Nếu không phải chính mình tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn còn thực sự không thể tin được !
Chỉ là hiện nay, thấy được dáng vẻ bình yên vô sự của Huyền Lăng Thương, hòn đá vốn đè nặng trĩu trong lòng Hách Đức mới rốt cục rơi xuống.
Đối với tâm tư và sự trung thành của Hách Đức , Huyền Lăng Thương từ trước tới nay vẫn nhìn rất rõ .
Hồi tưởng lại rừng cây đầy sự giết chóc vừa rồi, huyết mâu Huyền Lăng Thương lóe ra một sát ý hào hùng.
Lập tức, bạc môi dần dần khôi phục hồng nhuận có hơi hé ra, hắn nói với giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
" Hồi cung!"
. . .
Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ , nàng chỉ cảm thấy chính mình đang đưa thân vào một mảnh gì đó vô cùng mềm mại giữa một biển mây, vô cùng dễ chịu thoải mái!
Hồi tưởng lại chỗ ở của mình, cái gối gỗ kia cứng quèo, lấy đâu ra được thoải mái như thế! ?
Chẳng lẽ là hiện tại nàng đã chết! ? Hiện nay, đang ở trong thiên đường ! ?
Đúng rồi!
Nàng nhớ ra!
Bởi vì nàng uống phải cà phê quá thời hạn nên chết chắc, cuối cùng, lại xuyên không đến trên người một con Tiểu Bạch Điêu .
Cuối cùng, lại gặp phải một người tuấn mỹ nam tử bị trúng kịch độc!
Vì cứu nam nhân kia, nàng không tiếc cắt qua cánh tay mình, lấy huyết giải độc cho nam nhân .
Nói không chừng, bởi vì là nàng mất máu quá nhiều mà chết! ?
Lại bởi vì là làm chuyện tốt , cho nên liền được lên thiên đường! ?
Nếu như thế, ngẫm lại cũng không tồi, rốt cuộc so sánh với xuyên không biến thành một con đĩ thì vẫn còn tốt hơn nhiều!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mỹ mãn khi nhớ lại, rồi tính toán tiếp tục ngủ thêm .
Dù sao hiện tại, nàng thật sự cảm thấy thật thoải mái !
Tuy nhiên, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tính toán ngủ tiếp, bên tai lại đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện .
Mặc dù những người đó đã tận lực hạ thấp âm lượng nói chuyện, chỉ là, những lời này, lại vẫn lọt vào trong tai nàng vô cùng rõ ràng .
Hơn nữa, âm thanh kia, hình như đang ở ngay bên cạnh nàng .
Âm thanh kia, phi thường êm tai dễ nghe!
Phảng phất như rượu ngon lâu năm vừa mới mở ra, đậm đà, gợi cảm !
" Các ngươi không phải ngự y tốt nhất sao! ? Làm thế nào ngay cả một con Phượng Hoàng chồn đều không điều trị được! ? Đến bây giờ, làm thế nào nó còn chưa tỉnh lại! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại nghe ra, trong giọng nói của nam nhân có sự quan tâm.
Trong lòng rung động, âm thanh thật là dễ nghe!
Rốt cuộc là ai đang nói chuyện!
Âm thanh dễ nghe như vậy , không biết dung mạo như thế nào! ( vâng, lại tò mò dung mạo người ta
Nghe được những lời Thượng ngự y đã nói, sắc mặt Huyền Lăng Thương vốn âm u mới hơi giãn ra được một chút .
Lập tức, huyết mâu có hơi quét nhanh một lượt, nhìn sang Phượng Hoàng chồn đang lúc mê man trên long sàng .
Chỉ thấy Phượng Hoàng chồn này, vốn thân thể nhỏ nhắn lông xù, giờ phút này đang quấn khắp người không ít băng. Nếu không phải còn có cái đầu lông xù xinh xinh không bị băng bó, lúc đầu mà nhìn qua thì còn tưởng rằng đó là một cuộn vải !
Nhìn Tiểu quỷ này bị thương nghiêm trọng như thế , Huyền Lăng Thương khẽ nhăn trán . Trong mắt có thêm vài phần lo lắng mà chính mình cũng không từng phát hiện . . .
Đối với vẻ lo lắng trong mắt Huyền Lăng Thương, Thượng ngự y một mực khúm núm quỳ rạp xuống đất nhìn lên, trong lòng kinh ngạc không thôi.