Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 51



Bàn tay to của Chu Tự Hàn trượt xuống, kéo cái mông nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên của Sở Dĩnh, hơi dùng sức, nhấc tới trên bồn rửa tay, chống đỡ cô, vân vê nhẹ ở trên người cô......

Sở Dĩnh lập tức cảm giác cứng rắn phía dưới chỉa vào cô, giống như kiếm muốn đâm thủng cô, Chu Tự Hàn buông môi cô ra, phun hơi thở nóng rực, rơi vào sau tai của cô, khẽ cắn một cái:"Hiện không giống học sinh cấp 3 đi! Hả?" Áo choàng tắm trên người Sở Dĩnh đã rộng mở, rộng thùng thình khoác lên trên người, lộ ra khe rãnh trước ngực trắng tuyết......

Máu Chu Tự Hàn dâng trào, vùi đầu hôn một cái, ngón tay linh hoạt đi xuống dò, kéo quần lót của cô xuống, đi vào, Sở Dĩnh không nhịn được ngửa đầu hừ một tiếng, mặc cho môi anh dao động chút nhẹ chút nặng dọc đường cong bộ ngực...... Xương quai xanh, cổ...... Môi của anh giống như ngòi lửa, rơi xuống trên người của cô, trong nháy mắt liền nhóm lửa. Hỏa hoạn đầy trời cuốn tới, cho đến khi đốt toàn bộ lý trí của cô.

Sở Dĩnh càng ngày càng không cách nào kháng cự Chu Tự Hàn, ngay từ đầu lý do mâu thuẫn với anh từ từ phai đi theo một ngày một ngày, có lúc cô cũng không nghĩ ra anh đáng ghét chỗ nào, nhớ điểm tốt trên người của anh nhiều hơn, thì ra cho là người đàn ông này âm hiểm bá đạo, không hề có chút đạo đức nào, thậm chí một lần cảm thấy, tim gan phổi thận của người này đều là đen tối, có lẽ hiện tại anh vẫn là Chu Tự Hàn, nhưng Sở Dĩnh cảm thấy không giống nhau, loại thay đổi này chính cô cũng có thể rõ ràng phát giác ra được.

Cô bắt đầu phát hiện ra ưu điểm trên người của anh, những ưu điểm này từng giọt từng giọt che phủ những thứ đáng ghét kia, tại sao có loại biến hóa này, cuối cùng kết luận, người đàn ông này đối với cô thật sự tốt quá, tốt đến có chút quá đáng, mặc kệ vì cái gì, lòng anh thương cô, anh che chở cô, anh cưng chiều cô, loại cảm giác này không thể xem thường như thế, mặc dù có lúc rất chuyên quyền độc đoán, nhưng cô vẫn cảm động.

Người phụ nữ ai không hi vọng được người đàn ông cưng chiều, kiên cường cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, mềm yếu mới phải là bản chất của người phụ nữ, mà cô là người phụ nữ không hơn không kém, cô cũng không phải là không có tâm, có một người đàn ông đối với cô như vậy, nếu như cô còn vô tri vô giác, đó chính là động vật máu lạnh, quản anh khỉ gió về sau như thế nào, ít nhất hiện tại cô không ghét người đàn ông này rồi, làm tình với anh Sở Dĩnh càng ngày càng cam tâm tình nguyện......

Chu Tự Hàn chợt ôm lấy cô, chuyển tới bên kia, nặng nề ấn cô ở trên cửa, di động như vậy kích thích quá lớn, cô kêu một tiếng...... Bị Chu Tự Hàn chặn miệng lại hôn nửa ngày, liền bắt đầu mạnh mẽ động, vừa động vừa hỏi cô: " Bảo bối, thoải mái hay không? Hả? Chạy như vậy? Người nào chạy rồi, ghét bỏ người đàn ông của em già rồi có phải hay không, phải hay không hả? Đến làm cho bảo bối nhà anh biết, người đàn ông của em so với tên tiểu tử ở trung học kia lợi hại hơn......"

Sở Dĩnh không khỏi mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy trên mặt người đàn ông này bị dục vọng làm đỏ bừng, ở đáy mắt ánh lửa vù vù tỏa ra ngoài, anh thật sự để ý lời của cô nói sao, bộ dáng như vậy vừa ngây thơ vừa buồn cười.

Sở Dĩnh thực sự không nhịn được, xuy một tiếng bật cười, ở Chu Tự Hàn xem ra, đây quả thực là tội thêm dầu vào lửa không thể tha thứ, nhắc chân của cô lên, móc tại ngang hông mình, hung hăng đẩy vào trong, đụng cả người Sở Dĩnh vào trên cửa, bịch một tiếng, tiếp theo đó là thân thể kịch liệt va chạm vào nhau, làm Sở Dĩnh rên rỉ, Chu Tự Hàn thở gấp, hơi thở vô cùng dâm mỹ tỏa ra ở bốn phía............

Kết quả cười nhạo người đàn ông bá đạo này là đến buổi chiều hai người mới ra cửa, ngồi trên xe Sở Dĩnh vẫn cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, cái chân đó! Cái eo đó! Giống như là không phải của cô, thật sự là tay chân lẩm cẩm rồi, hành hạ mấy lần như thế nữa, ngày nào đó không thể không bị tàn phế, nhưng không thể không nói, lúc ấy một nháy kia thật sự rất thoải mái, hưởng thụ tình yêu, giống như là Chu Tự Hàn dần dần vào tâm trí của cô. Câu nói kia nói thế nào nhỉ, đàn ông thích nhất phụ nữ, bất kể ở bên ngoài là gì, nhưng khi lên giường phải là dâm phụ, Sở Dĩnh cảm thấy, mình càng ngày càng hướng lại gần phương diện này, nhưng sau đó đã có thể thoải mái.

Nói đến đây, Sở Dĩnh còn rất không căng thẳng, nghiêng đầu quét mắt nhìn Chu Tự Hàn, hiển nhiên tâm tình người đàn ông này vô cùng tốt, hăng hái, hết sức có tinh thần, khóe miệng khẽ nâng lên, phần thoả mãn này dễ dàng bộc lộ ra.

Lên xe, anh đang nghiêng người đeo dây nịt an toàn lên cho Sở Dĩnh, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng ma sát môi của cô mấy cái, cúi đầu xuống hôn cô, ngón tay trượt lên trên khăn lụa ở cổ của cô, sờ mấy cái, cười nói: "Để cho người khác nhìn thấy thì thế nào? Vừa đúng lúc có thể chứng minh anh yêu em rất nhiều, làm cho các cô ấy ghen tỵ đến chết."

Sở Dĩnh tức giận vén khăn lụa lên chỉ chỉ: "Anh cảm thấy người khác sẽ ghen tỵ như vậy hả, nói không chừng, người ta còn cho là gặp phải Vampire (ma cà rồng) rồi sao, về sau không cho hôn cổ em."

Chu Tự Hàn lại gần bên tai cô mập mờ nói: "Vậy hôn chỗ người ngoài không nhìn thấy được chưa hả?" Mặt Sở Dĩnh đỏ lên, đẩy anh ra: "Lái xe đi! Mấy giờ rồi hả?"

Chu Tự Hàn buông cô ra, lại cười xấu xa một tiếng: "Biết da mặt của bảo bối nhà anh mỏng, ngượng ngùng rồi, mới vừa rồi cũng không biết là người nào,kêu nhanh lên một chút, dùng sức chút......" Sắc mặt Sở Dĩnh đỏ bừng: "Anh lại nói rồi, nhanh xuống xe đi." " Được, được, không nói, không nói, về sau liền làm, phục vụ bảo bối nhà anh thật thoải mái, so với cái gì cũng tốt hơn." Sở Dĩnh lười phản ứng lại với người này, dù sao so da mặt dày, mình vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh.

Chỉ là Sở Dĩnh cũng thực rất khó lý giải ý tưởng của Chu Tự Hàn, thật ra thì hoàn toàn có thể bảo trợ lí Từ mua vé xem phim, sau đó hai người trực tiếp đi vào trong, có lẽ tốt hơn chút, dù sao hai người cũng coi như là nhân vật của công chúng, “Thanh Liên” lại đang chiếu, mà Chu Tự Hàn càng là khách quen của các báo lá cải lớn nhỏ, huống hồ, xì căng đan của hai người cũng được một thời gian rồi, mặc dù quan hệ của hai người đã thành trạng thái nửa công khai, nhưng nắm tay trước quầy vé của rạp chiếu phim giống như bây giờ cũng không được rồi!

Mới vừa rồi ở tầng dưới, Sở Dĩnh đã nói: "Nếu không thì đừng xem nữa, tìm trò tiêu khiển khác......" Thậm chí, Sở Dĩnh cũng nói cô luôn luôn ghét nhất ván bài, tuy nhiên cũng bị Chu Tự Hàn kiên quyết gạt bỏ, dắt tay của cô nghênh ngang ung dung đi vào, sau đó đứng ở phía sau xếp hàng mua vé.

Gần đây, trừ “Thanh Liên” căn bản đều là phim tình yêu, nghiêm khắc mà nói, “Thanh Liên” cũng thuộc loại này, cho nên xếp hàng trước sau phần lớn là từng đôi từng đôi tình nhân, gặp phải chủ nhật, rất nhiều người đều là học sinh trẻ trung.

Hai người bọn họ đứng ở trong hàng người, có vài phần rất không hợp nhau, thậm chí Sở Dĩnh có loại ảo giác, mình và Chu Tự Hàn quả thật giống như tình yêu xế bóng của người già, chạy đến nơi này tìm kiếm tuổi thanh xuân, hơn nữa còn nắm tay, nói có nhiêu ngây thơ thì có bao nhiêu.

Cả người Sở Dĩnh không được tự nhiên, muốn rút tay từ trong tay Chu Tự Hàn ra, nhưng tay của người đàn ông này giống như kìm sắt, nhận ra được ý đồ của cô, còn dùng thêm sức để siết chặt hơn nữa, nghiêng người hôn cô một cái: "Bảo bối, ngoan một chút." Sắc mặt Sở Dĩnh đỏ thẫm, vừa nghiêng đầu, nhìn thấy áp-phích tuyên truyền Thanh Liên cực lớn bên kia, đã cảm thấy có chút không hay.

Đang suy nghĩ, một nữ học sinh sau lưng nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lần, lại nghiêng đầu nhìn áp-phích bên kia một chút, chợt chỉa về phía cô quát to lên: "Thanh Liên, không, không, là Sở Dĩnh đóng vai Thanh Liên, oa! Người thật rất là xinh đẹp, em sớm xem Thanh Liên rồi, ba mẹ em, bạn học đều là người ái mộ chị, có thể ký tên cho em hay không......" Hiển nhiên người bạn nhỏ này có chút kích động quá độ, cảm xúc dâng cao, khiến giọng nói của cô ấy cao lên vài dB.

Sở Dĩnh cảm thấy, khăn lụa đeo mắt kính cái gì nữa những thứ này đều dư thừa, hơn nữa, không phải mới vừa rồi cô ăn mặc thành ra như vậy, đoán chừng cô gái nhỏ này cũng sẽ không chú ý tới cô, tiến tới nhận ra cô là Sở Dĩnh.

Nhờ bạn nhỏ này ban tặng, trong nháy mắt đại sảnh rạp chiếu phim cũng có chút loạn lên, rất nhiều người vây quanh, vây Sở Dĩnh vào giữa, Sở Dĩnh có chút sợ, nói thật, cho tới bây giờ, cô vẫn chưa có nhiều cảm giác mình là ngôi sao đích thực, suy nghĩ của cô, mình chỉ chụp hai quảng cáo, diễn một bộ phim điện ảnh, sau đó mấy lần lên chương trình cũng không nhiều lắm, sau đó sẽ không có, chưa bao giờ cô biết sẽ có nhiều người biết cô như vậy, hơn nữa những người này đều là học sinh nữ nhỏ tuổi, nhất thời không biết nên ứng phó trường hợp này như thế nào.

Chợt một đôi bàn tay từ phía sau đưa qua, ôm ở hông của cô, đối mặt hướng về phía những người ái mộ giơ điện thoại di động chụp hình Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn mở miệng giải vây: "Cám ơn mọi người đã yêu thích Sở Dĩnh như vậy, cho mọi người thời gian 20' ký tên chụp ảnh, sau hai mươi phút, phim cũng bắt đầu chiếu, mọi người làm ơn lưu chút thời gian cho tôi, để cho tôi có thể xem một bộ phim điện ảnh với cô ấy, không tính là quá đáng chứ?"

Giọng của Chu Tự Hàn thoải mái lại hài hước, mấy câu nói lại khống chế được tình hình, Chu Tự Hàn cúi đầu lại gần bên tai Sở Dĩnh an ủi cô: "Thả lỏng đi, không có việc gì lớn cả, bọn họ đều là người ái mộ của em, bọn họ thích em." Lời nói của Chu Tự Hàn chui vào trong lỗ tai Sở Dĩnh, Sở Dĩnh liền trấn định lại, dường như người đàn ông này sinh ra đã có năng lực an ổn lòng người.

Chu Tự Hàn ôm cả hông của Sở Dĩnh, đi tới khu nghỉ ngơi rộng rãi bên cạnh, nhận sổ người ái mộ đưa tới, giơ để cho cô ký tên...... Sở Dĩnh cũng không nhớ rõ mình ký bao nhiêu, sau đó là chụp chung...... Nói là 20', khi dòng người tản ra, đã qua nửa giờ, đây là Chu Tự Hàn kiên quyết lôi cô vào phòng chiếu phim, nếu không đoán chừng còn chưa dứt.

Ngồi ở chỗ ngồi, Chu Tự Hàn nắm tay cô ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp:"Tay em đau quá sao?" Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh, màn hình màu lam chiếu lên tai anh, khiến cho đường nét gương mặt anh ở trong ánh sáng rất nhiều, trong ánh mắt lóe ra đau lòng và dịu dàng, trong lòng Sở Dĩnh không khỏi xông lên một dòng nước ấm, tinh tế mềm mỏng, lại không nói ra tư vị gì.

"Nhìn anh như vậy làm cái gì hả?" Chu Tự Hàn sờ sờ mặt của cô, Sở Dĩnh kéo tay của anh xuống nói: "Chẳng qua là cảm thấy mới vừa rồi cũng không giống anh lắm."

Trong nhận thức của Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn bá đạo ích kỷ, loại tình huống mới vừa rồi đó không nói chính xác sẽ giận dữ hoặc trực tiếp khiêng cô bước đi, mới phải là phong cách của anh, nhưng anh vẫn không có, từ đầu chí cuối anh đều tương đối có kiên nhẫn, phong độ tuyệt cao.

Chu Tự Hàn ha ha cười một tiếng: "Điều này nói rõ bảo bối nhà anh còn chưa hiểu rõ người đàn ông của em, nhưng là, nói thật, mới vừa rồi bị người ái mộ bao vây thì em có cảm giác gì?"

Sở Dĩnh cẩn thận suy nghĩ một chút: "Thật phức tạp, có chút ngoài ý muốn cũng có chút cảm động, thật ra thì em chỉ là đúng dịp đóng vai Thanh Liên mà thôi, bọn họ thích có lẽ là Thanh Liên trên màn ảnh, mà không phải là Sở Dĩnh."

Chu Tự Hàn hôn cô một cái: "Đứa ngốc, rối rắm vì chuyện này để làm gì, bởi vì Sở Dĩnh mới có thành công của Thanh Liên, tin tưởng anh đi, vì là em, cho nên mới tạo nên hình tượng mới mẻ trên màn ảnh như vậy, thật ra thì, Lý Xuyên có một câu nói rất đúng, em là diễn viên trời sinh, nhưng anh muốn giấu em đi, giấu đến nơi mà ai cũng không tìm được, anh hối hận muốn chết, ban đầu cho em vào Tinh Huy, bảo bối, em nói đây có phải là anh tự làm tự chịu không?" Giọng của Chu Tự Hàn có vài phần rất ảo não.

Sở Dĩnh cười khanh khách lên, ưmh ưmh...... Lại bị Chu Tự Hàn đang buồn bực khó chịu chặn miệng lại...... Nội dung phim ảnh cái gì, một chút xíu Sở Dĩnh cũng không nhớ, nhưng cô nhớ loại cảm giác này, tuyệt vời mà ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.