Bầu trời đêm phản chiếu ánh lửa rừng rực, xa xa, khắp không gian sặc sụa mùi thuốc súng.
Máu tươi tưới đẫm mặt đất, từng tiếng nổ đùng đoàng vang dội.
Tiếng kêu than văng vẳng tứ phía, thỉnh thoảng xen lẫn vài ba câu kinh hồn bạt vía.
Có âm thanh xé toạc màn đên truyền tới: “Mau tránh ra! Dẫn quân y đến đây!”
“Thiếu tướng trúng đạn rồi!”
“Vị trí trên bụng, gần tim, không có cáng cứu thương, phải đến bệnh viện Vĩnh Xương thôi”
Nghe tiếng bước chân hỗn loạn quanh mình, Mục Trường Phong vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi.
Đương lúc xáo trộn, hắn lại nhớ về thuở thiếu thời.
Khi đó hắn chưa phải thiếu tướng Mục uy danh hiển hách, khiến người ta sợ mất mật mỗi khi nhắc đến. Nhà tan cửa nát, mẹ thế chấp của cải bồi thường nhưng họ vẫn phải lưu lạc nay đây mai đó. Cuối cùng Triệu La Tự lại đưa tay tương trợ, để hai mẹ con họ nương nhờ một thời gian.
Lần đầu tiên gặp Triệu Từ Thấm chính là ở nhà họ Triệu.
Triệu Từ Thấm nhỏ tuổi, hệt với những cô gái trẻ hắn biết, không hề có điểm gì đặc biệt.
Hoạ chăng cô trầm lặng hơn người ta mà thôi.
Nơi hắn tập võ trùng hợp ở sau hậu viện, hôm nào cô đẩy cửa sổ ra cũng có thể nhìn thấy. Đôi lúc họ đối diện tầm mắt nhau, cô sẽ cười ngượng ngùng rồi dời mắt đi trước.
Họ sống chung dưới một mái nhà bao năm, kỳ thực chỉ quen thuộc hơn người bình thường một chút, chưa từng nói nhiều với nhau.
Mọi chuyện thay đổi kể từ bao giờ? Mục Trường Phong cũng không rõ.
Chỉ nhớ năm mười sáu tuổi khu Tô Giới bạo loạn, trái tim hắn như đánh thịch, chạy một mạch từ trường quân đội về nhà họ Triệu.
Triệu Từ Thấm chưa về, người họ phái ra tìm vẫn bặt âm vô tín.
Đêm đó, hắn đi qua đống đổ nát của nơi chiến loạn, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Triệu Từ Thấm giữa dòng người tấp nập. Tận khi phát hiện ra cô không chút hao tổn trốn sau phế tích tòa nhà sụp đổ, cảm xúc khác thường trong hắn mới vơi đi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng tiến đến chạm vào vai cô, ôm lấy cô giữa mưa bom bão đạn.
Có lẽ vì tâm tư khác thường, nghe tiếng cảm ơn lí nhí như muỗi kêu của cô cũng khiến hắn thấy hoảng, bèn cứng rắn cắt ngang lời cô.
Hắn không rõ khi ấy mình sao nữa, cũng không biết ba từ “Triệu Từ Thấm” có ý nghĩa như thế nào đối với mình.
Khi thấu tỏ, hắn đã trải qua ba mươi năm.
Ba mươi năm có lẻ, số ngày quen biết Triệu Từ Thấm đã chiếm hơn phân nửa. Cô đã từng là người vợ danh chính ngôn thuận của hắn, thế nhưng cũng chỉ là đã từng.
Khi văn kiện ly hôn được chuyển đến từ Thanh Tây, Mục Trường Phong đang đứng ngay cảng biển, kế hoạch về cuộc đụng độ với quân Nhật đã được vạch kế hoạch đâu ra đấy.
Hắn nhìn giấy trắng mực đen, khẽ chau mày, chậm chạp không chịu đề bút ký tên.
“Thiếu tướng, sao vậy ạ?” Cấp dưới thấy vậy không khỏi hỏi han.
“Không sao.” Hắn đáp.
“Ngài không viết thư cho phu nhân à?”
“Không cần.”
Quả đúng là không cần, vì bây giờ họ bị vây bên trong Cảng, quân cứu viện chưa tới, vũ khí, lương thực cạn kiệt không có nổi đường sống. Kể cả thư hồi âm cũng chưa chắc có thể đến tay cô.
Vận mệnh khiến hắn tìm được đường sống trong cõi chết. Chiến sự hoà hoãn, hắn tìm cơ hội đánh điện tín về Thượng Hải. Song hắn vẫn không đề cập đến chuyện gia đình hai bên, tựa như chỉ cần hắn cố ý phớt lờ nó thì tờ giấy ly hôn vô tri kia sẽ không thành hiện thực.
Nhưng chuyện gì đến vẫn phải đến.
Năm đó, thư của Phùng Cẩm Trân nối đuôi nhau mà tới. Bà là người mẹ yếu đuối, mất đi chồng chỉ biết phụ thuộc vào hắn, mỗi lần viết thư đều kể hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà. Mục Trường Phong để ý, gần đây bà không thường nhắc đến Triệu Từ Thấm nữa.
Phong thư cuối cùng trong nhà gửi đến là từ toà án Thượng Hải.
Bản án ly hôn đã có kết quả cuối cùng.
Khoảnh khắc ấy, Mục Trường Phong cảm thấy gió lạnh thấm đẫm tận xương xốt. Cảm giác khó chịu cứ như thể sẽ tuôn trào bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn không bộc lộ ra ngoài. Ngồi thật lâu mới cất kỹ bản tuyên án.
Tốt thôi.
Hắn lựa chọn sẽ về Thượng Hải.
Thế cục đã loạn, chẳng vì thiếu một ai mà càng thêm loạn.
Nhưng khi gặp Triệu Từ Thấm, ánh mắt cô nhìn hắn quá đỗi xa lạ, như thể họ chưa từng kết tóc se duyên đằng đẵng mười năm, chưa từng ôm rịt lấy nhau qua bao đêm dài.
Cô đã có cuộc sống mới.
Cô cố thoát khỏi vòng tay hắn, nhào vào lòng kẻ khác.
Thần thái cô sáng láng, cười mỗi lúc một nhiều hơn. Có lẽ đối với cô, hắn chưa từng là một người chồng tốt.
Đêm trước ngày rời Thượng Hải, hắn lái xe đến nhà họ Triệu.
Trước khi cả nhà Triệu La Tự chuyển đến dinh thự, họ vẫn luôn sống ở đây. Mảnh sân cũ kỹ cây cối um tùm mang theo hơi thở thời đại. Triệu La Tự không nỡ cho thuê, chỉ để lại một ông lão canh gác.
Ông lão đưa hắn đến sân sau, cửa sổ phòng Triệu Từ Thấm đã mục rữa, trong góc còn lác đác mấy con kiến đang bận rộn kiếm ăn.
Mục Trường Phong lặng người thật lâu ngắm nhìn cảnh vật trước mắt, phảng phất như một giây sau, nàng thiếu nữ yên tĩnh dịu dàng trong trí nhớ kia sẽ mở cửa sổ, ngước mắt nhìn hắn.
“Giá như có thể quay lại trước kia thì thật tốt biết mấy.” Hắn đột nhiên lẩm bẩm.
Ông lão nghe không rõ, bèn hỏi lại, “Ngài nói gì cơ?”
Mục Trường Phong không đáp.
Hắn nghĩ, nếu có thể ngược dòng quá khứ, hắn sẽ nhìn rõ lòng mình, sẽ biết được nguồn cơn nỗi thất vọng của cô, sẽ nắm tay cô mãi không buông, sẽ viết thư cho cô kèm một câu “Anh nhớ em”.
Ấy là ý niệm hắn chôn giấu sâu nơi đáy lòng, đáng tiếc đã nhiều năm vẫn chưa từng bày tỏ cùng cô.
Tia sáng le lói phá vỡ màn đêm, bóng tối phai mờ, phòng bệnh được tia nắng ban mai soi rỡ.
Mục Trường Phong mở mắt, thần trí chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, hắn đưa tay rút kim truyền dịch, chống người ngồi dậy.
Cấp dưới nghe thấy âm thanh chợt kích động tiến đến: “Ngài tỉnh rồi Thiếu tướng.”
Mục Trường Phong hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày ạ.”
“Tiền tuyến bây giờ thế nào?”
Tuy hỏi thế, nhưng Mục Trường Phong đã túm lấy bộ quân phục đặt ngay ngắn bên cạnh. Bàn tay chai sần chi chít vết thương nhanh chóng cài lại cúc áo. Thấy nét mặt nhợt nhạt của người đàn ông, tên cấp dưới do dự: “Sức khoẻ của ngài…”
“Không sao, vừa đi vừa nói.”
Cửa phòng bệnh bật mở, dưới ánh sáng mờ ảo, giọng nói nghiêm trang và vóc người cao ngất dần đi xa.