, thật lâu rồi cũng chưa có nhẹ nhõm như vậy.

Suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù Chu Tự Hàn bỉ ổi uy hiếp cô, nhưng cũng giúp cô không ít, không có Chu Tự Hàn, đại khái bây giờ cô còn đang rầu rỉ vì chi phí phẫu thuật của mẹ, hoặc là hoàn toàn sa ngã khó có thể tự kềm chế ở trong vất vả.

John hơi chần chừ mở miệng nói: " Quảng cáo lần này bởi vì tính chất là công ích, cho nên có nhân viên chính phủ tham gia quay phim......"Sở Dĩnh quay đầu lại nhìn anh ta.

John gãi gãi đầu nói: "Chính là người cùng ăn cơm với cô lần trước, cục trưởng Lăng của Cục Văn Hóa." Ngược lại Sở Dĩnh không có biểu cảm gì ngoài ý muốn, với hiểu biết của cô đối với Lăng Chu, khẳng định anh ta còn có thể tìm tới mình, Lăng Chu là một người vô cùng cố chấp, sáu năm trước, Sở Dĩnh gần như kiệt sức mới chia tay với anh ta được.

Sở Dĩnh cảm thấy, Lăng Chu vẫn chưa cạn tình đối với mình, anh là người trọng tình, không phải là cô không biết, chỉ tiếc, thực tế không cho phép bọn họ tiếp tục tình cảm.

Hiện tại Sở Dĩnh càng cảm thấy, mình không thích hợp với Lăng Chu, tuổi Lăng Chu quá trẻ, đi xuôi gió xuôi nước ở trong công việc, anh cần một người có tài có đức, tích cực hơn làm vợ, còn có gia đình, đúng như cha Lăng Chu đã nói với cô, nếu như hai người ở chung một chỗ, vấn đề của cha cô tất nhiên sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của Lăng Chu, mặc kệ chân thật như thế nào, trên con đường chính trị kiêng kỵ nhất chính là dính líu quan hệ với tham quan, đây là thực tế càng thêm bất đắc dĩ.

Sở Dĩnh tới khá sớm, trang điểm xong, Lăng Chu còn chưa tới, đạo diễn nói phòng làm việc của cục trưởng Lăng vừa gọi điện thoại tới, nói tạm thời có một chút việc bận, sẽ đến muộn nửa giờ, để cho Sở Dĩnh chờ một chút.

Dù sao cũng không còn thông báo khác, Sở Dĩnh cũng chưa vội, chỉ là cô thật sự không có thói quen chờ Lăng Chu, hai người yêu nhau trong sáu năm, gần như mỗi lần hẹn hò đều là Lăng Chu đợi cô, cũng không phải cô cố ý, chung quy lại là vứt đồ bừa bãi, đi ra ngoài được một nửa đường mới có thể nhớ tới quên ví tiền hay đồ gì đó, trở về lấy rồi lại đi tới chỗ hai người hẹn hò, đã không biết đến muộn bao lâu.

Khoa trương nhất là một lần, cô đến muộn chừng một giờ, đến chỗ hẹn hò, Lăng Chu vẫn còn ở đó, một chút cũng không có gấp, ngược lại có chút hả hê, thấy cô tới, cúi đầu xem bề ngoài một chút, xấu bụng hỏi cô: "Đến muộn tròn một giờ, Dĩnh Nhi, em suy nghĩ một chút nên làm như thế nào để bồi thường cho anh......" Lúc ấy Lăng Chu muốn bồi thường rất đơn giản, nhưng mà chỉ đúng là để cho cô hôn anh một cái, sau này mới trở nên tương đối sắc.

Lăng Chu đi vào phòng hóa trang, liền nhìn thấy Sở Dĩnh ngồi một mình ngẩn người ở trên ghế, Sở Dĩnh rất dễ ngẩn người, lúc nào cũng phân tâm, thời điểm nói chuyện với bạn, rõ ràng cô ấy nhìn bạn, dường như nghiêm túc nghe bạn nói chuyện, bạn qua hỏi cô ấy cái gì cũng không biết, Lăng Chu thường tức giận đưa miệng qua cắn gò má béo ụt ịt của cô, Sở Dĩnh mười bảy mười tám tuổi còn có chút mũm mĩm, gò má hồng hào của hợp với tóc cắt ngang trán, tóc đuôi ngựa, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, bây giờ cô ấy hơn nhiều đẹp so với lúc trước, nhất là trang điểm tinh tế như thế này, đẹp nhưng một chút cũng không chân thật.

Có lúc Lăng Chu sẽ có loại ảo giác, Sở Dĩnh này và Dĩnh Nhi từng tùy ý nũng nịu ở trong lòng anh trước kia căn bản là hai người, Dĩnh Nhi của anh vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, Sở Dĩnh lại lạnh lùng tuyệt tình.

Đạo diễn chạy vào chào hỏi cùng Lăng Chu, cho dù là đạo diễn tương đối nổi tiếng, ở trước mặt Lăng Chu vẫn khách khí gần như dối trá, chào hỏi qua, chỉ chỉ Sở Dĩnh nói: "Nghe nói hai người các anh vốn quen biết, vậy tôi cũng không nhiều chuyện giới thiệu, chắc hẳn các anh đều thấy được quảng cáo vở rất đơn giản, không có lời đối thoại chỉ có cảnh tượng, cho nên cũng không cần nhiều kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, cục trưởng Lăng yên tâm, chỉ cần anh hơi phối hợp, sẽ có thể hoàn thành rất nhanh." Đạo diễn giống như sợ Lăng Chu cự tuyệt, nói một đống lời nói nhảm mới đi ra ngoài.

Hai người phối hợp chụp hình xong cảnh tượng thứ nhất, đang nghỉ ngơi trong phòng chờ đợi xây dựng hậu trường của cảnh tượng thứ hai, chỉnh sửa lớp trang điểm thật tốt, thợ trang điểm liền đi ra làm việc khác, John bị đạo diễn gọi tới, Lăng Chu quét mắt tới mấy người trong phòng làm việc của mình, mấy người kia đều lăn lộn trong cơ quan đấy, sao không có mắt nhìn sắc mặt, mượn cớ cũng đi ra ngoài, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Sở Dĩnh và Lăng Chu.

Lăng Chu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, đã từng là người yêu thân mật như vậy, hôm nay cơ hội đơn độc ở chung như vậy đều là xa xỉ: "Dĩnh Nhi, chúng ta nói chuyện một chút có được hay không?"

Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh ta chằm chằm thật lâu, mở miệng nói: "Được, nói chuyện gì?" Sở Dĩnh đau xót sảng khoái đồng ý, Lăng Chu cũng có chút cứng họng rồi, đúng vậy! Nói chuyện gì?

Anh muốn hỏi cô năm đó tại sao chia tay, muốn hỏi cô trong sáu năm tách ra này, có từng nhớ mình giống như anh nhớ cô không, muốn hỏi cô, nếu như anh không truy cứu lỗi trước kia, bọn họ còn có thể ở chung một chỗ hay không, muốn hỏi cô, cô thật sự thích người đàn ông Chu Tự Hàn kia à......

Trong lòng Lăng Chu có quá nhiều vấn đề, có quá nhiều rối rắm, nhưng đối với Sở Dĩnh, anh lại không biết nói từ chỗ nào mới phải, anh hỏi không được, sợ biết đáp án hơn, do dự một chút cũng không như đàn ông.

Sở Dĩnh vẫn là nhược điểm của anh, trước kia lúc hai người đi chung với nhau, trừ phi chuyện quan trọng, chuyện nhỏ đều do Sở Dĩnh định đoạt, khi đó Trương Phàn không ít lần cười nhạo anh sợ vợ, nói người khác đều là kết hôn về sau mới sợ, cái người này tốt hơn, từ khi yêu đã sợ, thật ra thì anh không phải sợ Dĩnh Nhi, là anh yêu cô, yêu đặc biệt sợ mất đi, Lăng Chu trước tình yêu, giống tất cả phàm phu tục tử khác đều mềm yếu một dạng.

Sở Dĩnh nhìn anh thật lâu, khẽ thở dài nói: "Lăng Chu, sáu năm trước chúng ta chia tay, lúc chia tay anh nói qua với tôi, một khi chia tay, đời này anh sẽ không quay đầu lại, anh quên rồi sao?"

Trong mắt Lăng Chu lóe lên thâm trầm khổ sở, tiếp theo bị tức giận che giấu: "Đó là một người đàn ông sau khi bị vứt bỏ, vì duy trì tự ái mới nói những lời độc ác muốn giết người như vậy, cũng chỉ là những lời độc ác thôi, em biết sau đó anh hối hận rất nhiều......" Câu nói sau cùng, Lăng Chu nói rất nhẹ, từ phần môi thật mỏng của anh nói ra, giọng điệu nỉ non giống như nói cho mình nghe, mặt của anh bị tức giận và khổ sở làm cho vặn vẹo, Sở Dĩnh giống như thấy được Lăng Chu của sáu năm trước.

Sở Dĩnh nghiêng đầu đi, rũ mí mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Lăng Chu, chúng ta coi như bạn bè hay bạn học cũ không tốt sao?" Lăng Chu khẽ cắn răng rất dứt khoát mà nói: "Được, nếu là bạn bè, ăn một bữa cơm không là vấn đề đi! Yên tâm, không riêng gì hai chúng ta, anh còn hẹn cả Trương Phàn và Lưu Giai."

Thì ra là anh đã sớm lập kế hoạch tốt rồi, Sở Dĩnh nghĩ, nếu bất kể như thế nào cũng không tránh thoát, trốn hay không còn có ý nghĩa gì, có lẽ thái độ cô né tránh, sẽ làm Lăng Chu không bỏ được hơn, đây là Lưu Giai nói với cô.

Quảng cáo quay toàn bộ trong một ngày, còn dư lại mấy cảnh bởi vì phải quay ngoại cảnh cho nên quyết định tiến hành vào ngày mai, thời điểm kết thúc công việc đã sắp năm giờ.

John nhìn Sở Dĩnh lên xe cục trưởng, không khỏi có chút ngoài ý muốn, tính toán ra, hai người này chỉ ăn một bữa cơm cùng nhau mà thôi, lúc nào thì quen thuộc như thế, hơn nữa, thừa dịp lúc Chu tổng đi công tác ở vùng khác, đi ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác, có phải có chút cái đó hay không, chỉ là John cũng chỉ là một người đại diện, Sở Dĩnh quyết định chuyện gì, anh căn bản không quản được, dù sao hiện tại Sở Dĩnh có chủ rồi, cũng không phải do anh trông nom.

Xe của Lăng Chu là Audi, Lăng Chu giống với tất cả học sinh nam khác đều thích xe, cho nên vừa đến tuổi có thể học lái xe theo pháp luật, liền lôi Sở Dĩnh đi lấy bằng lái, một năm kia bọn họ vừa đúng 18 tuổi.

Lấy được bằng lái xong, Lăng Chu liền mượn xe cha của anh đem theo cô lượn một vòng lớn, còn là lần đầu Sở Dĩnh thấy Lăng Chu như vậy, hưng phấn giống một học sinh nam bình thường, giống như lái xe mang theo bạn gái đi hóng gió là chuyện quan trọng khó lường cỡ nào, sau đó kết quả của sự hưng phấn là đụng phải cây đại thụ, cũng may hai người đều không có việc gì, bây giờ nghĩ lại khi đó cũng có chút ngây thơ.

Hai người ở chung một chỗ sáu năm, trải qua quá nhiều chuyện, có một số việc chính là muốn quên cũng không thể, lúc ấy cha Lăng Chu dùng xe công vụ cũng là Audi.

Lúc đèn đỏ, Lăng Chu không khỏi nghiêng đầu quan sát Sở Dĩnh, Sở Dĩnh xóa đi lớp trang điểm đậm, tóc dài tản ra, so với sáu năm trước gần như không hề khác biệt, vẫn xinh đẹp như cũ vậy, một làn gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa xe, làm mái tóc dài của cô tung bay, tóc thật dài xẹt qua chóp mũi của anh, giống như ngửi được mùi thơm quen thuộc, Lăng Chu không nhịn được rung động một chút, đưa tay ra, chưa có chạm tới, Sở Dĩnh chợt quay đầu lại, trên mặt Lăng Chu hiện lên vẻ lúng túng, nhanh chóng đạp cần ga phóng qua chỗ đường giao nhau.

Bốn người không có ăn cơm cùng nhau hơn sáu năm rồi, trước kia vừa đến chủ nhật, Trương Phàn và Lưu Giai sẽ tự động chạy đến nhà trọ mà Lăng Chu và Sở Dĩnh thuê lại để ăn chực.

Khi Lăng Chu và Sở Dĩnh yêu nhau, tài nấu nướng của Lăng Chu tương đối tệ ngay cả nấu mỳ ăn liền cũng sẽ nấu cháy, sau này vì Sở Dĩnh mà không ngừng rèn luyện, không thể nói có thể nấu được món chính từ nam ra bắc, nhưng mấy món ăn gia đình cũng tương đối có tay nghề, hơn nữa Sở Dĩnh thích ăn mấy món ăn này nên càng thành thạo.

Khi đó, Lưu Giai và Trương Phàn cứ cười Lăng Chu giống như mẹ già, phục vụ ăn phục vụ uống, lúc ấy Lăng Chu ôm Sở Dĩnh dương dương hả hê nói: " Đây là các cậu ghen tỵ."

Từ lúc lên trung học cơ sở, Sở Dĩnh và Lăng Chu có ý giảng hòa cho Lưu Giai và Trương Phàn, giảng hòa sáu năm cũng không thành công, hai người gặp mặt thì giống như kẻ thù, cãi tới cãi lui, cũng không biết bây giờ còn như vậy không.

Sở Dĩnh chợt phát hiện có cái gì không đúng, xe lái vào một chung cư rất cao cấp, cô quay đầu lại hỏi Lăng Chu: "Không phải nói đi ăn cơm sao, đây là đâu vậy?"

Lăng Chu nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu nói: "Bạn học cũ gặp mặt, đi bên ngoài rất không thành ý, anh vừa mới chuyển vào không bao lâu, vừa đúng thừa dịp hôm nay, để cho mấy người các em đến xem một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.