00 giờ đêm ngày 4 tháng mười hai, Tần Tỉnh nhận được lời chúc Lễ Tình nhân của Trữ Nhiễm rất đúng giờ, nhưng đó không phải là tin nhắn anh ấn mở ra đầu tiên.
Màn hình nhóm chat lớn của anh đang rất nhộn nhịp, anh cũng tham gia vào trận chiến này.
Một phút trước, Tưởng Thành Duật gửi một tin nhắn như kích nổ trong nhóm: [Tôi và Thẩm Đường có cục cưng rồi, chờ thêm năm ngày nữa là được bốn tháng, sinh đôi trai gái.]
Tưởng Thành Duật công khai mình được làm ba lúc nào không được, cứ nhất định chọn 00 giờ đêm Lễ Tình Nhân đến kích thích bọn họ.
Bọn họ không hề ghen tị ai kết hôn, càng không ghen tị ai lên chức làm ba.
Nhưng đố kỵ anh ấy đã được làm ba mà còn là của cặp sinh đôi trai gái.
Chỉ cần nghĩ đến hai đứa nhỏ dễ thương, đã không chịu được muốn ôm về nhà nâng niu bé bỏng.
Không ít người đã chịu kích thích mạnh, lần lượt tag mọi người vào trong nhóm, hi vọng không biết có thể đá Tưởng Thành Duật ra khỏi nhóm hay không.
Ngoại trừ Tưởng Thành Duật, trong nhóm còn có hai người khác cũng có con sinh đôi trai gái.
Bọn họ hóng chuyện vui cũng không ngại lớn chuyện, chia sẻ mấy bức ảnh dễ thương mềm mại của cặp song sinh nhà mình.
Hàng loạt ảnh bé con xinh xắn được đưa lên, chẳng hiểu sao Tần Tỉnh xem xong lại muốn có con như vậy.
Nhưng vừa nghĩ lại, con gái mà Trữ Nhiễm sinh ra, làm sao có thể mềm mỏng đáng yêu như vậy, còn sợ không leo thẳng lên nóc nhà dỡ ngói, phá cả nóc nhà của biệt thự bọn họ đi.
Nghĩ đến đây, Tần Tỉnh sửng sốt, cảm thấy thật buồn cười.
Anh đang nghĩ cái quái gì thế này, con của Trữ Nhiễm thì có liên quan gì với anh chứ.
Vốn dĩ Tần Tỉnh đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại, lúc này tâm trạng bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ.
Trong nhóm vẫn còn đang sôi nổi, vậy mà anh đã không còn tâm trạng tham gia nữa.
00 giờ 33 phút, anh mới nhìn thấy tin nhắn chúc mừng Lễ Tình Nhân của Trữ Nhiễm.
Đêm đó ở Thượng Hải, Trữ Nhiễm khóc lóc tỏ tình với anh ở dưới lầu chung cư, anh thừa nhận khoảnh khắc đó, anh đã mềm lòng, lời từ chối đã ở bên miệng nhưng làm sao cũng đều không thể nói ra được.
Nhưng đợi khoảng thời gian này trở nên yên tĩnh hơn, anh lại vô cớ sợ tính tình kiêu ngạo dỗi trời dỗi đất dỗi không khí của cô, không thể bao dung nổi.
Tin nhắn chúc mừng Lễ Tình Nhân này, thật sự không biết nên trả lời thế nào, Tần Tỉnh tùy ý gửi một bao lì xì bảy trăm ngàn cho cô.
Cũng có thể xem như là đã trả lời.
Trữ Nhiễm vẫn chưa ngủ, có lẽ là đang đợi tin nhắn của anh, chưa đến một giây cô đã mở lì xì ra.
Ngay sau đó, tin nhắn của cô được gửi đến: [Còn tưởng anh sẽ không trả lời em, cảm ơn lì xì của anh, em nhận được rồi.]
Khoảng 10 phút sau đó, Tần Tỉnh lại nhận được một đoạn tin nhắn dài của Trữ Nhiễm gửi tới.
[Em không biết phải theo đuổi anh thế nào, cũng không có thời gian để theo đuổi, mỗi ngày đều có rất nhiều cảnh quay, sau khi trở về em còn phải suy nghĩ kịch bản của ngày hôm sau. Sau đó Viên Viên đã nói với em, quay phim thật tốt cũng chính là câu trả lời tốt nhất dành cho anh. Em đã suy nghĩ thử rồi, cũng đúng, đây là lần đầu tiên anh lập nghiệp, chuyện em có thể giúp anh, chỉ là nghiêm túc diễn thật tốt mỗi một bộ phim, để tất cả những cố gắng của anh đều không lãng phí. Em cũng sẽ chậm rãi sửa đổi những thói quen không tốt của mình, em không biết quá trình này mất bao lâu, anh đợi em nhé, có được không?]
Tần Tỉnh nhìn màn hình di động, rất khó tưởng tượng Trữ Nhiễm có thể bình tĩnh dịu dàng nói ra những lời thế này.
Trữ Nhiễm: [Sáng mai còn phải dậy sớm quay phim, em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm nhé, ngủ ngon.]
Một đêm này, người mất ngủ là Tần Tỉnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tỉnh đã đến công ty.
Anh pha cho mình một ly cà phê, ngăn cản cơn buồn ngủ.
Hôm nay Thẩm Đường cũng đến sớm, khi đi qua cửa văn phòng của anh, cô ấy dừng bước chân lại: “Cuối tháng bộ phim của Trữ Nhiễm sẽ đóng máy, chị Lỵ nói lúc đó cũng nên tụ tập, cậu có ý kiến gì không?”
Cuối tháng Tần Tỉnh còn phải bay đến Paris, xem xem có thể tìm thêm được tài nguyên thời trang hay không.
Anh không thèm nghĩ đã từ chối Thẩm Đường: “Tôi hơi bận rồi.”
Thẩm Đường nhìn chằm chằm anh: “Tối qua đi đâu thế”
Tần Tỉnh biết sắc mặt mình không tốt, trong mắt còn có tơ máu đỏ, anh cười cười: “Đi hẹn hò thôi, còn có thể làm gì chứ.”
Thẩm Đường gật gật đầu, bận rộn rời đi.
Tần Tỉnh nhấp cà phê, trong lòng lại nổi lên một trận giằng co.
...
Hôm nay Trữ Nhiễm có ba cảnh quay, nơi quay phim là trong rạp hát, cảnh quay hôm nay là nữ chính biểu diễn trên sân khấu.
Những người đóng phim chung với cô hôm nay đều là diễn viên múa chuyên nghiệp, Chu Minh Khiêm bảo cô tập luyện vài lần với các cô ấy trước, mau chóng tìm được sự ăn ý.
Trước khi khai máy cô đã vất vả luyện tập mấy tháng, Thẩm Đường đặc biệt mời giáo viên vũ đạo chỉ dẫn cho cô, bây giờ biểu diễn trên cùng một sân khấu với một nhóm vũ công chuyên nghiệp ưu tú, cô cũng không hề kém cạnh chút nào.
Ba cảnh quay đều quay rất thuận lợi, chỉ có cảnh đầu tiên phải quay lại hai lần, Trữ Nhiễm căng thẳng, không bước vào tiết tấu.
Sau đó thì hoàn toàn dung nhập vào trong nhân vật, rất hưởng thụ cơ hội được trở lại sân khấu này.
Ba cảnh quay cộng lại đến lúc đó lên màn hình TV có lẽ không tới 20 phút, trước đây khi cô có Tần Tỉnh làm bạn, đã vất vả luyện tập không biết bao ngày đêm.
Cô nhớ rất rõ, những hôm tập luyện vũ đạo, bởi vì ngày hôm trước luyện tập với cường độ cao, sau cả đêm, xương cốt toàn thân cô đều sắp vỡ tan.
Chỗ nào cũng đau.
Cô hỏi Thẩm Đường, khi quay phim có thể dùng diễn viên đóng thế không.
Thẩm Đường nhìn chằm chằm cô hơn nửa phút, không nói một chữ.
Cô nhịn lấy đau đớn, trong mắt vẫn còn ngấn nước, xám xịt lăn trở về tiếp tục luyện tập.
Ngày hôm đó Tần Tỉnh đã đặt trà hoa quả mà cô thích uống, nhưng mà cô luyện tập khó chịu, không để ý Tần Tỉnh, còn chê anh phiền phức, lại còn giận dỗi anh một hồi.
Khi đạo diễn hô “cắt” ở cảnh quay thứ ba, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.
Hôm nay phải thuê thêm không ít diễn viên quần chúng đóng vai khán giải, liếc nhìn xuống dưới đều là dòng người, ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ ai với ai.
Trữ Nhiễm thở ra một hơi, như trút được gánh nặng.
Lúc nãy khi nhảy múa, người cô nghĩ tới là Tần Tỉnh.
Bộ phim này rất phù hợp với tình hình giữa cô và Tần Tỉnh, khi em đã tỉnh ngộ, khi em lạc đường nhưng biết quay lại, khi em quay đầu lại tìm anh, ‘Làm sao để em yêu anh’.
Biên kịch của bộ phim này là Ôn Địch, lúc đó khi Ôn Địch viết đoạn văn này, trong lòng đang nghĩ cái gì nhỉ? Làm sao có thể tưởng tượng bộ phim sâu sắc như thế.
Trữ Nhiễm trở lại hậu trường để tẩy trang, cô nhìn thời gian, đã là 12 giờ 15 phút trưa. Theo như kế hoạch quay phim, cảnh quay thứ ba là vào buổi chiều, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều trong trạng thái, Chu Minh Khiêm cổ vũ mọi người quay xong cả ba cảnh.
Thời gian buổi chiều, cô có thể tự do sắp xếp.
“Thật hâm hộ nghệ sĩ của công ty các cô.” Nữ diễn viên đang tẩy trang bên cạnh tán gẫu với cô.
Trữ Nhiễm cười cười, không biết tại sao đột nhiên cô ấy là nói như vậy.
Nữ diễn viên: “Ông chủ của các cô không những không dùng quy tắc ngầm này kia đã không nói, vậy mà chuyện gì cũng sắp xếp rất thỏa đáng, các cô chỉ cần quay phim, ngay cả xã giao cũng không cần.”
Nếu không phải vẫn đang có hợp đồng, cô ấy cũng muốn ký hợp đồng với ông ty Thẩm Đường.
“Ông chủ Tần của các cô có thời gian là đến thăm ban.” Nói xong, cô ấy vui đùa nói: “Thật hâm mộ ghen tị ghê luôn.”
Trữ Nhiễm không rõ lý do, Tần Tỉnh đến thăm ban lúc nào chứ?
“Cô nhìn thấy Tần...” suýt nữa nói ra chữ Tỉnh, đến cổ họng lại đổi thành: “Cô nhìn thấy Tổng giám đốc Tần sao?”
Nữ diễn viên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô không nhìn thấy sao?”
Trữ Nhiễm nhún vai, thật sự không nhìn thấy.
Nữ diễn viên chỉ cho rằng cô nhập vai quá sâu: “Vừa mới ngồi trên khán đài đó, anh ấy cũng làm diễn viên quần chúng luôn, lúc nói chuyện với đạo diễn Chu tôi liếc nhìn được một cái.”
Về phần bây giờ đã đi đâu, không ai biết rõ.
“Mà thôi, tôi phải đi hẹn hò rồi.”
Cô ấy có một người bạn trai nửa công khai, đã hẹn đi chúc mừng Lễ Tình Nhân.
Trữ Nhiễm kêu trợ lý cho mình một cốc nước, cô uống liền mấy ngụm nước ấm để đè xuống trái tim đang loạn nhịp.
Tần Tỉnh chọn đến thăm ban vào Lễ Tình Nhân này, có phải đã nói lên chút gì đó rồi không.
Có lẽ, cô có hy vọng rồi.
[Em đã nhìn thấy anh.]
Sợ Tần Tỉnh không phải đến đợi cô, cô cố ý nói như vậy.
Tần Tỉnh: [Trữ Nhiễm, đừng có mở to mắt nói linh tinh.]
Trữ Nhiễm nhấp môi, không tự giác cười một cái: [Dù sao em đã nhìn thấy anh rồi. Đang ở đâu thế, em đi tìm anh, mời anh ăn cơm nhé.]
Tần Tỉnh không muốn trả lời cô.
Trữ Nhiễm không rảnh tiếp tục chăm sóc da nữa, mặt nạ trợ lý đưa cho cô cũng bị cô nhét vào trong túi xách, cô lấy điện thoại liền đứng dậy đến bãi đỗ xe tìm Tần Tỉnh.
Bỗng nhiên bóng người dừng lại.
Trong gương, cô nhìn thấy Tần Tỉnh đang nói chuyện với Chu Minh Khiêm.
Nhìn thấy những người khác đang ở không xa phía sau lưng cô, Trữ Nhiễm đã thấy được điểm cuối của hy vọng.
Trữ Nhiễm không đi đến đó làm phiền bọn họ, cô gửi tin nhắn cho Tần Tỉnh: [Em đến cạnh xe của anh đợi anh.]
Cô không biết anh đỗ xe ở khu nào, chỉ có thể tìm từng khu một.
Cuối cùng Tần Tỉnh cũng trả lời cô: [Đợi ở cửa sau, tài xế sẽ qua đó.]
Trữ Nhiễm cho trợ lý nghỉ nửa này, không cần đi theo cô.
Vừa đến cửa sau của rạp hát, chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn kia của Tần Tỉnh chậm rãi đi đến.
Chiếc xe này là Tần Tỉnh mới mua, chiếc xe tháng trước anh đã nhắc đến. Khác với những chiếc xe nổi bật trước đây của anh, tuy rằng chiếc xe này cũng xa hoa, nhưng lộ ra hơi thở mạnh mẽ và vững vàng.
Trữ Nhiễm đợi trên xe hơn 10 phút, lúc này Tần Tỉnh mới không nhanh không chậm xuất hiện.
“Anh đến thăm ban sao không nói trước với em vậy?”
Tần Tỉnh cởi áo khoác đặt sang một bên: “Lúc đầu không dự định đến đây, chỉ là tìm Chu Minh Khiêm có chuyện thôi.”
“Ồ.” Ít nhiều Trữ Nhiễm cũng có chút mất mát, nhưng bây giờ giọng điệu của anh khi nói chuyện với cô đã bình thường hơn rồi, cũng coi là một bước tiến bộ nhỏ.
Nhưng mà là cô một bên tự nghĩ, thật ra anh còn chưa nói xong.
Tần Tỉnh nói thẳng: “Đến là diễn viên quần chúng, kiếm thêm chút tiền.”
Trữ Nhiễm: “... Trả cho anh bao nhiêu tiền một ngày vậy?”
Tần Tỉnh tùy ý bịa ra một con số: “Bảy trăm ngàn.”
Dáng vẻ Trữ Nhiễm kinh ngạc: “Nhiều như vậy, đoàn phim thật có tiền.”
Tần Tỉnh nghẹn lời, liếc cô một cái, không tiếp lời.
Tâm trạng Trữ Nhiễm tốt, không tính toán ánh mắt này của anh.
Hôm nay anh có thể đến thăm cô, lại còn làm diễn viên quần chúng dưới khán đài, xem cô nhảy múa, đối với cô mà nói, đây chính là món quà Lễ Tình Nhân tuyệt nhất.
Trữ Nhiễm muốn cười nhưng nhịn xuống: “Vậy hôm nay anh mời đi, chúng ta tiêu theo tiêu chuẩn bảy trăm ngàn.”
Tần Tỉnh dựa lên lưng ghế, tựa đầu: “Tôi trở về công ty gọi đồ ăn ngoài rồi.”
Trữ Nhiễm: “... Vậy cũng được. Hơn nữa, đúng lúc em thèm đồ ăn vặt đặc sắc.”
Lúc này Tần Tỉnh buồn ngủ, anh khép mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trữ Nhiễm nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của anh, có lẽ đêm qua không ngủ, không quấy rầy anh nữa, phủ chiếc áo khoác anh vừa cởi ra đặt lên tay vịn lên người anh.
Tần Tỉnh không nhúc nhích, mí mắt nặng nề ngủ một giấc.
Trữ Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải là đường về công ty, là hướng ngược lại.
Có lẽ là đến nhà hàng ăn cơm, cô lại quay đầu nhìn Tần Tỉnh một cái.
Từ khi cô lên xe đến giờ, anh không nói chuyện với tài xế, chắc chắn là đã sắp xếp xong mọi chuyện trước đó.
Phía trước có một giao lộ, đại khái đi đến phía trước hơn một trăm mét, có một tiệm hoa.
Trữ Nhiễm nói nhỏ với tài xế, đến chỗ đó dừng lại một lúc.
Tài xế đồng ý.
Tần Tỉnh ngủ không sâu, khi Trữ Nhiễm xuống xe đóng cửa, anh đã thức dậy.
“Cô ấy đi đâu vậy?” Anh hỏi tài xế.
Tài xế: “Có lẽ cô Trữ muốn mua hoa.”
Dừng ở cửa tiệm hoa, lại còn là Lễ Tình Nhân, ngoại trừ mua hoa, không thể làm gì khác.
Tần Tỉnh xoa xoa lông mày, lấy áo khoác rồi cũng xuống xe.
Trữ Nhiễm đã mua một bó hoa Cát Cánh, lựa chọn giấy gói hoa màu tối.
Cô đang đội mũ, quàng khăn quàng cổ dày, bận rộn sôi nổi trong tiệm hoa, nhân viên cũng đang cúi đầu làm việc, từng đơn lại đến từng đơn, không nhận ra cô là ai.
Sau lưng có hơi thở quen thuộc, Trữ Nhiễm xoay người, không biết lúc nào Tần Tỉnh đã đứng ở phía sau cô. Anh nhìn quanh tiệm hoa, dáng vẻ cảm thấy rất mới lạ.
Trữ Nhiễm chỉ bó hoa đang được gói kia, nhỏ giọng nói: “Tặng cho anh đó.”