Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 6: Đồng loại



Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Sở Thiên Khoát, Trần Kiến Hạ khó xử đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Còn Lý Nhiên thật khó xác định, thẳng thắn đến đáng sợ. Đúng là cậu ta chưa từng nói cho Kiến Hạ tai nghe nhưng cô cùng chưa từng có ý nghĩ nhận cả tai nghe cùng với máy CD kia. Nhưng mà bị đòi tai nghe trước mặt lớp trưởng thế này, cô rất muốn giết cậu ta.

Cô nhanh chóng bỏ tai nghe xuống, một nửa khác thậm chí vẫn còn đang đeo trên tai phải của cô cũng nhanh chóng được kéo xuống. Chúng tựa như than củi bỏng tay, Kiến Hạ nhét trực tiếp vào trong tay Lý Nhiên.

“Xin lỗi vừa nãy tớ không để ý, thật sự rất xin lỗi.”

Kiến Hạ cúi thấp đầu rồi vội vàng đi ra cửa, máy CD trong lòng cũng bắt đầu nóng lên và không hề nhìn thấy trên mặt của người con trai đằng sau lướt qua một tia khao khát thầm kín.

Đang đi, Trần Kiến Hạ bỗng thấy hối hận, nửa phút trước cô nên trả cậu ta cả tai nghe lẫn máy CD mới đúng. Cô đúng là ngốc nghếch mà, vừa ngốc vừa không có khí phách.

Hối hận đến đau lòng, bây giờ muốn quay lại thì lại lo lắng Sở Thiên Khoát phát hiện ra điều gì đó nên cô đành phải bất chấp tất cả tiếp tục bước đi.

Sở Thiên Khoát bước đến bên cạnh cô, còn Vu Ti Ti đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Vu Ti Ti đi đâu rồi…” Kiến Hạ mở miệng xoa dịu bầu không khí.

“Có thể cậu ấy quay về lớp trước rồi. Ai biết được.” Sở Thiên Khoát nhún vai.

Cậu ta không hề hỏi tên con trai trong phòng y tế cùng Kiến Hạ là ai, và cũng chẳng hề ngạc nhiên cái máy CD bỗng dưng xuất hiện.

Kiến Hạ cảm kích trong lòng, dường như Sở Thiên Khoát có bản lĩnh tránh né được tất cả những bối rối lúng túng của người khác, dần chuyển hướng chủ đề sang giọng địa phương Đông Bắc của giáo viên quân đội và câu thiền hài hước ngoài miệng, làm cho cô bị chọc cho mặt mày tươi cười.

“Phải rồi, lớp trưởng, tớ nghe nói cậu là người đứng đầu toàn tỉnh trong kỳ thi cấp ba năm nay! Cậu giỏi thật đấy.”

Sở Thiên Khoát không tỏ rõ ý kiến, cười cười: “Tuy kì thi cấp ba này dựa vào thực lực nhưng với những người cùng trình độ chúng ta mà nói, rốt cuộc ai có thể đứng đầu thật sjw giống y như chơi xổ số vậy, đều may mắn cả thôi. Không có gì để tự hào khoe khoang cả.”

Đây là lần đầu tiên Kiến Hạ nghe thấy một lời nói khiêm tốn chân thành tự nhiên đến vậy. Tuy chỉ mới gặp mặt được hai phút nhưng cô đã nhận ra từ sâu trong lòng đã thích lớp trưởng ưu tú này rồi. Tuy cậu ấy là con trai, lại còn là một chàng trai rất đẹp trai nhưng Kiến Hạ không hề cảm thấy một chút xấu hổ không tự nhiên nào. Sở Thiên Khoát ưu tú đến mức ấm áp, dùng nụ cười và sự bồi dưỡng văn hóa đạo đức bao trùm lên tất cả các góc cạnh của sự sắc sảo.

Bởi vậy Kiến Hạ càng cảm thấy thoải mái hơn khi nói những suy nghĩ trong lòng ra.

“Nhưng tớ rất lo lắng bản thân không phải là người cùng nằm trên một trục hoành (trình độ) với các cậu, dù sao khả năng dạy học ở trên tỉnh và chỗ tớ vẫn có sự chênh lệch không nhỏ. Nếu…. nếu tớ thi đứng đầu đếm ngược từ cuối lên thì sẽ bị cười chết mất…”

Sở Thiên Khoát không hề tỏ vẻ dùng những lời khách sáo để an ủi cô.

“Chỉ cần có thứ hạng thì sẽ luôn có người đứng đầu từ dưới lên. Muốn nói đến mất mặt, cậu thử nghĩ xem, tất cả mọi người đều đang nhìn tớ, nếu người đứng đầu kì thi lên cấp ba là tớ… không nhắc đến xếp hạng thì cho dù đứng trung bình cùng vẫn bị chê cười thôi. Ai cũng áp lực cả, chẳng qua điểm khác biệt là ở tư tưởng.”

Gương mặt Kiến Hạ dần dần lộ ra nụ cười tự nhiên.

“Tớ hiểu rồi, cảm ơn lớp trưởng.” Cô nói to.

“Có việc gì thì cứ đến tìm tớ, khó khăn trong học tập cũng được, những vấn đề khác cũng được, tớ đều sẽ hết lòng.”

Cô đang định cảm ơn thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vu Ti Ti đang khoanh tay đứng trước cửa lớp đợi bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt, tuy là đang cười.

“Cô Du đang đợi đấy, đừng chậm chạp nữa, mau vào đi.”

Cô nàng nói xong rồi cứ thế đi vào lớp, Kiến Hạ dừng lại trước cửa lớp nhìn Sở Thiên Khoát vẻ bất lực.

Song đối phương lại làm như không phát hiện ra tình khí nhỏ đó của Vu Ti Ti. Thế là Kiến Hạ đành phải theo sau bước vào lớp.

Cô chủ nhiệm Du Đan mới sinh con gái năm ngoái, lần đầu làm mẹ nên cô béo lên nhiều. Cô mặc một bộ váy suông rộng thùng thình ngồi trước bàn giáo viên trên bục giảng đang xem học bạ học sinh, vừa thất Kiến Hạ bước vào liền mỉm cười thân thiết.

“Nghe nói em bị ngất trên sân tập. Có sao không, bây giờ đỡ hơn chưa?”

Kiến Hạ gật đầu, đáp: “Giờ không sao rồi ạ!” Sau đó bổ sung thêm: “Đều là nhờ lớp trưởng và bạn Vu Ti Ti chăm sóc em. Làm phiền hai bạn rồi ạ.”

“Khách sáo quá!” Sở Thiên Khoát lắc đầu: “Cậu cùng cảm ơn mấy lần rồi!”

“Đúng đó Kiến Hạ, xong hay không, đến tổ tông tám đời cũng cảm ơn rồi!”

Trần Kiến Hạ sững sờ, ngước mắt nhìn Vu Ti Ti đứng bên cạnh cô Du Đan. Bạn ấy lại cười tít mắt, song bị cô chủ nhiệm trách mắng vỗ lưng một cái rồi nhấn mạnh nói tránh ra, đĩnh đạc, cởi mở hồn nhiên. Dường như tất cả biểu cảm kỳ quặc buồn rầu vào một phút trước đều là ảo giác của Kiến Hạ.

Cô Du Đan cười nói với Kiến Hạ và Sở Thiên Khoát: “Em Vu Ti Ti này chỉ hay nói vớ vẩn nhưng được cái nhiệt tình, trước là thành viên ủy ban tuyển cử chính thức. Sở Thiên Khoát là lớp trưởng, Vu Ti Ti là bí thư chi bộ Đoàn tạm thời, chủ yếu phụ trách quản lý học sinh nữ. Lớp ta tổng cộng có bốn bạn học sinh tỉnh khác, hai nam hai nữ, việc của bốn người này cô đều giao cho Kiến Hạ rồi, em ở trong ký túc xá thì chú ý các bạn giúp cô nhé. Con gái cô vẫn còn nhỏ nên không thể ngày ngày trông coi lớp tự học buổi tối được, ba người các em mỗi người mỗi nhiệm vụ. ‘Vạn sự khởi đầu nan’[1], hỗ trợ nhau nhiều hơn. Có việc gì thì có thể bàn với nhau, nếu ý kiến không thống nhất được thì đến hỏi cô, được không?”

Ba đứa trẻ đồng thời ngoan ngoãn gật đầu. Du Đan giao cho bọn họ công việc sắp xếp học bạ rồi ra ngoài.

Cả ba người đều không nói gì với nhau, đứng quanh bàn giáo viên thành vòng tròn rồi mỗi người cầm lấy một chồng học bạ yên lặng viết lên. Trần Kiến Hạ phát hiện ra Vu Ti Ti thi thoảng nghiêng đầu nhìn trộm chiếc máy CD được cô xếp ở hàng đầu tiên trên bàn.

Sau đó Vu Ti Ti đặt bút xuống, nói “Đi vệ sinh một lát” rồi xông ra cửa.

Trần Kiến Hạ bất giác thở dài một hơi, sau đó nghe thấy tiếng cười khẽ của Sở Thiên Khoát.

“Sao vậy?”

Cậu ta lắc đầu, cười vẻ bí hiểm: “Con gái các cậu…”

“Bọn tớ… bọn tớ làm sao?”

Sở Thiên Khoát cười một lúc rồi nghiêm túc trở lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Kiến Hạ này, tớ khuyên cậu sau này đừng quá để ý đến biểu hiện và tâm trạng của người khác như vậy. Quá mẫn cảm không phải là chuyện tốt.”

Dường như Kiến Hạ vừa nghe đã hiểu, song vẫn lơ mơ.

“Sao…sao cậu biết tớ để ý…”

Sở Thiên Khoát không trả lời cô, cúi đầu viết lia lịa, vô cùng nhanh. Cho đến khi cô buồn chán cầm cuốn học bạ bản thân phân bố rồi đều viết xong hết thì mới nghe thấy cậu ta thản nhiên nói: “Có thể do cậu và tớ đều có chung cái tật này.”

Đúng lúc này Vu Ti Ti bước vào lớp, Kiến Hạ liền mất đi cơ hội hỏi rõ.

Một lớp hội tụ đủ kiểu loại học sinh, hoạt bát, trầm lặng, nhân vật làm mưa làm gió hoặc mọt sách, song điểm chung duy nhất là thành tích đều rất tốt. Trần Kiến Hạ trong buổi tập quân sự sáng đều đã quen mặt tất cả mọi người nhưng chưa từng nói chuyện với ai. Buổi chiều sau khi buổi tập quân sự kết thúc mọi người đều ào ào vào lớp, cô không muốn bị nhìn thấy nên ngồi một mình ở trong lớp, giả vờ đi vệ sinh và sau đó ẩn vào trong đám người bước vào lớp.

Mọi người đều ngồi tùy hứng, chỉ chốc lát sau cô Du Đan gọi các bạn ra ngoài cửa và sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự từ thấp đến cao.

Kết quả sắp xếp là con trai ngồi cùng con trai, con gái ngồi cùng con gái. Cách sắp xếp này khiến Kiến Hạ khá bất ngờ, cô Du Đan chỉ bâng quơ nói một câu, ở tuổi các em dễ suy nghĩ lung tung vào thời điểm quan trọng nhất, ảnh hưởng đến việc học là không tốt.

Trong đầu Trần Kiến Hạ hơi chếch lên, được xếp ở hàng thứ năm chính giữa, hàng thứ tư từ dưới lên, cũng coi như là vị trí trung tâm lớp học. Cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy Sở Thiên Khoát và một tên con trai vừa cao vừa béo ngồi ở bàn gần cửa sổ hàng thứ hai từ dưới lên, trước mặt bọ họ vừa hay là chỗ Vu Ti Ti và một cô bạn khác.

Mà ngồi bên cạnh Trần Kiến Hạ lại là một bạn nữ sinh xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa.

“Tớ tên là Trần Kiến Hạ, học sinh tỉnh khác. Còn cậu?” Cô cố gắng lấy dũng khí làm quen.

“Dư Châu Châu!”

“Viết thế nào vậy?”

“Dư trong “thặng dư”, Châu trong “châu mạt”[2]

Trần Kiến Hạ thấy cô bạn giải thích tên mình như vậy bỗng có loại cảm giác kì lạ nói không nên lời.

Cô thử nói chuyện với đối phương về cái gì mà “cấp một cậu học trường nào vậy”.

“Trường 13.”

Đối phương không hề lịch sự hỏi lại Trần Kiến Hạ quê ở đâu, dường như căn bản không muốn nói chuyện tiếp. Trần Kiến Hạ vắt nát óc cũng không nghĩ ra nổi chủ đề khác nên đành từ bỏ.

Dư Châu Châu nhìn trông rất đẹp, dung mạo thanh tú, trắng trẻo nhưng rất không thích quan tâm người khác. Cái kiểu lạnh nhạt không giống như kiêu ngạo, Trần Kiến Hạ ngẫm nghĩ đột nhiên cảm thấy, cái kiểu mà Sở Thiên Khoát nói “không để tâm biểu hiện và cách nghĩ của người khác” có lẽ chính là dáng vẻ này chăng?

Nhưng, một trái tim mẫn cảm trời sinh thì phải làm sao mới có thể thay đổi thành không để tâm đây? Cô hi vọng thay đổi nhưng trên bí tịch không nên chỉ có một câu “đừng nghĩ quá nhiều” đơn giản được.

Cô lại ngoảnh đầu nhìn vị trí Sở Thiên Khoát ngồi.

Những người xung quanh nhiệt tình nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cười sáng lạn, lễ độ, phóng khoáng và tràn đầy sinh lực.

Trần Kiến Hạ lại nghĩ đến vẻ mặt khó dò của Vu Ti Ti và vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của Sở Thiên Khoát vừa rồi. Cho dù nhìn nhận như thế nào thì trên tình thương, cậu ta đều tốt hơn bản thân mình hẹp hòi hay để ý. Song cậu ta lại nói bọn mình có một tật giống nhau.

Mà có phải cậu ấy của hiện tại đã khắc phục được nhược điểm này không?

Trần Kiến Hạ nghiêng đầu nghĩ ngợi lung tung một lúc lâu, không ngờ đối diện thẳng với ánh mắt của Vu Ti Ti.

Ánh mắt đấy vừa lạnh lẽo vừa căm ghét. Trần Kiến Hạ nhất thời không biết làm thế nào, nhìn lại lần nữa thì Vu Ti Ti đã cười đùa nói chuyện với bạn nữ bên cạnh rồi, nó khiến cô cảm thấy bản thân mình thật sự xuất hiện ảo giác.

Cô ngoảnh lên, thở dài thườn thượt.

“Cậu có nghe nói đến có kì thi sát hạch không?” Cô vẫn không từ bỏ gợi chuyện thêm một lần nữa.

“Không.”

“Đúng là có kì thi sát hạch.” Trần Kiến Hạ nhấn mạnh lần nữa.

“Ừ.”

Trần Kiến Hạ thất vọng nằm sấp trên bàn, vùi đầu sâu vào cánh tay.

Cô nhớ nhà rồi. Dẫu mẹ không muốn tốn tiền mua CD cho cô, dẫu lớp cấp một hỗn loạn như nồi cháo nhưng cô rất muốn về nhà.

Cả lớp này đều không bình thường.

“Hình như ngoài cửa có người tìm cậu.”

Giọng nói của Dư Châu Châu trong trẻo, Trần Kiến Hạ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ngoài cửa lộ ra một cái đầu tóc đỏ đang nhìn thẳng chỗ của cô.

Lý Nhiên. Lý Nhiên cười hì hì.

“Trần Kiến Hạ!” cậu ta kêu to.

Cả lớp bỗng nhiên im phăng phắc.

Kiến Hạ bị bao ánh mắt tò mò vây quanh làm cô tái mặt.

Tên này quả nhiên là ngũ hành thiếu đức. Nên đổi tên thành Lý Đức Toàn thì hơn.

_________________

[1] Nghìn công việc bắt đầu đều khó khăn

[2] Châu mạt: Cuối tuần


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.