Áp lực có thể khiến một người đột nhiên bị thác loạn tinh thần khi trạng thái xuống cực hạn, tình huống bây giờ của Keith cũng rất phù hợp ca bệnh mà Lý Lộc đã thấy trong sách. Dù sao cô cũng không nhận ra tình cảnh bây giờ còn có chỗ nào khiến người ta bật cười.
Cô vừa gia tăng tốc độ lếch qua cửa, vừa nghĩ thầm, địa phương quỷ quái này nhốt người ta đến độ bệnh thần kinh rồi.
Keith lại đột nhiên nói ở sau lưng cô: "Bộ dạng này của cậu, thật giống một côn trùng xanh xám."
Lý Lộc nhất thời dừng ở nửa đường.
Keith lại tiếp tục yếu ớt nói: "Khi tôi ở Afghanistan có một hàng xóm, bà xã của anh ta thường dùng chăn bông trói anh ta lại, anh ta hoạt động giống y như trạng trái của cậu."
Lý Lộc giãy dụa mấy cái, dùng bả vai đệm lên dùng sức, dùng trạng thái côn trùng xoay đầu về, dùng nét mặt tốn hơi thừa lời uy hiếp lại: "Nếu như không phải nể tình anh đã bị đòn, bây giờ đã là vong hồn dưới răng tôi rồi."
Keith le lưỡi một cái, không dám nói nhảm nữa, anh còn phải dựa vào hơi thở của người khác.
Một lát sau, Keith vẫn không có nhịn được nói: "Vì sao bọn họ không có giết chúng ta? Chuyện này không phù hợp lẽ thường."
"Rất phù hợp lẽ thường, bọn họ đang đợi máy bay trực thăng tới."
"Máy bay trực thăng?"
"Bộ phận của chúng ta có thể bán rất nhiều tiền, nghe nói thận của tôi và anh đã được định giá rồi. Giá khởi đầu ở chợ đen của mỗi quả thận là 10 vạn dollard, bọn họ ít nhất có thể kiếm bốn mươi vạn. Dĩ nhiên, giác mạc khẳng định cũng sẽ không lãng phí, tỷ lệ phù hợp của tim thì hơi thấp, nhưng tôi tin tưởng bọn họ cũng có biện pháp ra tay. Xem ra tính tình của chúng ta tốt vẫn rất có ích lợi, có lẽ con tinh tinh trắng nóng nảy kia làm chuyện gì phạm vào điều bọn họ kiêng kị, nếu không cũng sẽ không bị cắt đầu vứt xác như vậy."
". . . . Tôi nên nói cái gì, trong trường hợp này có phải nên oán trách tại sao không tính theo bảng Anh hay không?"
"Chúng ta tốt nhất im lặng trước, tôi phải hút nước rồi, không rảnh nói chuyện với anh."
Keith nhệch ra há hốc mồm, nửa ngày mới nhớ tới là mình yêu cầu Lý giúp anh "Múc nước". Vì vậy nhắm mắt lại chuyên tâm cảm thụ tình trạng của mình. Toàn thân không có một chỗ nào lành lặn, nhưng ít ra không có thương tổn nội tạng, chỗ nghiêm trọng nhất chính là xương sườn có thể gãy rồi.
Âm thanh ồn ào lại truyền đến bên tai, sau đó nhiệt độ đập vào mặt, Keith mở mắt ra, cả tầm mắt đều bị sườn mặt của ai đó chiếm cứ.
Nhận dưỡng khí từ miệng một người đàn ông, cũng không phải chuyện rất gian nan.
Trong kiếp sống chiến đấu ở đất hoang mười mấy năm qua của Keith, anh từng thấy rất nhiều đàn ông khinh thường chạm miệng với người đồng tính, những người đó đều là tay ngang, là tay mơ chưa từng trải qua chiến hỏa. Sư phụ nói bọn họ đều từ xã hội hòa bình đâm đầu thẳng vào khu vực chiến tranh thiếu não. Cho đến khi gặp phải khoảnh khắc sống chết, hoặc xhút lấy không khí dưới đáy nước, hoặc tiếp nhận sự hô hấp của bác sĩ tại chiến trường, bọn họ rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp. Keith không hiểu "tôn nghiêm phái nam" mà những người đó nói là từ đâu đến, khi phải chọn lựa giữa sống hay chết, tất cả ý tưởng vô vị khác đều là dư thừa và lãng phí năng lượng.
Nhưng xúc cảm lại không tồi chút này.
Lý đã bị đánh, trên mặt bầm tím từng mảng, bởi vì cự ly rất gần, ở trong vòng tiêu cự của tầm mắt lại mơ hồ không thấy rõ. Làn da ấm áp an ủi lẫn nhau, phần môi bị nước thấm vào rất là nhẵn mềm. Dòng nước giống như cam lộ đủ để làm dịu linh hồn một người, huống chi trong đó còn có hương vị nhàn nhạt của máu, đó là một mùi mới mẻ, tràn đầy sức sống.
Keith có một ý tưởng mà ngay cả chính anh cũng cảm thấy không thiết thực: tại sao có người không thể tiếp nhận sự tiếp xúc đến từ đồng tính?
"Uống đủ rồi?"
Keith lấy lại tinh thần, phát hiện một ngụm nước đã uống cạn sạch. Khóe miệng Lý còn có ấn ký ươn ướt, Keith nuốt nước miếng một cái, hầu kết run run, phát giác cảm giác khô cạn càng sâu nặng hơn. Ngay sau đó anh bị ảo tưởng của mình làm kinh sợ, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích.
"Muốn hay là không muốn?" Thanh âm rất gần gũi, bên tai chấn động thật sự như nghe tiếng trống. Thanh âm có chút trầm thấp, có lẽ cổ họng đã bị thương khi bị đánh.
Keith vội vàng nói: "Không cần, đừng!" Anh cự tuyệt rất gấp, cơ hồ làm mình sặc. Anh biết rồi, biết vì sao nhiều người đàn ông cự tuyệt đồng tính đến gần rồi, bởi vì bọn họ sợ mình yêu người có cấu tạo thân thể giống mình. —— đây là hành động rất không kinh tế.
Sư phụ Keith đã từng giảng dạy kinh điển về hành động sinh sôi nảy nở của nhân loại, xem tất cả hành động dẫn phát thân thể con người dậy sóng thuộc về mục đích cuối cùng là sinh sôi nảy nở.
Ông ấy nói với cậu bé Keith, tinh lực của con người có hạn.
Cậu bé Keith ngồi ở trên xe bọc thép, vừa luyện tập tháo ra cây súng số 56, vừa nghiêm túc gật đầu.
Sư phụ đại nhân còn nói, cuộc đời của con người có một phần ba là dùng để ngủ, một phần ba là để học tập và dưỡng lão, thời gian chân chính có thể sử dụng hữu hiệu chỉ còn lại một phần ba.
Cậu bé Keith dùng lông cừu lau vết bẩn trên súng.
Sư phụ nói tiếp, cho nên một phần ba thời gian này phải dùng để làm chuyện có ý nghĩa, dù là chuyện gì đều phải có ý nghĩa! Cho nên nếu như sau này con muốn tìm bạn gái, nhất định phải tìm người dễ dàng sống được, làm một lần thắng năm lần, mang một thai thắng năm thai.
Làm một lần thắng năm lần;
Mang một thai thắng năm thai. . . .
Keith bị sét đánh: mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cư nhiên lại có cảm giác động dục với một miếng sườn. Chưa nói vấn đề giới tính, dù Lý là một người khác phái, cũng không phù hợp tiêu chuẩn "Dễ sanh nuôi" của sư phụ.
Đây là hành động không kinh tế, hành động không kinh tế là không chính xác.
Keith hỗn loạn.
Trong không khí tràn ra sự tự kiểm thảo và mùi vị kỳ dị như đưa đám.
Lý Lộc thấy Keith chìm vào trong tâm tình đê mê khó hiểu, nghĩ thầm người này quả nhiên đã không chịu nổi áp lực sắp bị tinh thần phân liệt rồi, vì lý do an toàn, mình nên trốn qua một bên.
Một tiếng, hai tiếng. . . . Thời gian đang thong thả trôi qua. Keith cố gắng nhẫn nại, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được, anh nghiêng đầu nhờ Lý giúp đỡ: "Tôi muốn đi tiểu một chút."
". . . . . ."
Lý Lộc 囧 nhìn trời, mạng nhện treo trên xà nhà rất đẹp mắt, có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô.
"Tôi lấy cái bô tới giúp anh." Cô còn có thể trả lời thế nào? Cô chỉ có thể trả lời như vậy.
Dưới tình cảnh toàn thân bị trói, cầm cái bô cũng là một việc có kỹ thuật rất khó khăn, nhưng Lý Lộc vẫn làm được —— tất nhiên là dùng kiểu bò kì dị đặc biệt của côn trùng xanh xám.
Keith kiên nhẫn nhờ vả: "Giúp tôi một chút."
"Giúp? Anh muốn tôi giúp thế nào?"
"Tôi không kéo khóa quần xuống được."
Vừa bắt đầu Lý Lộc vẫn không thể hiểu khóa kéo mở không ra có quan hệ gì với cô, sau đó cô nghĩ tới một khả năng —— tướng mạo và trang phục của cô rất có tính quyến rũ, cho nên tới bây giờ Keith còn chẳng phân biệt được cô là sống hay mái.
Thật là nghiệp chướng.
Nên làm cái gì? Nói ra chân tướng sự thật? Nhưng đời người có ba việc gấp, Keith không thể nào bởi vì hiểu rõ Lý Lộc là "cô" mà không phải "anh" thì có thể không cần đại tiểu tiện. Cuối cùng chuyện phát triển cũng chỉ có hai con đường: con đường một, là phải giúp; con đường hai, không giúp, Keith tiểu trong quần.
Chẳng có ích gì, Lý Lộc chấp nhận.
Cô nghĩ, Phất Khải trói bọn họ thành bánh chưng, nói không chừng cũng có lòng trêu bọn họ.
Nếu như có một người bị nạn xin bạn trợ giúp anh ta cởi quần xuống, như vậy từ tình hữu nghị cách mạng quốc tế, giúp một lần cũng không sao.
Từ lý do kể trên, Lý Lộc không có cự tuyệt, quay lưng đi, lục lọi giúp anh kéo quần —— khi bạn không nhìn thấy tay của mình, bạn sẽ rất khó biết tay của bạn đang làm chuyện gì, vì vậy vốn là một chuyện rất đơn giản, tình trạng lại liên tiếp xảy ra.
Cô cố gắng nâng hai cánh tay ra sau lưng, lay động thăm dò trên dưới, Keith thì chỉ thị: "Đi lên. . . . Không phải, không phải tuyệt đối là trên vị trí đó."
"Anh nói là nhích lên trên đầu?"
"Ừ. . . . . Quá cao rồi, bây giờ cậu đang sờ xương sườn của tôi. . . . . Hơn nữa còn là cái cây bị gãy."
"Không sao, cậu tiếp tục theo chỗ đò mò xuống, đúng, còn kém 10 cm, bây giờ là bụng rồi. . . . . Sao tốc độ chậm lại rồi?"
"Xác định phạm vi đại khái, tôi muốn tiến hành thao tác tinh tế, bảo đảm một lần là đến nơi."
Khoảng cách gần như thế, hơi thở của Keith phất lên cổ Lý Lộc. Anh phát hiện chất tóc của miếng sườn này vô cùng tốt, ít nhất là chất tóc tự nhiên rất tốt, chân tóc rất nhỏ cũng rất dày, sờ lên nhất định rất mềm mại. Nhìn qua có vẻ khô, là bởi vì nguyên nhân dinh dưỡng không đầy đủ thôi.
Sau đó Lý Lộc rốt cuộc sờ tới khóa kéo, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Thật ra lúc chọn môn dược để học ở đại học, cô cũng đã tham gia mấy khóa trình tiểu phẫu y học lâm sàng, đã thấy qua không ít đàn ông trần truồng rồi. Nhưng bây giờ không giống, hiện tại cô đối mặt là một người sống sờ sờ, còn là người quen, hơn nữa đối phương lại tin tưởng cô không đề phòng chút nào.
Da mặt dù dày, nhưng vẫn biết liêm sỉ và thấy áy náy mà.
Cô cởi nút quần của người khác ra, trong lòng đang nguyền rủa thế giới thác loạn thần kinh này. Đổi lại trước kia, cô tuyệt đối không ngờ lần đầu tiên mình kéo khóa quần ra giùm người khác phái lại là ở trong hoàn cảnh không có tình thú này, còn là vì nguyên nhân không cách nào từ chối được.
Nắm lấy khóa kéo kéo xuống, rất thuận lợi.
Cô giống như hoàn thành cuộc giải phẫu mô hình nhỏ lần đầu tiên, trên trán cũng toát ra mồ hôi, tâm tình buông lỏng thu tay lại, nhích qua bên cạnh.
Keith gấp gáp nói: "Ai, sao cậu lại đi, bỏ tôi ở đây không trên không dưới, quá không nhân đạo rồi."
Lý Lộc cứng đờ dừng lại động tác ngọa nguậy ra bên ngoài, cứng đờ hỏi: "Không trên không dưới? Không phải tôi giúp anh kéo khóa xuống rồi sao?"
"Đúng là kéo xuống rồi, nhưng ít nhất cậu phải giúp tôi móc ra. . . . Sau đó giúp tôi tiếp tục, nhắm ngay miệng bô. . . ." Keith yêu cầu như chuyện đương nhiên. Trước kia anh mò mẫm lăn lộn ở chiến trường, đã chăm sóc không ít chiến hữu bị thương không thể tự lo liệu, giúp bọn họ xi ỵ xi tiểu, làm còn quen tay hơn cha mẹ ruột, vì vậy cho tới bây giờ, anh đều cho rằng chuyện như vậy đối với bất kỳ người nào mà nói đều là dễ dàng.
Lý Lộc trở mình, vùi mặt dưới mặt đất, ẩn nhẫn tâm tình không ngừng phát điên, dưới đất phát lên từng tiếng ô ô nhỏ.
"Cậu làm sao vậy, bị đau chỗ nào? Ai, cậu đừng có buồn bực không nói lời nào, có chuyện gì cậu cứ nói. . . ."
Đây là đau khổ, Đường Tam Tạng đến tây thiên thỉnh kinh còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn, huống chi là người có ba việc gấp?
Phút chốc nghe chất lỏng rưới vào trong bô từng giọt, Lý Lộc cảm thấy mình giống như đã già đi mấy tuổi. Cố tình cái tên không biết chữ "chết" viết như thế nào vẫn còn ở phía sau lầm bầm: "Cậu này khẩn trương làm gì, đúng rồi, cậu có mắc hay không, có cần tôi giúp cậu không?"
"Không cần." Cô trả lời như đinh chém sắt.
"Không cần khách sáo với tôi, chuyện thế này tôi làm quen rồi, bảo đảm làm tốt hơn cậu."
"Cám ơn, tôi thừa nhận anh làm rất tốt, loại chuyện này không cần chứng minh cho tôi xem."
Thật vất vả mới giúp anh nhét đồ trở về xong, Keith còn gọi lên: "Giúp tôi nhét vào giữa hai chân đi, mới nhét vào một chút à, nếu không lát nữa kéo lên kẹp trúng nó thì là chuyện mạng người đó."
". . . . . ."
Sau đó, Keith sảng khoái rồi, anh cực kỳ cảm khái nói: "Rất lâu rồi tôi chưa có cảm giác này, con người muốn thỏa mãn thật ra rất dễ dàng, có một miếng cơm ăn, có một miếng nước uống, có chỗ để đi ngoài —— cảm giác hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy."
Lý Lộc rất ấm ức, cô chắp hai tay ở sau lưng, mười ngón tay hiện lên trạng thái không thể cong người.
Trong óc có thứ gì đó bay múa, đó là kẹo mè xửng hình dáng lạp xưởng màu hồng vừa thô vừa to còn rất có co dãn. . . . . .
Keith thư thái liền bắt đầu động não phương pháp làm sao ra ngoài, anh đột nhiên nhớ lại một chuyện vô cùng quan trọng, thần kinh nhất thời khẩn trương: "Có phải cậu bị đá hư hay không?"
"Hả?"
Trên trán Keith toát ra mồ hôi, gấp đến độ mồm miệng không rõ: "Chỗ đó của cậu bị đá nặng thế, không phải xảy ra vấn đề gì chứ, nếu không sao đến giờ còn chưa mắc tiểu, vấn đề thật rất nghiêm trọng."
"Dừng lại ý nghĩ lung tung của anh đi." Lý Lộc nói, "Tự tôi đã giải quyết xong, vấn đề gì cũng không có, đề tài này không được nhắc nữa!"
Keith sửng sốt một lát, sau đó chú ý tới quần của Lý là loại không dùng dây nịt, thật đúng là không cần người khác trợ giúp.
Miếng sườn rất không vui, Keith rất bối rối, đến tột cùng là tại sao vậy chứ?
Vấn đề này vô cùng quấy nhiễu dòng suy tư làm sao bỏ chạy của anh, trăm mối vẫn không có cách giải.
*** ***
Thời gian gấp gáp, bọn họ không biết kẻ địch lúc nào sẽ tập trung lực chú ý lên người bọn họ lần nữa. Không khí ngột ngạt thường thường bị nhanh chóng trừ khử trong tình cảnh khẩn trương.
Lý Lộc lộn người, thấy Keith khép chặt mắt, trong hốc mắt sâu, có thể nhìn thấy con ngươi ở dưới mí mắt có chút rung rung. Anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghĩ rất tập trung.
"A, anh nghĩ xong làm sao chạy chưa?" Lý Lộc tiến tới bên tai anh hỏi.
Keith nghiêng mặt sang bên, hơi thở hòa với hơi thở của Lý Lộc, gần trong gang tấc.
"Đầu tiên phải mở còng tay ra mới được. Trải qua chuyện lần này, tôi mới biết mình có rất nhiều thiếu sót, sau khi rời khỏi đây nhất định phải học một số thuật thoát thân với thầy ma thuật."
"Vậy bây giờ cũng chưa có biện pháp?"
"Không phải bọn họ muốn lấy cơ quan nội tạng mới sao? Không thể đưa chúng ta lên bàn mổ cột lại được, bộ dáng này không có biện pháp nằm ngang."
"Bọn họ có thể dùng thuốc mê."
"Tôi có thể chịu đựng thuốc mê trong một chốc."
"Ý của cậu là có thể kéo thời gian?"
"Đúng vậy."
"Quá nguy hiểm, căn bản là phương pháp được ăn cả ngã về không."
"Bây giờ chúng ta không có lợi thế." Keith nói.
Vì vậy đều không nói.
Keith an tĩnh nằm, chợt nhảy lên rồi lăn mạnh qua. Động tác này quá mạnh, khiến Lý Lộc sợ hết hồn, vội vàng hỏi: "Sao, có chỗ nào bị thương sao?"
Trong không gian chỉ có hai người, vang lên tiếng kêu xèo xèo.
Keith hơi nghiêng đầu một chút, lộ ra nụ cười vui thích: "Kiếm được bữa ăn tối của chúng ta rồi." Anh lăn lộn nửa vòng, mặt ở dưới lưng hướng lên, Lý Lộc nhìn thấy hai tay bị còng của anh đang nắm một con chuột to trong rừng mưa, con chuột đáng thương kia đã bị nắm chặt cổ và thân thể, tay chân ngắn nhỏ mập mạp giãy giụa động đậy lung tung.
Ngón tay Keith dùng sức, bóp chết con vật đang la hoảng ì xèo kia.
"Cậu cầm nó giúp tôi, dù sao hiện tại nó cũng không thể cắn cậu." Keith nói.
"Anh chuẩn bị làm sao?"
"Xử lý da lông, sau đó sẽ thành lương thực của chúng ta."
Lý Lộc biết anh sẽ làm thế, gặp phải tình huống cực hạn đói bụng khô cạn, không có đồ gì là không thể vào miệng.
Cô nắm chật con vật mới chết ở trong tay, cảm thấy Keith đang gần sát sau lưng, ngay sau đó tay có cảm giác kéo căng, một lực lượng rất mạnh đang xé rách da lông con chuột.
Mặc dù phối hợp như vậy là lần đầu tiên, nhưng tất cả mọi người rất ăn ý.
Lý Lộc không phải người thấy chuột là thét chói tai, có lẽ đã từng như thế, nhưng đó là trước khi cô lên cấp 3. Kể từ khi lăn qua lộn lại nghiên cứu quan sát chuột trắng nhỏ trong phòng thí nghiệm thuốc, rồi tiêm vào rồi lại quan sát, chứng sợ hãi con vật này không uống thuốc cũng liền tự khỏi. Nếu như tình huống cho phép, thật ra cô rất thích sạch sẽ. Nhưng không thể phủ nhận là cô hiểu thực tế tàn khốc hơn bất luận ai, nếu mà bị bắt buộc, thứ gì bẩn thỉu cũng có thể nuốt xuống —— chỉ cần có thể cung cấp dưỡng khí, đường, mỡ, protein hoặc muối bắt buộc.
Xử lý da lông là một việc khó đối phó, Keith chủ động gánh chịu. Mặt của anh dán sát cổ tay của Lý Lôc, sau đó chú ý tới cổ tay này rất là mảnh khảnh. Trong lòng lại nghĩ chuyện đâu đâu, khó trách giống miếng sườn, một chút thịt cũng không có. Người như vậy dù bị đặt trước mặt dân tộc ăn thịt người thì cũng không ai để ý. Nhưng đôi tay này đích xác là một đôi tay chiến sĩ.
Mới vừa tiếp xúc, Keith bén nhạy cảm thấy tay Lý hiện đầy kén, giống như tay mình, chính là do cầm súng cầm dao găm nhiều mà ra.
Có chuyện để nghĩ cho phân tâm, thì công việc cũng làm nhanh hơn, cuối cùng đã xử lý sạch sẽ một con chuột, trước khi xé xác ăn, Keith không nhịn được dùng răng cắn cắn dây thừng bằng gân bò đang buộc chặt tay Lý Lộc.
Cổ tay Lý Lộc cảm thấy nhột, trong lòng bàn tay cô đang nắm thức ăn ướt nhẹp, hơi thở của Keith phun trên cổ tay cô, cảm giác hết sức phức tạp mâu thuẫn.
Thử một chút, Keith buông tha nói: "Quá cứng rồi."
"Đừng thử, ăn trước đi. Anh trước, cho tôi một phần ba dư lại là được."
Keith buồn buồn không vui nhìn chằm chằm con chuột rừng đã bị trừ sạch da lông, ý tưởng lóe lên trong đầu, nghĩ đến một phương pháp.
"Há, tốt rồi, tôi đã nghĩ ra một biện pháp tốt, có lẽ chúng ta không cần chờ đám bác sĩ ngu ngốc kia tới cửa, là có thể tự đi ra ngoài."