Đường Chim Bay

Quyển 2 - Chương 12: Phát hiện sự thật kinh dị



Keith hơi trố mắt, có một số việc cảm thấy hết sức có gì không đúng. Trên người của Dương có sát khí rất dày, đến gần bên cạnh anh ta liền có thể cảm nhận được dòng khí rối loạn và lực uy hiếp, nhưng người pha rượu trong quán rượu kia, rõ ràng là ôn hòa vô hại.

Anh đặc biệt rất không nhạy cảm với gương mặt người phương Đông, vì vậy chỉ có thể nhận ra dựa trên phân biệt "toàn bộ" của người đó —— thân hình, ngữ điệu, mùi, không khí v.v... Ở trong tuyệt đại đa số trường hợp, đây là phương pháp trác tuyệt hữu hiệu, có thể nhanh chóng phán định và phân biệt nhân vật.

"Không đúng, người pha rượu Dương và Dương ở trường học kỵ binh nhẹrất không giống nhau. . . . Ah. . . . . ."

Iris vỗ một cái vào trên bả vai anh nói: "Dương của chúng tôi rất am hiểu ngụy trang, tất cả chi tiết trên người đều có thể lừa gạt được người rất thân với anh ta."

Dương cởi mắt kiếng xuống, xoa chân mày nói: ". . . . Cho nên nói đúng là, Iris, cậu thường vô ý thức tiết lộ chuyện ra, căn bản là trong óc thiếu sợi dây."

Trái tim Keith xoay chuyển, bảy quẹo tám rẽ cũng không biết mình đến tột cùng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy hình như có một số việc đang kết nối vào nhau. Lý bị bắt, sau đó Dương xuất hiện, hơn nữa Dương còn là người pha rượu trong một quán rượu, mà lại là quán anh thường đến. Có một số thứ vẫn bị anh coi thường, bây giờ đang mạnh mẽ thoát ra, dần dần nổi lên.

Dương dẫn hai người đi vào, thông qua một hành lang dài hơn ba mét mới vừa tới phòng khách.

Một vị bạn cũ đang ngồi trên tấm thảm thêu hoa Thổ Nhĩ Kỳ ở giữa phòng khách. Người phụ nữ cao gầy ấy đã thay áo rằn ri, mặc tây trang tím đậm, áo sơ mi tơ lụa màu trắng càng lộ vẻ cao gầy, tóc đen thui búi thành búi tóc.

—— Phất Khải ngồi ở chỗ đó tràn đầy vị phụ nữ. Cô ngẩng đầu nhìn bọn họ, hoàn toàn không có sự vui mừng khi xa cách gặp lại, lạnh nhạt nói: "Tôi đeo hộp đàn công-bat, các anh lại đeo hộp đàn vi-ô-lông-xen và đàn vi-ô-lông, người ta chắc chắn sẽ xem chúng ta là dàn nhạc cổ điển."

Iris vì trang bị lắp ráp súng bắn tỉa mà dùng một hộp đàn vi-ô-lông-xen. Đàn công-bat còn lớn hơn đàn vi-ô-lông-xen nhiều, rốt cuộc mang cái gì theo mà phải dùng đàn công-bat. Ánh mắt của anh liền bắt đầu bay chung quanh, Phất Khải cười: "Biệt hiệu tay cầm pháo chống tăng và pháo đạn."

"Cô khiêng tới được?"

"Đúng vậy."

". . . Nữ king kong đáng sợ."

Phất Khải cười ha ha, rất là hài lòng. Cô hả hê nhất là khi người khác nói cô không giống phụ nữ, từ bà đàn ông dùng ở trên người cô lại là từ ca ngợi khiến cô kiêu ngạo.

Cô cười vài tiếng đột nhiên ngừng lại, quay đầu trở lại nhìn hành lang sau lưng cô, khiến Keith và Iris cũng nhìn theo, sau đó liền nhìn thấy trong hành lang âm u thông đến phòng ngủ, có một bóng người từ từ loé ra.

Nói là bóng người còn đỡ, thật ra thì lời miêu tả chân chính phải là bóng quỷ mới đúng.

"Nó" lảo đảo đi ra, đến trên tủ quầy tìm kiếm một phen, rồi rót một ly nước cà chua nhiệt độ bình thường, uống một hớp, sau đó hai tay nâng ly thủy tinh chân cao đi vào phòng ngủ.

Iris cầm đầu kêu thảm một tiếng: "Sao cô cũng tới! Phải cần cô đích thân đến hiện trường, nhất định là những nhiệm vụ cấp AAA đáng chết."

"Nó" chậm rãi dừng lại, xộc xệch quay đầu lại, Keith kinh ngạc phát hiện thứ này không hề có mặt. Không phải là không có mặt, mà mặt của "Nó" bị mái tóc rối thật dài che lại, chỉ lộ ra một cái cằm vẫn còn ở trong phạm vi được ánh đèn chiếu xạ.

"Nó" lại uống một hớp nước cà chua, có vẻ không yên lòng, một dòng nước màu đỏ thấm quanh co chảy xuống từ khóe miệng.

Đột nhiên sau đó nói chuyện: "Bộ xương xinh đẹp. . ."

Keith cảm thấy tầm mắt núp sau mái tóc rối bời của "nó" đang nghiêng nhìn loạn trên người mình, cuối cùng còn cười hờ hờ, trong nháy mắt ừng ực uống sạch ly nước cà chua, ngay sau đó quay người lại, tiếp tục con đường đến phòng ngủ của "nó".

"Đó. . . . Là vật gì?" Keith hỏi, trong thiên nhiên rộng lớn hiển nhiên không cách nào sản xuất ra giống kỳ dị như thế.

Iris vội ho một tiếng nói: "Mặc kệ cô ta, cô ta là khách từ sao Diêm Vương tới."

"Nó" tiếp tục bay trở về phòng ngủ chính, lúc sắp đóng cửa phòng ngủ, phòng sách bên cạnh lại truyền ra một tiếng nổ mạnh. Làm mỗi người giật nảy mình. "Nó" giống như bị điện giật, nhanh chóng biến dị thành vật hung ác, đá một cước vào cửa phòng sách, gầm hét lên: "Nếu anh dám gọi ra máy nước dập lửa, làm hư máy vi tính của lão tử, lão tử sẽ phế bỏ anh tại chỗ! Dùng gậy điện đánh sói tiêu diệt XX của anh ngay tại chỗ. . . ."

Trong phòng sách im lặng không lên tiếng, bình chữa lửa tự động cũng không bị gọi ra, "Nó" ngáp một cái, khôi phục trạng thái chán chường, trở lại bên trong phòng ngủ chính.

Iris hỏi: "Như vậy không sao à? Bên trong hình như xảy ra nổ tung. . . . . ."

Phất Khải phất tay một cái nói: "Không sao không sao, hôm nay đã là lần thứ ba rồi."

Đang nói, cửa phòng sách mở ra rồi, Brad ho khan ra ngoài hóng mát, anh mặc tạp dề màu hồng trên người, trên mặt bị dính màu đen tùm lum, buồn bực nói: "Tên kia nói chuyện quá độc ác, tại sao chung quanh tôi không có mấy người bình thường?" Anh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Dương đang hung tợn nhìn mình chằm chằm, ho khan một tiếng rồi đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt than, đường đường chánh chánh đi trở về phòng sách.

Trên trán Dương đã có mấy sợi gân xanh nổi lên, vẫn là Phất Khải hiểu rõ ý người nói: "Không phải bàn bạc xong thì anh sẽ dọn đi sao, dù sao không phải sản nghiệp của anh, đau lòng cái gì."

Tay phải của Dương nâng khuỷu tay trái, tay trái che hai mắt của mình, làm ra một tư thái không đành lòng tận mắt chứng kiến.

"Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không thương lượng xem cứu người như thế nào trước à." Keith hỏi

Dương nói: "Bây giờ chúng ta đang xâm nhập internet hoạch định thành phố để lấy bản đồ cấu tạo toà nhà của đối phương, sau đó nếu như có thời gian, còn phải khống chế chức năng tự động thông minh trong kiến trúc của đối phương, cướp lấy quyền khống chế theo dõi thiết bị." Dừng một chốc, ngay sau đó hừ lạnh nói, "Tôi cảnh cáo anh lần nữa, đừng ném loạn sát khí ở trước mặt tôi, bây giờ tình trạng của tôi rất không ổn định."

Phất Khải nói: "Chúng tôi đang liên lạc với cảnh sát, để bọn họ tận lực mắt nhắm mắt mở."

Iris hỏi: "Bọn họ sẽ đồng ý sao?"

"Không có chánh phủ nước nào sẽ vui vẻ trực tiếp đụng độ với một gia tộc có hơn tám vạn lính đánh thuê, cho nên đối với hành động của chúng ta chỉ có thể âm thầm hiệp trợ."

"Cũng là Sa Mạc Ưng Non của cô giỏi giao thiệp với chánh phủ, chứ độc hành hiệp như tôi, thì quá không lành nghề rồi."

Dương thở ra một hơi, sắc mặt hòa hoãn một chút: "Thời gian cấp bách, mọi người ngồi xuống trước, tôi phân công nhiệm vụ của hành động cứu viện."

Ánh mắt Iris vẫn bay về phía phòng ngủ: "Cô ấy không ra tham gia hội nghị?"

"Cô ấy phụ trách ủng hộ kỹ thuật, bây giờ còn có mấy phần kỹ thuật xuất hiện vấn đề chưa xử lý tốt, cậu đừng đến phiền cô ấy."

"Vậy Brad đâu?" Iris lại nhìn về phòng sách.

"Bây giờ anh ta đang điều chế một số đạn dược cần cho chiến đấu, đợi lát nữa đến phần anh ta rồi kêu. Chúng ta ngồi xuống trước."

Dương an bài mọi người đến ngồi trên tấm thảm nhung dài giữa phòng: "Trước tiên là nói về nội dung nhiệm vụ lần này, là vì giải cứu một thành viên của chúng ta. Cho nên mời các vị tới là bởi vì các vị đều biết cô ấy." Anh mở thiếu bị chiếu hình ở chân tường lên, trên mặt tường màu trắng cho thấy một mặt ngoài của kiến trúc nào đó, giải thích: "Đây là chỗ hiện tại của cô ấy, một căn cứ bí mật của Akis Đa Duy Cống ở Las Vegas. Bởi vì sau lưng có vài nghị viên ủng hộ, nên không có bị cảnh sát theo dõi. Nhưng nghe nói bên trong có lực công kích mạnh không thua gì hỏa lực của hai chiếc xe tăng, thiết kế phòng ngự cũng hạng nhất. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là cứu người, không hy vọng xuất hiện bất kỳ thương vong, binh sĩ trọng chất lượng không trọng số lượng, vì vậy mới mời hai vị tham dự lần hành động cứu viện này."

Ánh mắt của Phất Khải và Keith vẫn nhìn chằm chằm vào trong toà nhà, muốn thông qua bản vẽ thiết kế mặt ngoài tới phỏng đoán cấu tạo nội bộ. Sở trường của họ là cận chiến, địa hình như thế nào, nên vận dụng làm sao mới hữu hiệu, là pháp bảo khắc chế địch để thắng lợi. Mà Iris thì nghiêm túc nhớ mỗi cửa sổ và góc có thể bắn đạn xuyên vào.

Dương biết tới ý nghĩ của bọn họ, vì vậy nói: "Z đang lấy bản đồ cấu tạo nội bộ và phân bố điện, tin tưởng không lâu là có thể được. Về phần Iris, chiến trường của cậu là ở bên ngoài, đánh lén người và xe gần toà nhà, chặn bọn họ tăng viện."

"Bọn họ dùng thủy tinh chống đạn sao?" Iris hỏi.

"Đúng, thủy tinh chống đạn dày 3cm."

Iris gật đầu: "Tôi biết rồi."

Phất Khải nói: "Dù bắn thủng, cũng sẽ sinh ra khoảng cách sai lệch nhất định."

"Chỉ cần bắn lén ở cự ly trong vòng 200m thì sẽ không sao." Iris trả lời, "Tôi chuẩn bị sử dụng đạn xuyên thép, một phát liền có thể bể đầu."

Dương nói tiếp: "Phất Khải và người của cô ấy thiết lập vòng cách ly phía bên ngoài, ngăn cản cảnh sát tham gia. Bọn họ sẽ cho chúng ta đầy đủ thời gian hành động, nhưng để bọn họ dễ bàn giao với phía trên, chúng ta phải phối hợp bọn họ giả vờ giả vịt, làm càng lớn càng tốt, sau đó đẩy cho căn cứ tổ chức là được."

Phất Khải gật đầu nói: "Yên tâm giao cho chúng tôi, chiến pháp đẩy trách nhiệm này Sa Mạc Ưng Non sở trường nhất."

Khi những vấn đề chiến thuật từ từ được xác nhận giải quyết, một dấu chấm hỏi càng lúc càng lớn toát ra ở trong đại não Keith. Anh cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ đang nói giải cứu con tin, bọn họ đang bàn về Lý. Nhưng sao bọn họ lại nói đến "cô". Đây là chuyện gì xảy ra?

Anh ngồi xuống như tên hòa thượng lùn hao thước với tay sờ không đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).

Kể từ khi nghe nói Lý bị gia tộc Akis tù binh, Keith liền đắm chìm trong tâm tình không rõ, cả người liền tản ra loại khí cự tuyệt loài người đến gần, muốn công kích bất kỳ một người nào muốn tới gần anh. Nhưng hiện tại, không phải nghi ngờ và nóng nảy, mà thay vào đó là một loại tình trạng phiền não không cách nào nắm chặt.

Dương kéo Brad đang cắm cọc trong phòng sách ra ngoài: "Cậu có chừng có mực một chút, đến phần cậu rồi, cậu ngồi đàng hoàng nghe cho tôi."

"Đạn Dumdum của tôi. . . ." Brad không vui nói.

Dương cười lạnh móc một bó dây kim loại răng cưa ra, liếm khoé miệng một cái, tràn đầy hương vị máu tanh. Brad lập tức ngồi yên, mùi khói thuốc súng trên người làm Iris bị choáng ngã xuống, khiến Phất Khải bực bội đến mức chửi mẹ nó.

Dương lại nói: "Bây giờ là phần của tôi, Brad, và Keith. Ba người chúng tôi phụ trách tiến vào tòa nhà cứu người, tôi nhiễu loạn tầm mắt, Brad trợ giúp hỏa lực sau lưng, Keith chủ yếu phải tìm nhân vật mục tiêu."

Keith giơ tay.

Dương dừng lại hỏi: "Có vấn đề gì không?"

"Đúng, tôi có một cái vấn đề, người cần cứu viện không phải một mà là mấy người lận sau?"

Dương nhíu lông mày: "Cái gì mấy người."

"‘ Cô ’ là ai ?" Không hỏi rõ ràng vấn đề này thủy chung không thể an tâm nên Keith phải hỏi.

". . . . . ."

Phất Khải nói như đương nhiên: "Cô không phải chỉ Lý, thì còn có thể chỉ ai?"

"Nhưng, Lý nên là ‘ cậu ’ chứ. . . ."

Dương và Iris, cùng với Phất Khải thật là cảm thấy mình gặp được kẻ ngu. Ánh mắt kia cũng xác thực khiến Keith cảm thấy mình có lẽ thật là một kẻ ngu.

Dương dùng bàn tay che mắt, rất mệt mỏi nói: "Có lẽ tôi không nên kêu anh tới tham gia hành động lần này. . . ."

Iris nói: "Có lẽ chúng ta không nên tập trung ánh mắt ở vấn đề Lý rốt cuộc ‘ cậu ’ hay là ‘ cô ’, việc cấp bách là mau sớm triển khai hành động cứu viện."

Phất Khải lập tức phản đối: "Không phân rõ mục tiêu nhân vật rốt cuộc là nam hay nữ, thì làm sao triển khai cứu viện? Tùy tiện cứu một con heo ra ngoài sau đó nói đầu kia heo là Lý?"

Keith càng lúc càng lo lắng trong lòng.

Dương rốt cuộc làm tổng kết cuối cùng: "Lý từ đầu đã là là nữ, chẳng lẽ anh tuyệt không biết?"

Trong óc Keith nổ oanh một tiếng.

Thấy nét mặt căn bản là rợn cả tóc gáy của Keith, Iris săn sóc mà khéo hiểu lòng người giải thích giúp anh: "Khả năng này cũng không phải không có, lúc tôi mới vừa thấy Lý, cô ấy từ trên xuống dưới không có một chỗ nào giống con gái, khí thế kia cũng rất hung hãn, nhìn nhầm cũng là chuyện rất có thể."

Trong óc Keith lảo đảo trôi nổi ra cảnh tượng mấy năm trước.

Anh hỏi: "Cậu là gay à?"

Lý trả lời: "Không, tôi không phải GAY, hơn nữa cả đời cũng sẽ không trở thành GAY"

Anh hỏi: "Tôi thích cậu, có thể tiếp nhận không?"

Lý trả lời: "Tôi không phải GAY, cũng sẽ không yêu nhau với một gay."

Thật là thành thực đến mức khiến người ta không thể trả lời.

Anh chợt vỗ một cái vào bàn thấp bên cạnh, tiếng vang ầm ầm sánh ngang tiếng nổ mạnh khi Brad tính sai phản ứng chất thuốc. Mấy người chuyên nghiệp lập tức bày ra tư thế phòng ngự, ngay sau đó bọn họ liền chú ý tới căn bản không có nguy hiểm gì, chỉ là người kia đang nổi điên thôi —— bọn họ kinh ngạc thấy Keith nhắm chặt hai mắt, trong miệng lầm bầm không biết đang nói thầm cái gì.

Iris cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Này, anh đang nổi điên gì thế?"

Dương theo phản xạ nghĩ đến thành ngữ "chiếc lá che mắt", "bịt tay trộm chuông", bật thốt lên: "Dù nhắm mắt lại cũng vô ích, Lý vốn chính là nữ. Iris lúc đầu cũng không nhìn ra, sau này thì tất cả mọi người đều biết rồi."

Phất Khải nhỏ giọng khuyên: "Đừng đả kích người ta như thế, tôi dám đánh cuộc, người này nổi điên lên không phải chúng ta có thể đối phó."

Phất Khải căn bản lo lắng dư thừa, Keith căn bản không nghe được lời khuyên đàm phán hoà bình của họ.

Trong óc quá loạn, đến mức Keith không nghe được câu mấu chốt "Lý vốn chính là nữ" kia.

Trong óc tựa như sắp nổ tung, tràn đầy rất nhiều ký ức. Về quá khứ, về Lý, về các giác quan anh dành cho Lý. Đại não bị chiến đấu và huấn luyện hằng năm lắp đầy đã không đủ dùng rồi, ý tưởng và ký ức quá nhiều khiến anh phiền lòng nóng nảy.

Anh bắt đầu nghiêm nghị trách cứ mình. Sư phụ đã từng nói, quên đi quá khứ ngày của hôm qua không giữ được. Giữa anh và Lý đã không thể cứu vãn quá khứ, hiện tại đang tiếc hận cái gì? Trong sự phát triển của lịch sử chưa từng có cách nói "nếu như", chỉ có sự thật không thể nào nghịch chuyển được. Anh không có cố gắng tìm tòi đến cùng, cho nên không có tư cách quay đầu lại.

Hôm nay anh đã thích Lý Lộc, thực tế chứng minh anh cũng không phải là GAY. Tình cảm anh dành cho Lý Lộc phải trung thành, không nên còn nhớ đến tình cảm với Lý; anh phải làm một người đàn ông thẳng thắn vô tư, không nên còn cất giấu một phần tình cảm khác ở trong lòng.

Nghĩ đến Lý Lộc, trong lòng thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đó là một người hấp dẫn anh đến mức không còn như chính mình. Nhiệm vụ lần này kết thúc, nhất định phải chấm dứt hoàn toàn chuyện của Lý, toàn tâm toàn ý tốt với Lý Lộc. Anh nói khẽ với mình: "Chờ trở về nhất định phải xin lỗi Lý Lộc, thành tâm sám hối."

"Anh không sao chớ?" Iris cẩn thận hỏi.

Keith rất cố gắng, cũng có tâm lý rất tốt, rốt cuộc cũng thành công ức chế sự hỗn loạn trong đại não, tạm thời khống chế mình không rối rắm với đoạn tình cảm thác loạn kia nữa.

Anh ngẩng đầu lên, mở mắt ra. Ánh đèn trong phòng hơi chói mắt, diện mạo của mấy người trước mắt hơi vặn vẹo, Keith cảm thấy tình trạng bây giờ của mình cực kỳ kém.

Áp lực trong không gian giảm nhiều, Phất Khải và Iris mới thả lỏng trở lại vị trí đang ngồi lúc nãy.

Dương nói: "Anh đã không sao rồi, như vậy chúng ta tiến hành phần cuối. Hiện tại phải nhận dạng con tin, bảo đảm một khi nhìn thấy liền có thể mang cô ấy đến khu an toàn."

Ngón tay anh nhấn lên cái remote một cái, một tấm tình chụp cả người của một người trẻ tuổi được chiếu lên tường.

Cô mặc một áo choàng ngắn màu trắng, rất giống một y tá nhỏ từ bệnh viện nào đó đi ra. Cô đang an tĩnh đứng ở bên cạnh hình cây kem, nghiêng dựa vào một hòm thư màu xám tro, một tay cắm ở trong túi, hai mắt rất không vui lòng nhìn chằm chằm máy ảnh, góc độ tầm mắt hơi nghiêng, quả thật giống như là ở coi rẻ người.

Phất Khải nói: "A, hiện tại Lý được nuôi không tệ, hoàn toàn không nhìn ra kiểu nạn dân lúc trước nữa."

Dương rất tự hào gật đầu.

. . . . . .

Iris lo lắng đẩy đẩy Keith, lớn tiếng hỏi: "Keith, sao anh khóc? Anh khóc cái gì hả? Có gì phải khóc? A, anh nói chuyện đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.