Chu Tự Hàn đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, thật sự không coi là quan trọng mà nói: " Lão già nhà họ Lăng kia còn chưa có chết đâu, có thể nuôi ra con trai như Lăng Thủ Chính vậy, xem ra lão già kia cũng không phải là người tốt, cha à, không phải cha luôn nói hai bên quân chính (quân đội – chính trị) phải thanh tẩy tham quan một lần, đây là con kế thừa phẩm chất ưu tú của lão đảng viên cách mạng là cha, con hiểu ý tinh thần của cha, ra tay vì dân trừ hại đấy."
"Chó má!" Thủ trưởng Chu hừ một tiếng: "Đừng đem thủ đoạn theo đuổi phụ nữ của con nói với ta, con cũng không phải ở chính trị, dính vào chuyện này làm cái gì? Nếu lão đầu nhà họ Lăng lên tiếng, thì con ngừng tay cho ta."
"Ngừng tay? Không có cửa đâu. Vào lúc này đụng tới Lăng lão đầu rồi, lúc con trai ông ta làm xằng làm bậy thì làm gì đi, cha, không phải là cho tới nay không nói nhân tình sao, lại nói, hiện tại huyên náo nhưng mọi người đều biết, các đài truyền thông lớn cũng nhìn chằm chằm rồi, muốn biết trung ương xử trí chuyện này như thế nào, hôm nay không phải coi trọng ý dân nhất sao, Lăng Thủ Chính tội ác chồng chất, nếu như có thể chạy trốn luật pháp, chính nghĩa còn đâu? Đây chính là khiêu chiến sự tín nhiệm của nhân dân đối với chính phủ."
Thủ trưởng Chu nhìn Chu Tự Hàn giống như nhìn người ngoài hành tinh một dạng, từ nhỏ lão nhị này không biết điều, không thích làm lính, không có hứng thú tham gia chính trị, cuối cùng, làm một thương nhân khắp người đầy hơi tiền, anh làm mấy chuyện này, mặc dù không thể nói là không phải là làm bậy, cũng không khác nhau lắm rồi, thật sự coi là mình không biết đâu rồi, vào lúc này dùng ngôn từ chính nghĩa nói với ông về chính nghĩa, sự tín nhiệm cái gì, quả thật buồn cười, nếu như thực sự là vì nha đầu nhà Sở Cảnh Sơn kia, ngược lại thật sự là rất kì lạ, giống như biến thành người khác vậy.
"Tạm thời con đừng giở giọng với ta, nói sự thật với ta đi, hành hạ như thế có phải vì nha đầu nhà họ Sở kia hay không? Tên gì?" Hứa Hựu An ở một bên lại vội vàng nói: "Gọi là Sở Dĩnh, cha, hôm qua nhìn khi cha xem quảng cáo công ích nói, nha đầu này rất xinh đẹp, quảng cáo của chính phủ càng ngày càng có chuẩn mực rồi, đó chính là Sở Dĩnh á! Bạn gái của Tự Hàn."
"Ồ! Là cô ấy sao, quả thật nhìn rất sạch sẽ, bạn gái sao?." Hứa Hựu An len lén ra dấu tay cho Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn nháy mắt với cô ấy mấy cái bày tỏ lòng biết ơn.
Chu Tự Hoành âm thầm buồn cười, ôm vợ nhỏ giọng nói: "Lúc nào thì đứng về phía Tự Hàn rồi, trước kia không phải em ghét nhất thói hay thay đổi thất thường của nó sao?"
Hứa Hựu An tiến tới bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Em rất ghét điểm này của anh ấy, nhưng chúng ta cũng không thể không cho anh ấy cơ hội sửa chữa, em cảm thấy được, rất có thể Sở Dĩnh đó sẽ trở thành em dâu anh, hiện tại bán cái nhân tình này cho Chu Tự Hàn, khẳng định không thiệt thòi."
Nhóc con xảo trá này, Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, điểm cái trán của cô một cái: "Quỷ nha đầu." Quét mắt qua Chu Tự Hàn một cái, nói với ông cụ: "Cha, nhưng chuyện Sở Cảnh Sơn năm đó không nhỏ, không phải là cha nói khó có được một người như vậy, đáng tiếc, nếu hôm nay có thể lật lại vụ án, trả lại sự trong sạch cho ông ấy, cũng là chuyện tốt, mặc dù lão nhị làm chuyện này sẽ đắc tội với nhà họ Lăng, nhưng đúng là Lăng Thủ Chính làm việc có chút quá mức, trừ chuyện này, chuyện thay phiên cưỡng hiếp ngày hôm trước này, làm giả hồ sơ, nếu thật sự là ông ta làm, người này chính là kẻ bại hoại không hơn không kém, nếu người như vậy còn có thể danh chính ngôn thuận yên ổn ngồi ở chức vị cao, mới thật sự là chuyện làm người ta sợ."
Thủ trưởng Chu trừng mắt liếc anh một cái: "Con tạm thời không phải bênh vực, lão nhị, con nói thật với ta, làm những việc này chính là vì nha đầu nhà họ Sở kia phải có hay không?"
Chu Tự Hàn cũng không che giấu, gật đầu một cái: "Bởi vì Lăng Thủ Chính, năm đó bảo bối nhà con phải chịu tội lớn kia đi, bây giờ con suy nghĩ một chút cũng đủ đau lòng rồi, không ngờ ông ta khi dễ bảo bối của con như thế, con đánh trở lại lại không được, đây là đạo lý nhà ai, nếu Lăng lão đầu sớm quản lý đứa con trai này, nào có chuyện này, cũng đỡ phải gây họa cho bảo bối nhà con."
Chu Tự Hàn một câu bảo bối hai câu cũng bảo bối, nói mà hai vợ chồng thủ trưởng Chu đều nổi da gà, Chu phu nhân mở miệng nói: "Con đã để ý như vậy, ngày nào đó mang cô ấy tới nhà chơi để cho mẹ và cha con gặp mặt."
Thủ trưởng Chu cũng thật tò mò người có thể làm cho lão nhị ngang ngược biến thành buồn nôn như vậy, đến tột cùng là thần thánh phương nào, gật đầu một cái trực tiếp hạ lệnh: "Mẹ con nói rất đúng, cũng đừng tìm ngày nào đó, ngay sáng mai mang cô ấy tới đây, ta xem xét, nếu là qua mắt của ta, tùy con làm thế nào, nếu là một người phụ nữ không đứng đắn trở về cho ta, tự con nghĩ cách mà xử lí."
Chu Tự Hàn từ trong nhà ra ngoài, quay đầu lại cười đối với anh trai nói: "Cũng không phải là người ngoài, anh còn tiễn em hả?" Chu Tự Hoành không khỏi liếc anh một cái: "Bớt đắc ý ở trước mặt anh đi, nhưng anh nói cho cậu, người sau lưng Lăng Thủ Chính kia, cậu cẩn thận một chút, đừng để sau này lật thuyền trong mương, chưa cho bảo bối nhà cậu chơi nổi, đã để cho mình đi vào rồi."
Chu Tự Hàn gật đầu một cái: "Em đoán cuối cùng người này khẳng định bị ép đến tức nước vỡ bờ, yên tâm, em sớm đề phòng một chiêu này của lão hồ ly rồi." Chu Tự Hoành cũng biết, chớ nhìn lão nhị bình thường cà lơ phất phơ, nếu thật sự muốn làm một chuyện, không ai ngăn nổi, so âm hiểm tàn nhẫn, đúng là Lăng Thủ Chính chưa chắc hơn được anh, nhưng người này chỉ sợ có nhược điểm, mặc dù trước kia Chu Tự Hàn có thể làm xằng làm bậy, đó là bởi vì không có nhược điểm, nói trắng ra là, nếu không có người để quan tâm, nhưng bây giờ không được, hiện tại anh quan tâm tới Sở Dĩnh, mặc dù Chu Tự Hoành đoán không ra đã tới trình độ nào, nhưng rất rõ ràng, lúc này phách vương nhà anh gây chuyện không tốt thật tài.
Đoạn đường Chu Tự Hàn trở về biệt thự này, đều suy nghĩ, làm sao có thể để cho bảo bối nhà anh đồng ý trở về đại viện một chuyến với anh, chuyện như vậy đặt trên người khác thật sự không xem là chuyện lớn, nhưng đặt vào trên người anh và Sở Dĩnh cũng có chút khó làm.
Chu Tự Hàn vừa vào cửa, chỉ thấy Sở Dĩnh đứng ở trên khung cửa, đỏ mắt mắt chờ anh đâu rồi, anh cởi áo khoác tới đưa cho cô, Sở Dĩnh nhận lấy đi để qua một bên, động tác thuần thục vô cùng, như vợ hiền dịu ngoan hiểu chuyện, Chu Tự Hàn đau xót trong lòng, ôm cô hôn một cái: "Ăn cơm chưa?"
Sở Dĩnh lắc đầu một cái, cô chưa ăn được, mặc dù chưa từng nhìn thấy cha mẹ của Chu Tự Hàn, nhưng biết chuyện Chu Tự Hàn làm, thực sự có chút trái với lệ thường, Sở Dĩnh có biết chuyện trong giới chính trị, bất kể người có bối cảnh hiển hách thế nào, cũng phải có một người chống đỡ ở đó, đó là một mạng lưới quan hệ khổng lồ, cho dù là nhà họ Chu cũng phải bận tâm đến những việc này, năm đó cha Sở Dĩnh bị mọi người đẩy ngã, không phải là bởi vì sau lưng không có núi dựa sao?
Sở Dĩnh chưa bao giờ nghĩ tới Chu Tự Hàn sẽ nhúng tay lật lại vụ án vì cha cô, nói một cách thẳng thừng, mình là người nào của anh chứ? Sở Dĩnh cũng có chút không hiểu nổi Chu Tự Hàn, không thể nghi ngờ, điều này khiến Sở Dĩnh rung động sau đó là rất cảm động, nhưng cùng với đó lại có chút áy náy, về phần áy náy cái gì, Sở Dĩnh suy nghĩ một đêm cũng không hiểu.
Chu Tự Hàn lôi kéo tay của cô vào phòng ăn, Sở Dĩnh vội nói: "Em bảo dì giúp việc về rồi, em không đói bụng." "Không đói bụng thì em không ăn hả? Tiếp tục như vậy thì sẽ không tốt cho sức khỏe." Chu Tự Hàn quở trách cô mấy câu, gọi điện thoại, để cho nhà hàng của nhà họ Chu đưa đồ ăn tới đây.
Để điện thoại xuống thấy Sở Dĩnh còn nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng không yên, không khỏi nở nụ cười: "Thế nào? Lo lắng anh bị ông cụ đánh một trận hả? Khoan hãy nói, khi còn bé từng bị ông cụ nhà anh đánh nhiều nên quen rồi."
Lần đầu tiên Sở Dĩnh nghe anh nói chuyện lúc nhỏ, còn không khỏi châm chọc: " Đánh nhiều như vậy, còn như bây giờ, có thể thấy được ông cụ nhà anh xuống tay không đủ hung ác tàn nhẫn, căn bản không giáo dục anh tốt."
Chu Tự Hàn ngồi vào trên ghế, ôm cô ngồi ở trên chân mình, bấm mặt của cô một cái: "Cô nàng không có lương tâm, ai nói không hung ác, nhưng ông cụ nhà anh nghiêm chỉnh mang binh sĩ đến, để cho hai người lính lực lưỡng đè anh lại, sau đó ra sức quất cái mông của anh, dây lưng cũng đánh gãy rồi, cần phải hung ác là hung ác hơn, chỉ là, sau này lão gia tử nhà anh cũng không đánh nữa."
Sở Dĩnh tò mò hỏi: "Tại sao, có phải ông ấy đau lòng hay không?" Chu Tự Hàn lắc đầu một cái: "Ông cụ nhà anh nói đánh anh luôn miệng hừ hừ cũng không nghe được, không có tí sức lực nào, nói anh là con chó, uổng phí hơi sức, làm cho ông ấy mệt mỏi quá mức, dứt khoát đừng đánh nữa."
Sở Dĩnh ngạc nhiên chốc lát, hỏi anh: "Anh thật sự không cảm thấy đau à?" Chu Tự Hàn liếc cô một cái: "Không đau đó là nói dối, chẳng qua là lúc đó cảm thấy, người nào làm thì người đó chịu, nếu gây ra họa, thì mình phải gánh vác mới là nam tử hán, cho nên, ông cụ quất anh thế nào, anh cũng không nói tiếng nào, cũng không muốn vì họa được phúc, về sau bị ông cụ nhà anh trực tiếp mặc kệ rồi, nói quản lí cũng kệ."
Sở Dĩnh gật đầu một cái, cảm thán: "Cho nên hôm nay anh mới được như vậy." Chu Tự Hàn chau chau mày: "Cái gì? Còn có người tốt hơn so với người đàn ông của em sao?"
Sở Dĩnh thổi phù một tiếng cười, xoay người cưỡi ở trên đùi anh, giơ tay lên ôm mặt của anh: " Da mặt của Chu Tự Hàn anh thật sự rất dày đấy! Anh quên ban đầu đối với em như thế nào rồi, đúng không?"
Trong ánh mắt Chu Tự Hàn chợt lóe, cúi đầu hôn ở môi cô một cái cọ xát, nhỏ giọng nói: " Đối với em thế nào hả? Bảo bối nói nghe một chút, anh đều không nhớ thế nào rồi......" Đầu lưỡi liền dò xét đi vào từ trong môi cô, tay dùng sức đè hông của cô, chỉa vào cọ xát, bàn tay chui vào sống lưng từ phía dưới quần áo thể thao của cô, ngón tay linh hoạt đẩy cúc áo lót ra, môi hôn từng điểm từng điểm dọc theo cổ của cô, cắn quần áo thể thao của cô, kéo khóa kéo ra, cho đến khi, hai luồng tuyết trắng nhảy ra, há miệng ăn ở trong miệng, dùng sức mút, hút, bên trái, bên phải, bên phải, bên trái......
"Ách......" Sở Dĩnh không nhịn được hừ một tiếng, hôm nay cô càng không kháng cự được sự trêu đùa của Chu Tự Hàn, chỉ cần anh vừa đụng cô, cô không lý do tự chối mà đi phối hợp, hôm nay hai người tương đối hài hòa trong chuyện này, tính phúc cũng đều làm không biết mệt.
Sở Dĩnh mặc anh nhanh chóng cởi quần cô ra, xoa lấy mông của cô, đè xuống, tiến vào trong, quần lót Lace (viền tơ) vẫn còn ở giữa hai người ma sát tới ma sát lui, ngược lại càng thêm mẫn cảm......
Chu Tự Hàn nhanh chóng động mấy chục cái, thì có ý xấu không chuyển động, bắt đầu chậm chạp mè nheo, Sở Dĩnh bị anh gợi lên dục vọng, sao chịu được lửa kia, không kiên nhẫn động mấy cái, Chu Tự Hàn thở gấp hôn vành tai của cô cám dỗ: "Bảo bối, khó chịu thì tự mình động đi, cọ cái gì hả?"
Sở Dĩnh thật sự tự mình động mấy cái, cuối cùng vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhất định không động nữa, Chu Tự Hàn cắn cô một hớp: "Cô nàng lười......" Ôm cô đứng lên, thả vào trên bàn ăn, nắm hai bên hông của cô, nhanh chóng đâm, đụng...... Sở Dĩnh rầm rì hưởng thụ, cảm giác loại vui vẻ bắt đầu đó liên tục tăng lên trong cơ thể, lập ngay khi đạt tới điểm cuối, chuông cửa bên ngoài vang lên......
Lúc này Sở Dĩnh mới nhớ tới, mới vừa rồi Chu Tự Hàn gọi món ăn, vội vàng mở mắt ra, đẩy anh: "Chu Tự Hàn, đồ ăn đưa tới, ách ừ......" Chu Tự Hàn cười ha ha: "Tới thì tới, để cho họ chờ, quấy rầy chuyện tốt của ông chủ, sau này xào cá mực, chuyên tâm chút đi, bảo bối, người đẹp, người đàn ông của em còn treo đây rồi, ừ...... Bảo bối, muốn kẹp chết người đàn ông của em hả, xem ra bên ngoài có người làm cho em hưng phấn hơn, có phải hay không......"
Chu Tự Hàn chợt ôm lấy cô, nhanh chóng đi vài bước đè ở trên tường, nhấc hai chân của cô, đâm cái sau nặng hơn so cái trước, kích thích quá lớn, Sở Dĩnh chợt đã đến, nước dồi dào, dịch phun lên đến đầu nhỏ của Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn thoải mái rên lên một tiếng, bắn......
Kết quả bữa cơm này qua mười hai giờ Sở Dĩnh mới bắt đầu ăn, trên căn bản cả người đã mệt lả, Chu Tự Hàn thích nhất Sở Dĩnh lúc này, mềm mại đáng yêu, bế cô ở trong lòng mình, đặc biệt buồn nôn cho ăn cô ăn cơm, giống như phục vụ em bé vậy.
Khi vừa mới bắt đầu Sở Dĩnh còn rất bài xích, bây giờ đã dần dần thích ứng, chỉ cần Chu Tự Hàn không làm gì quá đáng, đóng cửa lại, liền nghe anh cũng không có gì, cho nên nói thói quen là đáng sợ nhất.
Chu Tự Hàn múc một muỗng canh đút vào trong miệng cô, giống như vô tình nói ra một câu: "Bảo bối, sáng mai về nhà với anh một chuyến, cha mẹ anh muốn gặp em."