Bé Chanh và Bé Kyori ngủ thiếp đi trong lòng Tưởng Thành Duật, hai đứa nhỏ nằm sấp hai bên vai, gối đầu lên cổ của Tưởng Thành Duật.
Trên người phảng phất mùi sữa.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, hơi thở đều đặn.
Tưởng Thành Duật không dám cúi đầu, sợ cằm động vào khuôn mặt đáng yêu của hai đứa nhỏ.
Bọn trẻ ngủ an nhiên như vậy, anh không nỡ đặt xuống.
Khi còn trẻ lực cánh tay của anh đã được rèn luyện bằng cách tay không leo núi, có thể phát huy tác dụng trong nhiều việc như bế bổng Thẩm Đường vừa rồi, giờ lại ôm bọn trẻ không kể thời gian dài hay ngắn.
Bây giờ, Thẩm Đường rất thích chụp ảnh, tiện thể ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ mỗi ngày của các con, dù chỉ một cử động đột nhiên nào đó của con, thì trong mắt của cô đó đều là một loại thành tựu hết sức lớn lao.
Cô đã quay một video ngắn ghi lại cảnh Tưởng Thành Duật ôm hai đứa nhỏ đang ngủ.
“Anh mệt không?” Thẩm Đường xem lại đoạn video, hỏi anh.
Hai tuần rồi Tưởng Thành Duật không ôm con, giờ ôm được một tiếng đồng hồ đã thành nghiện: “Không mệt.”
Thẩm Đường tắt điện thoại di động, trở vào nhà tắm phòng ngủ chính tắm rửa.
Lúc đi ra, Tưởng Thành Duật đã quay về phòng, anh đang cởi cúc áo sơ mi, kéo vạt áo ra, thả lỏng người.
Thẩm Đường giúp anh gỡ đồng hồ đeo tay xuống.
Một tay Tưởng Thành Duật cởi cúc áo, cúi đầu nhìn cô, mái tóc dài sấy khô bồng bềnh mềm mại, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Còn hai chiếc cúc áo nữa vẫn chưa cởi, anh thẳng dậy đưa tay ôm lấy eo cô.
Trong thời gian anh đi công tác, cô gầy đi khá nhiều, không khác so với hồi trước khi mang thai là mấy.
Vòng eo thon thả, mềm mại.
“Từ tuần sau, mỗi ngày em có thể đến công ty và ở lại đó vài giờ đồng hồ, nếu rời khỏi công việc một thời dài quá dài, phản xạ của em dễ mất đi sự nhạy bén. Ở mãi trong nhà cũng thấy buồn chán.”
Thẩm Đường chợt ngẩng đầu, cô cũng nghĩ như vậy, định đến khi đi ngủ mới nói chuyện này với anh.
“Em sẽ đến đó nửa ngày, buổi sáng đến công ty, buổi chiều ở nhà chăm hai cục cưng.”
Tưởng Thành Duật: “Cũng được. Anh cũng sẽ cố gắng hạn chế tối đa tiệc xã giao, dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc các con.”
Thẩm Đường lùi ra sau, đi về phía cái tủ đầu giường.
Tưởng Thành Duật nhìn theo bước chân của cô, di chuyển chậm rãi.
Thẩm Đường nhẹ nhàng đặt đồng hồ đeo tay lên trên cái tủ đầu giường rồi choàng cánh tay lên cổ anh.
Tưởng Thành Duật với tay tắt đèn, đột nhiên không nhìn thấy gì cả, hai người theo trực giác tìm môi của đối phương.
Mắt của Thẩm Đường dần dần thích ứng được trong căn phòng tối đen, nụ hôn của Tưởng Thành Duật mãnh liệt hơn thường ngày.
Từ khi mang thai đến nay, họ chưa từng làm lần nào. Lúc em bé còn đang trong bụng, mỗi lần vận động là một lần cực hình đối với Tưởng Thành Duật.
Phải kiểm soát lực.
Trong thời gian mang thai, khi đó mỗi lần bọn vận động đều như chạy đường dài, là do phải duy trì lâu và kiên nhẫn, như vậy Tưởng Thành Duật càng có thêm nhiều thời gian nói chuyện phiếm cùng cô.
Mà bây giờ, sau khi tạm thời xa nhau, bây giờ là kiểu chạy nước rút nồng nhiệt, những gì cần làm để chạy về đích phải là dùng sức bật và tốc độ.
Vì thế nên Tưởng Thành Duật càng không còn tâm tư nào để nói chuyện với cô.
Mùi hương mát lạnh trên chiếc gối y hệt mùi trên cơ thể anh.
Thẩm Đường bám lấy bả vai anh, cô nhìn Tưởng Thành Duật ở phía trên, những giọt mồ hôi từ trên trán anh chảy xuống cổ cô.
“Chồng ơi.” Thẩm Đường gọi anh.
Cách vài giây.
“Ừm.” Tưởng Thành Duật đáp lại cô một tiếng.
Cứ như vậy, kiên nhẫn tập trung vào cô.
Không gì có thể khiến anh phân tâm.
Thẩm Đường chăm chú nhìn vào mắt anh, Tưởng Thành Duật cũng vậy.
Mỗi lần anh hạ một nhịp xuống, Thẩm Đường đều không khỏi nhói lên.
Đây là cảm giác chưa từng có trong suốt gần một năm nay.
‘Cạch’ một tiếng, đỉnh đầu Thẩm Đường cụng phải đầu giường.
Cô ưỡn người lên, cắn vào vai Tưởng Thành Duật.
Đầu hơi đau một chút.
Nhưng bây giờ điều cô thấy khó chịu hơn hết không phải là đầu bị anh làm đau, mà là anh làm cho luồng điện chạy trong người cô tỏa ra tê dại khắp tứ chi xương cốt mà không lời nào tả nổi.
Cuối cùng, Tưởng Thành Duật cũng bình tĩnh lại, một khuỷu tay chống lên giường, tay kia ôm lấy lưng cô.
“Đau không?” Anh muốn hôn lên chỗ đỉnh đầu bị cụng của cô, nhưng cô lại rúc vào cổ anh làm anh không hôn được.
Thẩm Đường không muốn nói chuyện, hồn đã bị anh làm bay ra ngoài, giờ vẫn chưa quay lại.
Cô dịch người từ bên vai trái của anh sang bên còn lại, chóp mũi cọ xát vào cằm anh, môi thổi nhẹ lên yết hầu của anh.
Yết hầu của Tưởng Thành Duật trượt lên trượt xuống.
Âm thầm thở mạnh ra.
“Đường Đường.”
Tưởng Thành Duật thấp giọng gọi cô.
Thẩm Đường không dừng lại đó, dựa vào lồng ngực anh.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Em có muốn anh mang em xuống hít đất cùng không?”
“Anh không mệt à?”
“Vẫn ổn.”
Thẩm Đường ôm lấy cổ anh, hai chân bắt chéo eo anh, cả người hoàn toàn rời khỏi giường.
Tưởng Thành Duật chống hai tay xuống, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, chịu đựng toàn bộ sức nặng của cô trên người anh.
Đây là hành động thân mật thứ hai mà cô yêu thích, trước được ôm và sau nhấc bổng.
Thẩm Đường thích được cảm giác sức mạnh của anh như thế này.
Tưởng Thành Duật điều chỉnh nhịp thở, chuẩn bị sẵn sàng.
Một trận vận động vừa này đã tiêu hao kha khá thể lực của anh, ngay tại thời điểm này, trên người anh đỡ thêm Thẩm Đường, còn phải hít đất thêm mấy chục cái nữa.
Thẩm Đường bảo anh: “Được rồi, được rồi, làm thế anh sẽ mệt lắm.”
Tưởng Thành Duật thả cô nằm xuống giường, bàn tay vuốt ve đỉnh tóc cô: “Còn đau nữa không?”
Thẩm Đường lắc đầu, anh sẵn sàng vác cô đi hít đất, việc này trị hết cơn đau rồi.
Đêm nay, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật thỏa mãn ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày thứ hai, Thẩm Đường chờ hai đứa nhỏ tỉnh dậy rồi chơi với chúng nửa tiếng, cô mặc chiếc chân váy dài, trang điểm tinh tế, hết lòng ăn bận đẹp đẽ đi đến công ty.
Cô đã không đến công ty gần bốn tháng rồi.
Mọi thứ đều không thay đổi, ngay cả cây cối trên hành lang cũng giống như trước khi cô nghỉ, nhưng lúc bước vào cửa lớn, bề ngoài vẫn có chút cảm giác lạ lẫm.
Có lẽ là do đã lâu ngày không đến.
Biết hôm nay cô tới đây, Tần Tỉnh còn đặc biệt chuẩn bị một buổi lễ chào đón nhỏ.
Đột nhiên Thẩm Đường xuất hiện một loại cảm giác giống như từ một bể cá tinh xảo quay trở lại chốn biển khơi rộng lớn, cả người trở nên thật tươi mới, tràn đầy sức sống.
Cô nhìn Viên Viên, cô bé này lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Đã gần bốn tháng Viên Viên không gặp cô rồi, tự nhiên không hiểu sao trong lòng lại thấy tủi thân.
Thứ cảm xúc nhớ nhung này không ai hiểu được.
Kể từ khi cô nghỉ, chàng vệ sĩ đã chuyển đến khu cô ở.
Hóa ra anh ấy có một căn nhà ở khu dân cư cao cấp, cách khu biệt thự của Tưởng Thành Duật không xa.
Viên Viên bước đến ôm chầm lấy Thẩm Đường: “Chị Đường, em nhớ chị quá.”
Đúng là Viên Viên thật sự rất nhớ Thẩm Đường, cũng may trước đó cô ấy có gặp Thẩm Đường một lần, lúc cô ấy đến bệnh viện thăm hai em bé.
Nhưng cũng gần ba tháng không có cơ hội gặp lại.
“Chào mừng chị trở lại.”
Đứng bên cạnh Thẩm Đường là chàng vệ sĩ, cô ấy nhìn thấy anh ấy liếc mắt một cái, trong giây lát, cô ấy thực sự rất muốn mượn cái ôm với Thẩm Đường quay sang ôm lại anh ấy một chút.
Đó xem như là một cách chào hỏi khác sau một thời gian không gặp nhau.
Nhưng mà cô ấy sợ.
Cuối cùng chỉ quay qua phía anh ấy cười cười.
Vệ sĩ tiến lên phía trước nửa bước, cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Viên Viên: “Cảm ơn mấy tháng qua em đã giúp tôi xử lý một số công việc.”
Anh ấy là vệ sĩ của Thẩm Đường, còn phải chú ý giúp xử lý một vài việc khác, trong mấy tháng Thẩm Đường nghỉ ngơi, anh ấy không đến công ty, nên nhiều việc đều là Viên Viên làm thay.
Sau đó, anh ấy buông Viên Viên ra.
Cử chỉ như một người đàn ông lịch lãm.
‘Bùm’ một tiếng, dường như Viên Viên nghe thấy âm thanh thế giới sụp đổ.
“Oa, wow…” Toàn bộ công ty mấy tháng nay không ai không biết tâm tư của Viên Viên, nhìn thấy cô ấy cuối cùng đã kiên trì đến khi thấy thành quả, mọi người xúm lại trêu đùa.
Vừa lại vui thay cho cô ấy.
Chỉ có Thẩm Đường biết, cái ôm này của vệ sĩ chính là phải hạ quyết tâm như thế nào mới dám tiến lên bước đó.
Ba mươi năm trước, anh ấy không vướng bận gì, cuộc sống tẻ nhạt.
Lạnh lùng ít nói chính là thái độ bình thường của anh ấy.
Công việc và trách nhiệm của anh ấy là đảm bảo an toàn của cô và Tưởng Thành Duật, anh ấy vô tình, không biết cách biểu đạt.
Viên Viên đã quen biết anh ấy sáu năm trời, sắt thép cũng hóa thành lụa mỏng.
“Mọi người đi làm việc thôi nào.” Thẩm Đường lên tiếng, Viên Viên mới có thể thoát ra khỏi tình thế khó xử.
Đúng như lời của Tưởng Thành Duật nói, rời công việc lâu ngày, xử lý công việc trở nên thật chậm chạp.
Một buổi sáng trôi qua, cuối cùng cô cũng tìm lại được cảm giác.
Chị Lỵ nói, bình thường lúc cô ấy nghỉ thai sản trước đây, là có cảm giác như một người phụ nữ thai nghén ba năm, khổ sở hơn nửa tháng mới có thể bắt tay vào làm việc.
“Hai cục cưng nhà em liệu có tấm lòng gì đặc biệt không nhỉ?”
Nhắc đến Bé Chanh và Bé Kyori, suýt chút nữa Thẩm Đường không ngừng lại được.
Bây giờ cô đang mong chờ ngày hai cục cưng có thể biết nói biết đi.
...
Lúc Bé Kyori một tuổi lẻ năm ngày đã biết đi, trước một tuổi bọn họ không hề tập cho con học đi, bỗng một ngày, Bé Kyori ghì vào sô pha tự mình đứng lên.
Món đồ chơi yêu thích nhất bị chạy ra xa nên bàn tay nhỏ của cậu bé cẩn thận buông khỏi mép sô pha, muốn nhặt đồ chơi lên, cũng không phải tựa vào đâu, đột nhiên bước về phía trước hai bước.
Chính cậu bé cũng sửng sốt vì mình đã biết đi.
Đôi mắt nhỏ đang cảm thấy mơ hồ.
Thẩm Đường đang quay video cho cậu bé và Bé Chanh, cố nén kích động trong lòng vì sợ âm thanh lớn sẽ dọa cậu bé: “Cục cưng giỏi quá.”
Bé Kyori run run, chân không vững ‘bịch’ một tiếng, ngồi bộp lên chiếc đệm êm ái, tự mình bật cười ha ha.
Bé Chanh quay đầu nhìn anh trai, không biết chuyện gì, cũng ‘khanh khách’ cười theo.
“Chồng ơi, con mình biết đi rồi nè! Anh mau qua đây.” Cô phấn khích không thôi, gọi với sang phòng bếp bên kia.
Cuối tuần hôm nay, Tưởng Thành Duật nghỉ ở nhà nửa ngày chăm con, lúc này đang ép nước trái cây cho hai đứa nhỏ.
Nghe Thẩm Đường nói vậy, anh giao phòng bếp cho vú nuôi, bước nhanh ra ngoài.
Mỗi bước nhỏ của con đều là một sự kiện lớn trong mắt anh và Thẩm Đường.
Đều là những bản ghi và sự chúc mừng đáng giá.
Tưởng Thành Duật lau tay: “Chúng mình dẫn bọn trẻ ra chỗ bãi cỏ ngoài sân đi.”
Vú nuôi mang đệm cùng đủ các loại đồ chơi đặt trên thảm cỏ.
Bé Chanh ngồi ở trên đệm chơi đồ chơi, không có một chút hứng thú nào khi nhìn anh trai đang tập đi.
Dường như sợ ba mẹ bắt cô bé tập đi, nên cô bé nằm dài trên đệm, hai tay xòe ra che lên mắt.
Giống như bày ra bộ dạng dù thế nào tôi sẽ không tập đi vậy.
Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường ngồi xổm trên bãi cỏ, cánh tay hai người duỗi thẳng ra trước mặt, đầu ngón tay chạm vào nhau tạo một khoảng cách nhỏ, để khi Bé Kyori đang tập mã sắp bị ngã sấp xuống, bọn họ cũng đủ thời gian phản ứng đến phía trước đỡ lấy cậu bé, sẽ không để cậu bé bị ngã.
Thẩm Đường ném sang cho Tưởng Thành Duật món đồ chơi mà con trai mình thích nhất: “Cục cưng, con xem ba con đang cầm cái gì trong tay kìa?”
Tưởng Thành Duật một tay cầm món đồ chơi, tay kia vô thức thẳng ra, rất tự nhiên tạo thành một hàng rào bảo vệ cho con trai.
Bé Kyori muốn lấy món đồ chơi kia nhưng lại sợ tự đi qua đó, cậu bé đứng trước mặt Thẩm Đường, vài lần lò dò thử đi về phía trước, nhưng đôi chân nhỏ vẫn chưa chưa dám đi, nhanh chóng xoay người nhào vào trong lòng Thẩm Đường.
Sau rất nhiều lần cổ vũ, Bé Kyori mới dũng cảm bước đi.
Lúc bắt đầu đi, hai cánh tay nhỏ xinh không có chỗ bám víu, trong đôi mắt nhỏ đều là sự căng thẳng và mù mờ không hiểu chuyện gì.
Đi được hai bước, cậu bé đã muốn chạy về phía trước, muốn mau chóng đến trong lòng của ba.
Người cậu bé nghiêng về phía trước, thế nhưng bước chân không theo kịp, mất thăng bằng, Tưởng Thành Duật thấy vậy lập tức đứng ngay dậy, bế con trai lên cao trước khi cậu bé ngã chúi mặt xuống đất.
Bé Kyori vui vẻ duỗi thẳng chân trên không trung.
Chắc cậu bé cho rằng mình biết đi rồi.
Cứ như vậy tập đi tập lại đến N+1 lần, Tưởng Thành Duật vẫn kiên nhẫn, nhanh chóng đứng lên ôm con vào trong ngực trước khi cậu bé bị ngã xuống đất.
Bé Kyori thích được bế bổng lên cao, sau đó càng ngày càng mạnh dạn hơn.
Đi được hai bước rồi ba bước, sau lắc la lắc lư có thể tự đi thêm được năm bước sáu bước.
Tưởng Thành Duật soạn tin nhắn cho Lê Tranh: [Bé Kyori một tuổi lẻ năm ngày đã biết đi rồi, một lần đi nhiều nhất được sáu bước.]
Lúc rảnh rỗi, Lê Tranh thường đăng tranh vẽ em trai và em gái, cả những video ghi lại quá trình trưởng thành của hai em.
Tưởng Thành Duật hôn con trai: “Gọi ba đi con.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Bé Kyori: “Mẹ.”
“…”
Cho dù dạy như thế nào, Bé Kyori đều sẽ gọi mẹ.
Thẩm Đường bật cười ra tiếng.
Bất luận là con trai hay con gái, đến bây giờ vẫn không gọi ba, dù thế nào cũng đều là mẹ, mà còn biết gọi bà nội.
Đưa con trai cho vú nuôi cùng chơi chơi đồ chơi, Tưởng Thành Duật đến ôm con gái.
Bé Chanh nhìn thấy ba đi đến, không ngừng lùi về sau.
Cô bé bò với tốc độ đáng kinh ngạc, Tưởng Thành Duật thường xuyên quay mặt nên không phát hiện ra, cô bé bò đi thật xa, có khi chui vào trong gầm bàn, bảo thế nào cũng không chịu ra.
Bé Kyori thấy thế cũng học theo.
Hai anh em có thể chơi cả buổi sáng dưới gầm bàn.
Bi ba bi bo, không biết hai đứa nhỏ đang nói cái gì.
“Cục cưng à, ra đây với mẹ nào.” Thẩm Đường cũng qua ôm Bé Chanh.
Bé Chanh nhìn mẹ rồi lại nhìn ba, không biết phải trốn thế nào, bò quanh quẩn tại chỗ.
Thẩm Đường hạ đầu gối nửa quỳ trên chiếc đệm, đưa tay ra ôm lấy con gái.
Bé Chanh cố ý cười đùa với mẹ, giống hệt một chú mèo con vừa trốn, cười khúc khích, nhưng cô bé chơi đùa với mẹ, bỏ quên ba đang ở phía sau.
Bé Chanh bất giác lùi về sau, lùi thẳng vào vòng tay của Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật nhấc hai cẳng chân cô bé lên, cánh tay khác vòng ôm con gái vào trong lòng.
Bé Chanh cười càng thích thú.
Tưởng Thành Duật lừa con gái: “Ba và mẹ tập đi cùng con giống như anh trai, được không?”
Bé Chanh không biết cách biểu đạt khác, giãy nảy đòi xuống dưới, muốn quay lại bò chơi trên chiếc đệm, nhỏ nhẹ gọi: “Mẹ, mẹ.”
Cô bé đưa tay như muốn Thẩm Đường.
Thế nào cũng không tập đi.
Tưởng Thành Duật không ép con gái học đi, bây giờ thứ anh đang muốn nghe con gọi mình là ba, vừa nãy dạy con trai đến nửa ngày, dạy đi dạy lại, con trai vẫn gọi mẹ.
Anh ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, đặt con gái lên đùi, dạy con gái gọi ba.
Bé Chanh: “Bà nội.”
“…”
Sau khi thử hơn mười lần, Tưởng Thành Duật tạm thời buông tha.
Hiện tại, Thẩm Đường trở thành một nhiếp ảnh gia không chuyên, đi đến chỗ nào là chụp chỗ ấy, ghi lại vài phút video nhỏ cho Tưởng Thành Duật và hai đứa con.
Bé Kyori học cách đi xong, vô cùng hào hứng, một mình chơi rất vui vẻ. Đi vài bước rồi lại bò một lúc, sau đó lại đứng lên loạng choạng đi mấy bước.
Thẩm Đường giang tay: “Cục cưng, lại đây nào.”
Bé Kyori bám vào tay của mẹ, vững vàng đi tới, nhào vào lòng mẹ.
Bé Chanh cầm món đồ chơi của mình, từ xa bò lại.
Tưởng Thành Duật một tay bế cô bé, để cô bé đứng chơi đùa trên đùi của anh.
Bé Chanh cầm món đồ chơi trong tay cọ cọ vào vai của Tưởng Thành Duật, chơi rất vui vẻ, giọng nhỏ nhẹ: “Ba.”
Cách vài giây, lại gọi một tiếng: “Ba.”
Tưởng Thành Duật giật mình ngớ người.
Thẩm Đường cũng nghe thấy, cô vui mừng quay đầu nhìn anh: “Con gái gọi anh là ba kìa.”
Tưởng Thành Duật ôm con gái, hôn nhẹ lên trán của con gái, ấm áp nói: “Cảm ơn cục cưng.”
Hai đứa nhỏ không ngồi yên được, chưa qua hai phút, đều giãy nảy trong lòng bọn họ đòi xuống dưới, bò chơi ở trên bãi cỏ, tiếng cười không dứt.
Tưởng Thành Duật phủi phủi chân mình, để Thẩm Đường đến ngồi.
Thẩm Đường đứng dậy, áp lưng vào lồng ngực của anh.
Tưởng Thành Duật tựa cằm lên đầu cô, vòng tay ôm cô vào lòng.
[Hôm nay, Bé Chanh gọi chú là ba rồi, gọi hai lần luôn.] Anh lại gửi tin cho Lê Tranh.