Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 1



(Quen biết là một quá trình đơn giản, trọng điểm là, chúng ta nắm giữ được nó, sau đó mới có thể hiểu nhau, rồi yêu nhau)

Đang nghe báo cáo tài vụ quý này, trái tim đột nhiên co rút một trận, tiếp theo vị thư ký luôn nhanh nhẹn thông minh vọt vào phòng họp.

“Tổng tài, em gái anh xảy ra chuyện!”

Cô gái vốn nên im lặng nằm trên giường bệnh, đột nhiên không nói một tiếng nhổ kim tiêm truyền dịch trên tay, y tá bên cạnh bước lên muốn ngăn lại, lại bị cô dùng sức giãy ra.

“Đình Đình, nghe lời!” Cao Phi trong lòng tràn đầy lo lắng.

“Tránh ra! Đừng đụng vào tôi!” Cao Đình tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân hét lên.

Tỉnh lại sau tai nạn giao thông, phát hiện chân trái đã bị cắt bỏ, cô gái chỉ còn lại tuyệt vọng, cự tuyệt tất cả trị liệu.

“Đình Đình!” Cao Phi lạnh lùng nói.

“Ca, anh vì sao không để em chết luôn đi!” Cao Đình hướng hắn quát.

“Em nhẫn tâm để lại ca một mình?”

Cao Đình không nói gì, rốt cuộc chỉ có thể oà khóc.

Cao Phi rất muốn thay em gái chịu thống khổ, nhưng chỉ có thể vô lực đứng nhìn. Bả vai bị vỗ một cái, quay đầu lại, là bác sĩ điều trị cho Đình Đình.

“Tình huống của bệnh nhân không mấy lạc quan, tâm lý của cô ấy bị tổn thương quá lớn, nếu cứ tiếp tục không chịu nhận trị liệu, bệnh tình sẽ càng khó kiểm soát”. Vị bác sĩ trẻ tuổi sắc mặt nghiêm túc. “Về sau tiến hành phục hồi chức năng, cũng cần phải phối hợp với trị liệu tâm lý”.

“Tôi phải làm thế nào?” Cao Phi cau mày.

“Là người nhà, tất nhiên ở bên cạnh quan tâm và cổ vũ người bệnh là không thể thiếu”. Bác sĩ thở dài. “Bất quá tôi đề nghị anh nên tìm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, tâm lý của bệnh nhân đã bị tổn thương quá nghiêm trọng”.

“Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ”. Cao Phi gật đầu.

“Là việc nên làm thôi”. Bác sĩ cười cười. Quả thật, một cô gái trẻ phải đối mặt với sự thật tàn khốc như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ không thể nhẫn tâm.

Quán rượu. Lý Hải Đông nhìn bạn tốt cứ một ly rồi lại một ly uống tiếp không ngừng, thở dài một cái, biết có khuyên cũng vô dụng. Anh với Cao Phi quen biết nhau từ thời đại học, vị bạn tốt này của anh, thông minh tài giỏi có chí khí. Hồi đó cha mẹ đều qua đời, chỉ còn lại hắn mang theo một đứa em gái sống nương tựa vào nhau. Không có ai giúp đỡ, hắn dựa vào trí tuệ, sự gan dạ cùng mồ hôi của mình dốc sức tạo dựng sự nghiệp, thành lập công ty của chính mình. Trải qua vài năm, quy mô cũng không phải là nhỏ. Em gái Cao Đình của hắn, tuy rằng nghịch ngợm tuỳ hứng, nhưng biết rõ ca ca vất vả, chưa bao giờ khiến hắn thêm phiền phức. Cho nên lần này Đình Đình xảy ra tai nạn, anh có thể cảm nhận Cao Phi có bao nhiêu thống khổ, mà bản thân anh cũng đồng dạng khó chịu.

“Tôi nhìn con bé nằm ở trên giường bệnh, tuyệt vọng, bất lực, lại không thể bảo hộ nó…. Anh trai như tôi để mà làm gì chứ?!” Cao Phi giống như tự lẩm bẩm một mình, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Lý Hải Đông cũng thán một câu. “Cậu không có kiến thức trong lĩnh vực này, chuyện trị liệu cho con bé hẳn là nên giao cho người chuyên nghiệp, cậu chỉ cần ở bên cạnh ủng hộ bảo vệ con bé là được rồi”.

Cao Đình đã qua giai đoạn phát tiết, hiện tại chính là trầm mặc, trong ánh mắt không hề mang theo sắc thái, chiếu theo cách nói của bác sĩ thì, cô đang chống cự tiêu cực.

“Vậy là cậu muốn tìm bác sĩ tâm lý cho Đình Đình sao?” Lý Hải Đông hỏi. Qua hai tuần nữa, Cao Đình sẽ xuất viện, trừ bỏ có y tá chuyên biệt đến chăm sóc, bác sĩ cũng đề nghị nên tìm một bác sĩ tâm lý để hỗ trợ.

“Đã tìm được rồi”. Cao Phi mặc dù uống nhiều, nhưng suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo. “Là một cố vấn tâm lý do bệnh viện giới thiệu, nghe nói là không tồi, sau khi Đình Đình xuất viện sẽ tới”.

“Ừ, Đình Đình sẽ khoẻ lại thôi, yên tâm”. Lý Hải Đông chỉ có thể vỗ lưng bạn tốt, cổ vũ một câu.

“Ừ”. Cao Phi gật gật đầu.

Cao Phi không tin vào vận mệnh, hắn chỉ tin tưởng chính bàn tay mình. Hắn thông minh, cơ trí, bình tĩnh. Hoặc là nói, lạnh lùng. Hắn từ trước đến nay không dư thừa tình cảm, lão nhân ăn xin hay trẻ lang thang trên đường hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái. Hàng năm hắn đúng hạn nộp thuế, còn những chuyện như từ thiện, hẳn là trách nhiệm của chính phủ và nhà nước.

Nhưng hắn rất sủng em gái của mình, đó là người thân duy nhất của hắn, là thành viên của một hiệp hội tự xưng là “Bảo vệ động vật nhỏ”, cho nên tuy rằng không đồng ý lắm, nhưng hắn ít nhiều vẫn giúp đỡ hành động từ thiện này của em gái.

Chính là hiện tại, em gái của hắn lại không có sinh khí nằm trên giường bệnh.

Xuống xe, hôm nay là ngày Đình Đình về nhà. Đi ngang qua sân trước, ánh mắt luôn tập trung của hắn lại bị một nam nhân hấp dẫn. Nam nhân bộ dáng sạch sẽ nhu hoà, cũng có thể tính là đẹp. Nhưng trọng điểm không phải cái này, mà là trước ngực y đang ôm một bó hoa hồng màu đen rất lớn.

Có người đến thăm bệnh mà lại tặng hoa hồng đen sao? Bất luận là xét theo khía cạnh tình cảm hay giá trị vật chất thì cũng rất không hợp. Cao Phi chỉ hơi phân tâm suy nghĩ, rồi lại tập trung lực chú ý, hướng phòng bệnh của em gái đi đến.

Cao Đình vẫn không có biểu tình hành động hay lời nói nào, đem chính mình trở thành một con búp bê gỗ, mặc anh trai ôm xuống giường, bế tới xe lăn.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cao Đình không có phản ứng, Cao Phi quay đầu lại, có chút kinh ngạc. Là nam nhân lúc nãy, trong ngực còn ôm theo bó hoa hồng đen.

“Xin chào, xin hỏi là Cao tiên sinh và Cao tiểu thư phải không?” Nam nhân nhẹ nhàng cười. “Tôi đến từ viện tâm lý Ánh Dương, tôi họ Đằng”.

Đằng Niệm? Là bác sĩ tâm lý hôm nay sẽ tới? Hắn cứ nghĩ là một nữ nhân, bất kể là xét theo tính chất nghề nghiệp hay cái tên.

“Xin chào, tôi là Cao Phi”. Cao Phi lịch sự đáp lại.

“Nói vậy thì đây chính là Cao Đình tiểu thư rồi”. Đằng Niệm khoé mắt cười cong cong, bỏ qua ánh mắt không chú ý đến mình của cô gái, y tiến lên, giơ ra bó hoa trước ngực. “Quà gặp mặt, hy vọng em có thể thích”.

Cao Đình rốt cuộc nâng mắt một chút, nhìn bó hoa xinh đẹp kia, trầm mặc một hồi mới giơ tay nhận lấy.

Cao Phi kinh hỉ, đây là lần đầu tiên Đình Đình phản ứng với người ngoài. “Cảm ơn Đằng tiên sinh, tốn kém cho cậu rồi. Hoa này rất quý”.

“Không đâu”. Đằng Niệm cười nói. “Chỉ là hoa hồng trắng bình thường thôi, bị tôi nhuộm đen đó”.

……

Anh em Cao gia đều kinh ngạc, Cao Đình nhìn hoa hồng, rồi lại nhìn nam nhân vừa mới tặng hoa cho mình, trừng mắt nhìn.

“Ha ha, em muốn thử không?” Đằng Niệm ôn nhu nói. “Chúng ta có thể cùng nhau thử một lần, còn có rất nhiều màu khác nữa. Em thích màu gì? Tôi thích màu đen”.

Cao Đình cắn cắn môi, không trả lời.

Vì thế Đằng Niệm chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên lại như nhớ tới chuyện gì. “Đúng rồi, bệnh viện không cho đem vào, nhưng tôi thấy nó nhỏ quá, thật sự không còn biện pháp, cho nên đành phải….”

Y cẩn thận kéo ra vạt áo gió, sau đó từ túi quần thình lình xuất hiện một con mèo nhỏ lông trắng vàng….

“A….” Cao Đình rốt cuộc mở miệng, phát ra một thanh âm.

“Kỳ thật tôi đối với lông mèo có chút mẫn cảm, nhưng nó còn nhỏ quá, không đành lòng thả nó đi….” Đằng Niệm cẩn thận đem móng vuốt con mèo đang bám trên quần mình gỡ xuống, ôm trong lòng bàn tay. “Em có thể chăm sóc nó một thời gian, đợi đến khi tôi tìm được chủ nhân cho nó được không?”

Do dự một chút, Cao Đình cuối cùng cắn môi, gật gật đầu. “Vâng”.

“Tốt quá rồi, cảm ơn em!” Đằng Niệm ngồi xổm xuống, vươn tay bế con mèo lên. Bộ dáng con mèo đang nhìn ngó thế giới trông cực kỳ vô tội.

Cao Đình đem bó hoa cho Cao Phi cầm, sau đó cẩn thận nhận lấy mèo con, đặt ở trên đùi, nhưng nhìn đến ống quần chân trái trống trơn, ánh mắt lại ảm đạm đi.

Đằng Niệm thấy, chính là vẫn ôn nhu cười như cũ, đứng lên, thực tự nhiên đi vòng ra sau đẩy xe lăn cho Cao Đình. “Như vậy, chúng ta xuất viện được chưa?”

“Ừ”. Cao Phi đang cầm bó hoa, gật gật đầu. tuy rằng vẫn lo lắng con mèo hoang kia có thể mang theo vi khuẩn hay ký sinh trùng gì không, nhưng nam nhân này, thật sự là có ma lực thần kỳ sao?

“Chúng ta xuất phát thôi”. Đằng Niệm quay đầu lại, cười nói với Cao Phi.

“Được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.