Trong một bệnh viện tư nhân, ánh nắng chiếu rọi từ cửa sổ sát đất cực lớn vào trong phòng.
Lâm Tử Tiêu ngồi trên số pha, nhìn người đứng trước cửa sổ, đứng quay lưng lại với anh.
“Nói với cô ấy chưa?"
Người đàn ông chậm chạp xoay người lại, lộ ra gương mặt ưa nhìn sạch sẽ.
"Tôi vẫn chưa nghĩ xong nên mở miệng như thế nào."
Lâm Tử Tiêu cúi đầu xuống, ma sát cổ tay của mình, nhìn không ra biểu cảm gì.
Cậu ta nói: “Có lẽ cô ấy sẽ rất vui."
"Thật không," Người đàn ông lẩm bẩm nói, “Có lẽ cô ấy sẽ trách tô."
Năm ấy, anh đồng ý sẽ tới đại học A với Liên Vị Chi, thực ra anh không hề nói dối.
Thậm chí khoảnh khắc anh đứng trên sân khấu ấy, anh vẫn cho rằng như vậy.
Mãi đến khi về nhà, nhìn thấy mẹ ngất xỉu trước mặt mình, năm ấy là mẹ quay về muốn ở cùng anh vượt qua cuộc thi vào đại học, không người nào cảm thấy bệnh tình của mẹ anh đã ổn định sẽ xảy ra chuyện như thế này, thậm chí ngay cả bố anh cũng yên tâm đến mức không quay về cùng bà.
Sau đó gọi bác sĩ, đứng ngoài phòng cấp cứu cả một đêm.
Ngay cả anh cũng quên mất bản thân mình làm thế nào để vượt qua.
Khi bên ngoài cửa sổ xuất hiện ánh sáng, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt đi, mẹ anh tìm được một đường sống trong cõi chết.
Thế nhưng gương mặt của bác sĩ vẫn nhăn chặt lại, ông ta nói trạng thái tâm lý của mẹ anh càng ngày càng kém, lần này uống quá nhiều thuốc nên mới dẫn tới tình trạng hôn mê, cứu được là dựa vào may mắn, lần sau thì không nắm chắc.
Anh hỏi vậy làm thế nào?
Bác sĩ nói, tốt nhất là để mẹ anh thay đổi môi trường sống, để bà hoàn toàn rời khỏi nơi có thể khiến bà nhớ lại những chuyện không vui kia.
Giống hệt như bac sĩ năm đó nói.
Anh nhớ tới chuyện bố anh khuyên anh ra nước ngoài học tài chính, nhưng sau khi trưởng thành lần đầu tiên anh từ chối bố mình, trong lúc này vì an nguy của mẹ, anh không thể không chấp nhận lựa chọn đó.
Mẹ đã mất đi một người con trai, không thể để bà ở trong một môi trường xa lạ mà không có một đứa con bầu bạn được.
Lúc còn nhỏ là vì việc học và anh sợ không thích ứng được, sau khi trưởng thanh anh biết bản thân nên hiểu chuyện rồi.
Dụ Thanh nghĩ, chuyện này anh cần phải dùng cả đời này để bù đắp.
Còn về Liên Vị Chi....
Anh thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc, chặt đứt mọi con đường khiến cô gái kia có thể tìm thấy anh.
Anh nghĩ, không có anh, cô gái cởi mở rực rỡ ấy có lẽ vẫn có thể sống thật tốt.
Cho dù chỉ có mình anh biết, những thứ đó tuyệt đối không phải anh SỢ cô ấy sẽ tìm thấy anh, mà anh rõ ràng, chỉ cần bản thân nhìn vào đôi mắt ấy, anh sẽ không thể nào đi được nữa.