Dưới Trăng Vắng Bóng Người

Chương 5: 5: Chương 4




Mơ mơ màng màng mở hai mắt, hơi hơi giật giật cổ, cảm giác được trên cổ truyền đến nhè nhẹ thanh lương thoải mái, chắc là đã được hảo hảo mà băng bó qua.

Hắn chỉ nhớ rõ tựa hồ......!Là một thiếu niên công kích chính mình, sau đó chính mình dường như giãy hắn......!Này về sau......!Liền cái gì cũng không biết.

Khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua sa trướng màu trắng phía trên, trên sa trướng thuê những hoa văn tinh xảo, Quân Doanh Thệ lập tức lại lâm vào một mảnh mờ mịt.


Đây là làm sao? Hắn như thế nào lại ở chỗ này?
“Công tử! Công tử người cuối cùng tỉnh! Người có biết hay không người đã làm ta sợ muốn chết!” Mang theo tiếng khóc nức nở lại hỗn loạn chút chút hưng phấn thanh âm truyền đến bên tai, tìm hướng thanh âm phát ra, ánh vào trước mắt một thân ảnh, trong lòng không tự giác nổi lên một mạt an tâm, Quân Doanh Thệ môi giật giật: “Ti......!Thanh......” Không mở miệng hoàn hảo, khi mở miệng liền biết chính mình thanh âm đúng là như thế khô khốc khàn khàn, một cái tên tuyệt đẹp được chính mình gọi lúc này, nghe như thế nào cũng vô pháp lọt vào tai.
“Công tử, người từ từ, ta mang nước đến ngay.” Suy yếu gật đầu, nhìn thấy thân ảnh Ti Thanh bận rộn, Quân Doanh Thệ bất giác mắt hơi ướt, bất luận như thế nào, Ti Thanh hẳn là thật sự quan tâm hắn.
Ti Thanh bưng nước đến gần giường, tiến lên nâng Quân Doanh Thệ dậy, sau đó chính mình liền ngồi ở đầu giường, bản thân làm điểm tựa, làm cho nhà mình công tử tựa vào trong lòng ngực bản thân, thật cẩn thận uy nước, ủy ủy khuất khuất nói: “Công tử người mỗi lần đều đột nhiên không thấy, hại ta tìm người thật lâu, lần này không chỉ không thấy mà còn mang theo thương trở về, người luôn như vậy kinh tâm động phách, ta như thế nào chịu được!? Lần này không nhờ Thấm Linh cô nương, ta xem ta tám phần là trực tiếp thắt cổ đi.” Hét lên chút thủy, âm cuối cùng không giống vừa rồi mà thực sự khó nghe, Quân Doanh Thệ chậm rãi mở miệng, nghi vấn nói: ” Thấm Linh cô nương? Chính là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ sao?” hơi kinh ngạc, mày nhíu lại, phục lại chậm rãi hỏi: “Đây là làm sao? Ta như thế nào lại ở chỗ này?”
“Ta cũng không rõ, là Thấm Linh cô nương tìm tới ta, nói là chủ tử của nàng cứu công tử, cho nên ta lúc này mới đuổi tới nơi này.

Đây là nơi mà Thấm Linh cô nương đã an bài, chắc là chỗ ở của nàng.” Nhìn thấy chủ tử nhà mình đã uống đủ nước, liền đem bát đặt ở một trên ghế được làm bằng gỗ lim khắc hoa tinh xảo, thật cẩn thận giúp đỡ chủ tử nằm xuống, lại dịch dịch góc chăn, Ti Thanh lúc này mới an tâm mà nói.
“Nga” tùy ý đáp một cái, Quân Doanh Thệ cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng là bị một gã thiếu niên gây thương tích, hơn nữa thiếu niên này còn mạnh hơn là hắn nghĩ, như thế nào lại mạc danh kỳ diệu được người khác cứu, hơn nữa, theo chính mình quan sát, tên thiếu niên này cũng không phải hạng người hời hợt, sao có thể dễ dàng dừng tay? Đủ loại vấn đề rắc rối khó gỡ quấn quanh ở trong đầu, đầu đau như muốn nứt ra.

Quân Doanh Thệ thống ngự thiên hạ, được người cứu tất nhiên là cho rằng đương nhiên, cho nên cũng không chút cảm tạ ý, ngược lại nhưng thật ra càng muốn bắt lấy người kia hỏi rõ ràng lai lịch của thiếu niên kia.

Nhưng mà, biết rõ giờ phút này là cải trang đi tuần, không nên bại lộ thân phận, liền đành phải thôi.
Một bên Ti Thanh thu thập cũng tâm tình vô cùng tốt, nhịn không được nói: “Công tử, ngươi thật sự là không biết, ta hiện tại mới biết được cái gì gọi thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân [ngoài trời này còn có bầu trời khác, người giỏi vẫn có người giỏi hơn(vế sau là nói bừa ấy nhưng đại loại là thế)].

Thấm Linh cô nương quả thật rất đẹp, chính là rất mảnh mai, làm cho người ta chạm vào một cái có thể bị vỡ.


Hôm nay thấy chủ tử của Thấm Linh cô nương, ta mới kiến thức được như thế nào mới thật sự là thần tiên!”
Giống như bị giọng nói vui vẻ của Ti Thanh cuốn hút, Quân Doanh Thệ cũng dường như thấy đầu không còn quá đau, khóe miệng di động cười, ngữ khí chế nhạo nói: “Ngươi không phải luôn luôn cho rằng Bạch Dư Hạo đẹp nhất sao? Như thế nào? Di tình biệt luyến?”
Ti Thanh khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên hiện lên mạt màu đỏ, ánh mắt phiêu phiêu, thưa dạ nói: “Công tử không cần nói bừa, bạch thái y không phải Ti Thanh có thể trèo cao là có thể với......” Nói xong rồi lại cảm thấy được không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nghẹn thành màu đỏ tím, cúi đầu vừa vội cấp nói: “Nói sau......!Người nọ cùng bạch thái y đẹp là không đồng dạng như vậy, thái y thanh nhã như trúc tự nhiên là cực kỳ xinh đẹp, mà người nọ cũng......!Cũng............” Thấy hắn nghẹn nửa ngày lại nói không ra một câu đầy đủ trong lời nói, Quân Doanh Thệ cũng không từ có chút nóng vội, hỏi: “Chủ tử của Thấm Linh cô nương đẹp như thế nào?” Nghe vậy, Ti Thanh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đang muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng, tiếng cười nhẹ nhành theo gió bay vào cửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.