Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 8



Người trẻ tuổi, dưỡng bệnh cũng nhanh. Chỉ ba năm ngày sau, Đằng Niệm đã lấy lại tinh thần, tiếp tục bận rộn như cũ. Cao Phi nhìn vài lần nhịn không được mà mắng y. “Tôi lại không giục cậu, cậu gấp gáp làm cái gì?”

Đằng Niệm nhún nhún vai. “Đây là nhịp độ công việc tôi đã quen rồi”.

“Cậu cứ như vậy có ngày cũng chết sớm”. Cao Phi nhíu mày.

“Không sao, tôi có chừng mực”. Đằng Niệm tự tin trả lời.

Cao phi không còn lời nào để nói.

Đằng Niệm đúng là không phải người địa cầu. Chẳng lẽ dân thiết kế luôn luôn làm mấy việc kỳ lạ, ví dụ như, ban ngày ngủ ban đêm làm việc?

Bận rộn xong hết một quý đã là giữa tháng tám, Đằng Niệm ở nhà ngủ mê mệt một ngày một đêm. Rốt cuộc bị Cao Đình lôi ra, mời y tới nhà thưởng thức trù nghệ của cô bé.

Sáng sớm tới Cao gia, cô gái nhỏ không có ở nhà, chỉ có Cao Phi đang ngồi trên sofa đọc sách.

“Tiểu Đình đâu?” Đằng Niệm vừa đổi dép vừa hỏi.

“Cùng mấy đứa bạn ra ngoài mua thức ăn, nói là muốn cho cậu hưởng lộc ăn”. Cao Phi buông sách, tháo kính mắt.

Đằng Niệm nhìn thoáng qua bìa mặt, là một quyển sách tiếng Anh bản gốc về tâm lý của người tàn tật.

Cao Phi luôn luôn cưng chiều em gái, lần này lại tựa hồ không tìm được hướng đi.

Đằng Niệm cười cười. “Muốn làm thử thí nghiệm không?”

“Cái gì?” Cao Phi vừa mới đến phòng bếp lấy café cho y.

“Nhà anh có dây thừng không? Chắc một chút”.

Cao Phi không hiểu gì, nhưng vẫn đi tìm dây thừng cho y.

Đằng Niệm tiến lên nhận lấy dây thừng, để Cao Phi đứng gần chiếc ghế, sau đó cúi người dùng dây thừng quấn cả chân trái của Cao Phi và chân ghế, buộc chắc lại.

Cao Phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.

Đằng Niệm điều chỉnh thử một chút. “Thế nào, có chặt quá không?”

“Vẫn ổn”. Cao Phi trả lời, nhìn đỉnh đầu nam nhân đang buộc dây thừng.

“Vậy được rồi”. Đằng Niệm đứng lên. “Những cái khác, vẫn giống như bình thường”.

Cao Phi thử động chân, Đằng Niệm mới nhớ tới, đi tìm cái nạng của Đình Đình cho hắn. Cao Đình đã quen dùng, hiện tại ra ngoài chỉ cần mang theo một cái nạng là được.

“Cái này, gọi là gì?” Cao Phi giữ nạng, thử đi lại trong phòng.

Đằng Niệm ngồi trở lại bàn, uống café. “Thể nghiệm. Thỉnh thoảng phải thiết kế cho người mù, sẽ đem hai mắt mình bịt kín lại, khoảng một tuần”.

“Một tuần?” Cao Phi nhíu mày.

“Anh thì không cần lâu như vậy, thử hai tiếng là được rồi”.

“….Thực sự, cảm giác rất bất tiện”. Cao Phi thanh âm có chút trầm xuống. Có lẽ bảo hắn thử một tuần cũng không tính là gì, bởi vì Đình Đình phải sống như vậy cả đời.

“Kỳ thật, quen là được rồi”.

Sau đó hai người liền vào thư phòng, Đằng Niệm tuỳ tiện tìm một quyển sách để xem, Cao Phi vẫn như mọi ngày ngồi trước máy tính xử lý công việc.

Thỉnh thoảng sẽ tán gẫu đôi ba câu, lúc muốn uống nước hay làm gì đó đều là nam nhân đi đứng bất tiện kia làm. Trừ bỏ động tác có chút buồn cười, những cái khác đều ổn cả.

Đưa cho Đằng Niệm nước trái cây, Cao Phi ngồi trở lại trên ghế, sau như nhớ tới chuyện gì. “Đúng rồi, cho cậu xem cái này”.

Sau đó đứng dậy mở giá sách tìm kiếm.

“Sẽ không phải là công việc chứ?” Trực giác của Đằng Niệm luôn luôn đúng.

“Ừ, có lẽ là dùng được cho sản phẩm lần này”.

“Nè, tôi là đến nhà anh để chơi – cẩn thận!”

Bởi vì không gian giữa giá sách cùng bàn máy tính tương đối hẹp, cái nạng của Cao Phi vừa vặn vướng vào chân ghế dựa, trên tay hắn lại còn đang cầm một xấp tài liệu, cả người mất đi thăng bằng. Đằng Niệm nhanh chóng chạy lên đỡ hắn, nhưng lại vấp phải cái nạng, không thể chống đỡ nổi xung lượng khổng lồ của nam nhân kia, vì thế một trận long trời lở đất, hai người đều té lăn xuống sàn.

Hoàn hảo bên dưới có trải thảm, không thì đau thế nào chứ. Cũng may Cao Phi dùng tay chống lại, mới không ép Đằng Niệm đến thảm thương. Chính là, khi hai người bình tĩnh lại, mới phát hiện, tư thế này….

Mắt đối mắt, mũi đối mũi. Hai người mở to mắt nhìn nhau.

Ánh nắng buổi sớm chiếu vào, nhu hoà ở xung quanh hai người toả ra một vầng sáng.

Không khí thần kỳ vi diệu, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Giống như bị mê muội, Cao Phi chậm rãi cúi đầu, Đằng Niệm nhắm hai mắt lại….

“Ca, mau tới giúp em xách đồ, nặng muốn chết!”

Ma chú bị phá vỡ.

Hai người đều có chút xấu hổ, trước sau từ dưới đất đứng lên. Cao Phi phiền muộn chính mình sao lại muốn đi hôn một nam nhân. Đằng Niệm thì thấy may mắn vì Cao Đình không nhìn thấy, nếu không chỉ sợ cả y và Cao Phi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan.

Nhưng một khắc mê hoặc kia, lại làm cho trái tim người ta loạn nhịp….

Thời gian sau đó, không khí giữa hai người có chút quỷ dị, có chút lạnh nhạt. Trừ bỏ cần thiết cho công việc, hai người cũng giảm bớt số lần gặp mặt. Trước kia sau khi xong việc còn có thể đi ăn cơm hay đi tắm hơi, hiện tại cái gì cũng không có. Hai người đều muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cùng một chỗ với nhau vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Con số trước mắt trở nên đơn điệu, Cao Phi bưng tách café ngồi ở sofa trước kia Đằng Niệm hay ngồi, khẽ cau mày.

Hắn là điên rồi sao? Cư nhiên lại muốn hôn Đằng Niệm…. Cho dù biết Đằng Niệm là Gay, nhưng hắn không phải – được rồi logic này không đúng cho lắm. Nhưng mà, thời điểm kia, vì sao Đằng Niệm cũng nhắm mắt lại? Y không phải là cũng muốn hôn hắn đấy chứ? Sẽ không phải là, y có chút, thích hắn?

Mày nhíu lại càng sâu, nhưng không thể quên được, khi đó gương mặt của nam nhân kia, thực ôn nhu, thực sạch sẽ, thực mê hoặc lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.