Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 110-1: A, xà a (1)



Trong lòng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Tiểu Kính Tử sau khi thả rắn ra, liền cùng Huyền Lăng Phong kiếm cách đi tới chỗ bụi cỏ nơi nàng đang trốn.

Bởi vì Huyền Lăng Phong bọn họ cách nàng không xa, cho nên, chủ tớ bọn họ đối thoại với nhau, nàng đều nghe được hết.

"Gia, chúng ta làm như vậy, không tốt chăng! ? Nếu như Hoàng thượng biết, Vương gia nên nói như thế nào . . ."

Tiểu Kính Tử nhỏ giọng mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu nỗi lo lắng bất an.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.

"Có cái gì không tốt! ? Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tên nô tài chết tiệt, ỷ vào có hoàng huynh làm chỗ dựa, cũng không thèm coi trọng Bổn vương . Bổn vương hiện tại liền cho hắn biết tay một cái. Ngoài ra, xà này đã sớm không có độc , Bổn vương chỉ cần cầm nó hù dọa nô tài kia một chuyến thôi. Hơn nữa, chuyện này ngươi biết ta biết, chúng ta không nói ra, mọi người làm sao biết !? “

Nói tới đây, Huyền Lăng Phong mặt mày đắc ý.

Hắn mặt mày đắc ý, lại gắt gao nhìn vào trong phòng chờ đợi thành quả.

Cũng không biết, đường lang phác thiền, hoàng tước tại hậu ( bọ ngựa rình mồi, chim sẻ đứng sau)!

Nghe chủ tớ Huyền Lăng Phong bọn họ nói với nhau như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.

Vẫn còn nói quân tử cơ à! ? Hắn có giống như quân tử không! ?

Hắn chính là một người bụng dạ hẹp hòi, có cừu oán tất báo, tiểu nhân mà thôi!

Bây giờ còn muốn mang rắn đi hù dọa nàng! ? Hừ!

Hảo, như vậy, nàng liền lấy gậy ông đập lưng ông!

Nghĩ tới đây,trong mắt Đồng Nhạc Nhạc xẹt qua một tia giảo hoạt, lập tức nhờ bụi cỏ che chở, nàng lặng lẽ không một tiếng động dựa theo đường cũ trở lại trong phòng của mình

Cùng lúc đó, bên ngoài gian phòng.

Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử một mực trốn ở bụi cỏ, chờ đợi rất lâu, không nghe được bất cứ động tĩnh nào, trong lòng càng nghi hoặc không thôi.

"Tại sao lại lâu như vậy , trong phòng cũng không có một chút động tĩnh nào! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày nghi hoặc hỏi Tiểu Kính Tử ở bên cạnh .

Tiểu Kính Tử nghe vậy, lập tức nhỏ giọng đáp lại.

"Có lẽ, có lẽ Tiểu Nhạc Tử còn không thấy con rắn kia chăng ! ?"

Nghe Tiểu Kính Tử nói, Huyền Lăng Phong không khỏi cau lại một cái, ảo não không vui nói.

"Bổn vương sớm bảo ngươi chuẩn bị nhiều rắn hơn, ngươi ngược lại chỉ bắt một con về, thật vô dụng!"

Nghe Huyền Lăng Phong nói không vui, Tiểu Kính Tử vội vàng mở miệng nói.

"Gia, thời gian vội vàng, nô tài tìm được con rắn này đã không dễ dàng . Nếu như muốn nhiều hơn, xin gia cấp cho nô tài thêm một chút thời gian. Có điều, nếu như tìm nhiều rắn, nô tài e rằng sẽ làm cho người ta hoài nghi."

"Ngươi chỉ lấy cớ!"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói. Nhưng mà , sau khi hắn vừa nói dứt lời , chỉ thấy trong gian phòng vốn im lặng , đột nhiên truyền đến một hồi động tĩnh.

"A. . .!!"

Một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm , ngay sau đó là tiếng nước 'ùm ùm', phảng phất có người đang không ngừng giãy dụa trongbồn tắm .

Nghe vậy Huyền Lăng Phong lập tức nhảy ra từ trong bụi cỏ, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt phấn chấn tung bay.

"Ha ha ha ha ha ha, ngươi… tên nô tài chết tiệt, phen này Bổn vương muốn muốn hù chết ngươi! ?"

Huyền Lăng Phong vô cùng càn rỡ đắc ý cười to, lại thấy Tiểu Kính Tử đột nhiên cau mày, vẻ mặt bất an.

"Gia, như thế nào trong phòng không có âm thanh! ? Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ! ?"

Nghe được Tiểu Kính Tử nói lời này, Huyền Lăng Phong vốn đang càn rỡ cười lớn , nụ cười trên mặt không khỏi cứng lại.

"Đúng vậy, mới vừa rồi bên trong vẫn còn tiếng thét chói tai và âm thanh giãy dụa, như thế nào hiện tại như vậy im lặng như vậy ! ?"

Huyền Lăng Phong mặt mày nghi hoặc, Tiểu Kính Tử nghĩ đến cái gì, đôi mắt mở to, mặt mày ngạc nhiên.

"Gia, có thể hay không, có thể hay không Tiểu Nhạc Tử bị rắn cắn chết! ?"

Nói tới đây, Tiểu Kính Tử mặt mày thất kinh.

Phải biết rằng, dù nói như thế nào thì Tiểu Nhạc Tử cũng là hoàng huynh ban khâm điểm làm thiết thân thái giám. Nếu như Tiểu Nhạc Tử thật sự đã chết, Hoàng thượng tra ra, Huyền Lăng Phong là đệ đệ của Hoàng thượng đương nhiên không có việc gì, không giống hắn, hắn chẳng qua chỉ là một nô tài thấp kém.

Hoàng thượng giận dữ, người thứ nhất bị chặt liền là đầu của hắn!

Nghĩ tới đây, Tiểu Kính Tử sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong , càng là mặt mày kinh hoảng .

Huyền Lăng Phong nghe vậy, lại thấy Tiểu Kính Tử sợ đến mặt trắng bệch, không khỏi khinh thường lạnh nhạt hầm hừ.

"Cái gì mà có chết hay không! ? Con rắn kia không phải đã không có độc sao! ? Làm như thế nào cắn chết hắn đây! ?"

"Chínhlà, coi như rắn kia đã không có độc, không chừng Tiểu Nhạc Tử nhát gan, bị, bị hù chếtlàm sao bây giờ! ?"

Tiểu Kính Tử mở miệng, nói ra một khả năng khác .

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng cũng không khỏi dấy lên vài phần bối rối.

Phải biết rằng gần đây hoàng huynh đối với hắn là càng ngày càng nghiêm khắc, càng ngày càng thất vọng.

Cho nên mới sai Hách Đức được coi trọng nhất đi dạy võ công cho hắn.

Hách Đức làngười cương trực công chính, cứng mềm không ăn thua, chỉ là nghe hoàng huynh hạ lệnh, đêm ngày dạy võ công cho hắn.

Mấy ngày này, hắn thật sự mệt đến ngất ngây, cả người hình như đều gầy đi một vòng.

Hơn nữa, càng là mệt quá, một đám hỏa kia trong lòng Huyền Lăng Phong , liền càng thiêu đốt dữ tợn.

Chỉ là, một đám hỏa kia vẫn còn kiềm chế được, đến mức thật sự mờ đi.

Cho đến tối ngày hôm qua, hắn lăn lộn khó ngủ trên giường, làm thế nào đều không ngủ yên. Cuối cùng, càng là nghĩ tới một mưu kế tuyệt hảo , tính toán để hù dọa nô tài chết tiệt này một phen, để trút giận trong lòng hắn .

Chỉ là, Huyền Lăng Phong mặc dù phi thường chán ghét tên nô tài này, nhưng mà trong lòng cũng biết, làm việc không thể quá đáng. Bằng không, hoàng huynh trách tội xuống, hắn có thể chịu không nổi.

Giờ phút này, hắn chỉ là tính toán hù dọa tên nô tài này một chuyến. Còn nếu như tên nô tài này thật sự bị hù chết. . .

Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phong trong lòng bối rối, lập tứcmang theo Tiểu Kính Tử, chạy về hướng tới phòng của Đồng Nhạc Nhạc .

Đến khi đi tới cửa phòng, Huyền Lăng Phong tưởng rằng cửa phòng là khóa chặt, ai biết, chỉ là khép hờ.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ là lo lắng muốn biết tình huống bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.