Từ nhỏ tới lớn, Kỳ Ngôn luôn sống trong hâm mộ của bạn bè cùng trang lứa và lời tán thưởng của bề trên.
Hắn biết mình vừa sinh ra đã có được những thứ mà nhiều người khác có cố gắng cả đời cũng không thể nào có được.
Chỉ bởi vì hắn mang họ Kỳ, vì hắn là con trai duy nhất nhà họ Kỳ.
Bởi vì thế, những cố gắng của hắn dường như chưa bao giờ có người nhìn thấy.
Những bài học khô khan khó hiểu kia, những thứ dường như nên có đã chiếm hết toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của hắn, không người nào để ý những thứ này.
Trong miệng những người khác dường như chỉ biết nói: “Kỳ Ngôn à không tồi đầu, nhà họ Kỳ trong tay cháu, chắc chắn càng ngày càng vững vàng”
Họ Kỳ, nhà họ Kỳ.
Hệt như một ngọn núi đè ép lên người hắn, nhưng không cho phép hắn than khổ một cầu.
Quãng thời thơ ấu, lần đầu tiên hắn từng sinh ra tâm lý phản nghịch trong những tiết học luân phiên, khi ấy bố đã nghiêm túc nói với hắn như thế nào nhỉ?
Ông nói: “Kỳ Ngôn, con vừa ra đời đã muốn gì có nấy, còn còn gì không hài lòng nữa?”
Còn gì không hài lòng ư?
Kỳ Ngôn mới chỉ mười mấy tuổi đầu trong lòng nghĩ, con chưa từng được ăn thứ kẹo bông gòn được chiếc máy bẩn thỉu trên phố làm ra, còn chưa từng được nếm thử viên bỏng ngô mà chiếc máy làm bỏng phát ra âm thanh cực lớn, thậm chí con còn không có bạn bè.
Nhưng khi ấy hắn chẳng nói gì cả, chỉ im lặng nhặt lấy sách vở bị mình ném sang một bên lên.
Sau này theo thời gian trưởng thành, những chiếc kẹo bông gòn chưa được nếm, bỏng ngô, dường như đều bị hắn vứt ra sau đầu rồi.
Mãi đến mùa hè vụng trộm chạy ra ngoài cùng với em gái, hắn nhìn thấy một màn Lâm Tử Tiêu đùa nghịch với Liên Vị Chi qua thanh lan can.
Con người trước giờ kiêu ngạo như hắn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình hệt như một con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Hắn cảm thấy bản thân mình mười mấy năm nay, dường như chưa từng có được thứ gì.
“Cuộc đời hạnh phúc thự sự phải nên như thế nào đây?”
Khi ấy hắn nhìn chăm chú vào cô gái xa lạ kia và nghĩ như vậy.
KỲ NGÔN (2)
Đứa trẻ hồi còn nhỏ chưa từng được ăn kẹo bông gòn, sau khi lớn lên cho dù có người đưa kẹo đến bên miệng, nó cũng chỉ lịch sự nói không cần nữa thôi.
Có lẽ Kỳ Ngôn chính là đứa trẻ như vậy.
Bởi vì mang dòng họ như vậy, khiến hắn từ từ nhỏ đã trưởng thành trong ánh mắt diễm mộ của người khác.
Thế nhưng nó giống như một con chim nhỏ ở bên ngoài bị thợ săn uy hiếp hâm mộ con chim hoàng yến vậy, cùng lúc có được, cũng là lúc hắn mất đi.
Ví dụ như bạn bè, ví dụ như tự do.
Hay là nói đến những món đồ ngọt đâu đâu cũng có thể trông thấy ngoài phố.
Lúc còn nhỏ, ông quản gia nói với hắn, những thứ không có lợi đối với sức khỏe của hắn đều không được đụng tới, càng đừng nói những thứ không sạch sẽ bên ngoài, ai cũng không biết được liệu kẻ thù của nhà họ Kỳ có mang thù hằn nhắm vào hắn không.
Cho nên bất cứ lúc nào cũng phải phòng bị, để hắn duy trì một khoảng cách nhất định với thế giới bên ngoài, là việc cần thiết nhất.
Cũng chính bởi vì thế, trong lần đầu tiên Liên Vị Chi hỏi hắn có muốn ăn bánh nướng hay không, Kỳ Ngôn mới có thể hờ hững trả lời một câu “được”.
Đó không phải thờ ơ, đó chỉ là phản ứng đầu tiên đối với thứ đồ mà hắn chưa từng đụng tới.
Mãi đến khi Liên Vị Chi cười đưa bánh nướng tới bên miệng hắn, lần đầu tiên Kỳ Ngôn biết được, thì ra bánh nướng cũng có thể mang vị ngọt, bên trên có nam việt quất, cũng có thể là vị số cô la.
Thì ra trên thế giới này không phải chỉ những thứ như bánh quy giống sáp nên mà chuyên gia dinh dưỡng làm ra.
Liên Vị Chi chớp mắt hỏi: “Ngon không?”
“Ngon lắm” Kỳ Ngôn trả lời đúng sự thật.
Trên tay Liên Vị Chi còn mang chiếc găng tay dày chưa gỡ xuống, đấm một phát mềm như bông lên bả vai hắn.
Cô cười đấy nhưng giọn điệu hung dữ vô cùng.
“An ủi em làm gì, đây đều cháy hết rồi!”
Thế sao?
Kỳ Ngồn nhìn vào trong đĩa, quả thực màu sắc không được đồng đều lắm.
Nhưng anh vẫn nói: “Thực sự rất ngon.”
Đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, cuối cùng vào lúc hắn hơn hai mươi tuổi, đã nếm được mùi vị của kẹo ngọt.
Rất thần kỳ chính là, hắn lại cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn,
Kỳ Ngôn ôm lấy tay nhìn cô gái trước mắt đang bận rộn nướng mẻ bánh tiếp theo.