Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 1: 1: Tiết Tử




“Thánh chỉ đến ──!”
Bầu trời đêm đặc biệt yên tĩnh, một nhóm đái đao thị vệ tay cầm đuốc theo sau tổng quản tuyên chỉ dũng mãnh vào một phủ đệ nhỏ hẹp.

Trong nháy mắt mọi ngóc ngách trong phủ sáng choang.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế triệu viết: tội thần Tô Tĩnh phản quốc thông đồng với địch, ẩn chứa mưu nghịch dã tâm, cố liên luỵ cửu tộc ngay tại chỗ tử hình, khâm thử ── tội thần Tô Tĩnh còn không mau mau Tạ chủ long ân.” “ Ha Hả… Ta Tô Tĩnh suốt đời trung thành và tận tâm, tự vấn tuyệt không nửa điểm có lỗi triều đình, nghĩ không ra, nghĩ không ra hoàng thượng đợi tin lời tiểu nhân gièm pha, cấp cho ta tội danh này! Ha ha ha ha…” nam nhân cười càng lúc càng lớn thanh, cũng cười càng ngày càng khoa trương, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng kia bắn ra sự không cam lòng cùng phẫn hận nhưng vô luận như thế nào cũng che giấu không được.

“Lớn mật Tô Tĩnh! Dám can đảm tại đây hữu nhục thánh danh, còn không mau mau quỳ xuống tiếp chỉ!” Tổng quản làm như giận dữ, liền giơ chân đá Tô Tĩnh cho hả giận.


“Ai yêu!” một khối đá đột nhiên trúng vào đùi phải thái giám, trong nháy mắt, thái giám liền té trên mặt đất, ôm đùi hô to liên tục.
“Ngươi không được khi dễ phụ thân ta!” tiểu hài đồng đột nhiên ở nơi nào xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy khinh thường, trong nháy mắt liền bảo hộ Tô Tĩnh ở sau người.
‘Nguyệt nhi! Ngươi thế nào đã trở về!? Nương đâu!!? Ta điều không phải cho ngươi hảo hảo bảo hộ nương sao!? ” Tô Tĩnh trên mặt tràn đầy lo lắng, tai hoạ sắp xảy ra, thế nhưng đến thê tử cùng hài tử đều không bảo hộ được.

Bây giờ hắn làm sao có thể bảo hộ được? Nhịn không được âm thầm cười khổ, tựa hồ chính mình xem thường mình.
“Phụ thân, nương hiện tại ở chỗ sư tôn, an toàn, ta là tới cứu phụ thân!” “Nguyệt nhi…” “ Tô Tĩnh! Ngươi coi rẻ thánh ý, tập kích bổn cung, phải bị tội gì!! Người đâu! Nhanh đem Tô Tĩnh tại chỗ tử hình, toàn bộ quý phủ không ai được sống sót! ” không biết khi nào, tổng quản đã đứng lên, giọng nói mang đầy giận dữ.

“Vâng, công công! ” một đoàn thị vệ tay cầm đao kiếm, đều đánh về phía Tô Tĩnh hai người, mặc dù nhìn như hỗn loạn, kì thực đấy là Ngũ Hành trận pháp chi diệu, hành động cũng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt liền bao vây quanh hai người, có thể thấy được đúng là đã trải qua nghiêm ngặt huấn luyện, mới có hiệu quả như hôm nay.
Xem ra việc hôm nay tất đã được toan tính trước, muốn phá giải trận này đúng là không dễ, lẽ nào hôm nay phụ tử ta liền bỏ mạng ở đây? Nghĩ đến, Tô Tĩnh không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngọn đuốt cháy sáng, ngọn lửa hồng sắc như đang nhảy múa, bầu trời trăng non dường như cũng nhiễm thượng một màu hồng sắc quỷ bí.
“a ───” không biết là ai kêu thảm thiết một tiếng, chỉ thấy cách Tô Tĩnh gần nhất một vòng thị vệ đột nhiên đồng loạt ngã xuống, trong nháy mắt liền thổ huyết mà chết, bên ngoài nhìn thấy cảnh đó thị vệ mỗi người hiển lộ vẻ kinh hoảng, một tấc về phía sau thối lui.

“Đồ tiểu nhân hèn hạ, muốn mạng phụ thân ta, trước tiên phải nạp mạng mình đã! ” khuôn mặt non nớt nhưng biểu hiện trên mặt lại mạng một vẻ ngoan tuyệt, trong đôi mắt hàn quang chợt loé, làm nổi bật cả bầu trời đêm trăng non, phảng phất địa ngục Tu La hiện thế.

Vì vậy, có nhiều hơn người đi tới, liền cũng có nhiều người chết thảm bỏ mình, tê giết, kêu thảm thiết, tranh đấu không ngừng bên tai.
Tuy còn nhỏ nhưng lại ẩn chứa sự hung ác tàn bạo, một ngày nào đó tất thành mối họa, người này tuyệt đối không thể lưu! Đôi mắt sắc bén chợt loé, thái giám trong lòng âm thầm quyết định chủ ý, thừa dịp tránh đấu hổn loạn, không dấu vết hướng mắt về phía nam tử vẫn đang ẩn thân ở góc phòng, nháy mắt, một mũi tên đen sẫm liền bay vụt hướng về phía tiểu hài.

Dù sao cũng chỉ là tiểu hài đồng 7 tuổi, sinh tử chém giết cũng không chú ý nhiều lắm, đợi đến khi phát hiện ra, sớm đã tránh né không kịp, dưới ánh trăng mũi tên đen sẫm lao vun vút, rõ ràng là có tẩm cực độc!

“A ──” tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng Tô Tĩnh, nguyên lai tại nơi chỉ mành treo chuông Tô Tĩnh đã tiến lên chặn độc tiễn.

“Phụ thân!” đỡ lấy Tô Tĩnh lung lay sắp đổ, tiểu hài đồng thanh âm mang theo nghẹn ngào.

“Nguyệt… Nhi… mau… mau… đi..

” Tô Tĩnh thân thể chậm rãi trượt, môi hé ra hợp lại tựa hồ tưởng muốn nói gì.

Nhưng mà, độc tố từ lâu xâm lấn ngũ tạng lục phủ, lan tràn chi thế dị thường rất mạnh, Tô Tĩnh cuối cùng không kịp nói gì liền không cam lòng nhắm mắt.

Huyết sắc nhiễm đầy tay tiểu hài, từng giọt từng giọt… “Hài nhi… Hài nhi cẩn tôn phụ mệnh! ” vô cùng tức giận tiểu hài cố gắng trụ thẳng thân hình đang run rẩy, nắm chặt song quyền, thình lình đã mơ hồ có tơ máu hiện ra.


Nửa ngày, bỗng nhiên giơ hai mắt đỏ sẫm, “Phụ thân, phụ thân, hài nhi nhất định báo mối cừu hận này!” tiểu hài mỗi chữ mỗi câu đều hướng bóng đen trong gốc phòng mà hô to.

Đúng lúc này, tiểu hài bỗng tung đạn khói, trong phút chốc quanh thân khói trắng lượn lờ.

Đợi được mọi người phác tán sương khói, làm sao còn thấy được nữa điểm bóng người.

“Các ngươi lũ ăn hại, khi không làm cho nó trốn thoát, còn không mau nhanh đuổi theo cho ta!” đại tổng quản cả giận nói.
“ Không cần đuổi, bằng các ngươi là đuổi không kịp hắn đâu.” Trong góc phòng nam tử chậm rãi thong thả bước ra, khuôn mặt dần dần hiện ra rõ ràng … Tuy chỉ trên dưới mười bốn niên kỉ kỷ, nhưng mặt mày cực kỳ anh tuấn, mơ hồ tiết lộ khí chất của một bậc đế vương.
“ Vâng! Thái tử điện hạ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.