Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 110-2: A, xà a (2)



Nếu như cái tên nô tài kia thực sự đã chết, hắn thật không biết nên giải thích với hoàng huynh như thế nào đây !

Trong lòng lo lắng, Huyền Lăng Phong không hề nghĩ ngợi, liển đưa tay đẩy mạnh phía trước.

Cánh cửa được chạm trổ bị sức mạnh từ bên ngoài đẩy ra, tình huống bên trong nhanh chóng xuất hiện ra trước mắt đám người Huyền Lăng Phong.

Hơn nữa, một con Hắc Xà to lớn rơi từ phía trên xuống trước mắt Huyền Lăng Phong. Đối với chuyện xảy ra bất thình lình, làm cho mọi người không ai tưởng trước được.

Huyền Lăng Phong càng là trở tay không kịp, một con ngươi trợn trừng, liếc nhìn thành mắt lác. Nhìn thấy khoảng cách với hắn chỉ xa có một li, đang thè lè nhằm vào hắn phun ra cái lưỡi tím đen. Trái tim hắn trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực. . .

“ A! Xà…”Một tiếng kêu thảm thiết so sánh mới vừa rồi càng rùng rợn hơn phút chốc vang lên. Âm lượng thực lớn, làm cho cả đàn chim đang nghỉ ngơi trên cành cây cũng bị kinh sợ bay mất.

Trên mái ngói cũng bị chấn động làm không ít tro bụi rơi xuống…

Huyền Lăng Phong lại càng kinh hoảng hơn nữa, hắn phát ra tiếng kêu còn chói tai, bi thảm hơn những người khác.

Dù sao, Huyền Lăng Phong hắn từ nhỏ đã sợ hãi những thứ động vật linh tinh rắn rết kiến mối các loại. Tối hôm qua mới nghĩ đến cách dùng rắn đi hù dọa một phen cái tên nô tài chết tiệt này.

Lại không nghĩ tới, khi hắn nghĩ rằng tên nô tài này bị hù chết trong gian phòng, vừa đẩy cửa vào lại thấy từ trên trời phóng xuống con Hắc Xà.

Hơn nữa, con Hắc Xà này cách hắn gần như vậy, gần đến nỗi cái lưỡi tím này của nó như đã chạm vào mặt hắn.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong sợ đến hét lên một tiếng, lập tức theo bản năng lùi lại một bước dài.

Không biết được Tiểu Kính Tử theo sát sau hắn.

Hiện nay lại nghe Huyền Lăng Phong bất thình lình kêu thảm, Tiểu Kính Tử thật sự bị doạ sợ mất mật, đứng im không một chút phản ứng, chỉ thấy chủ tử phía trước hắn thân thể lảo đảo một cái liền ngã nhào lên trên người hắn .

Thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Tiểu Kính Tử làm sao chịu nổi được thân thể Huyền Lăng Phong.

Kết quả là bi kịch xảy ra.

Chỉ thấy hai chủ tớ này vốn muốn hù dọa người , nay ai nấy đều ngã nhào về phía sau .

Huyền Lăng Phong hoàn hảo, chỉ có Tiểu Kính Tử chịu tội thay !

Tiểu Kinh Tử thương cảm bản thân, bị Huyền Lăng Phong này nặng ít nhất một trăm ba mươi cân đè lên, bị ép tới mức muốn nôn hết thức ăn ngày hôm qua ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, không khỏi đau khổ thở ra một hơi.

So với Tiểu kinh Tử thiếu chút nữa bị đè chết, kì thật Huyền Lăng Phong cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.

Bị một con Hắc Xà hù doạ một phen, cả mặt Huyển Lăng Phong toàn bộ trắng bệch.

Một đội mắt xinh đẹp trợn lên cực to, con ngươi giống như muốn rơi từ khoé mắt ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ này hiển nhiên là bị doạ đến sợ không nhẹ a !

Đúng khi hai chủ tớ đang đau đớn kêu la, một người bị đè đau muốn ngất, một người bị doạ sợ mặt lúc xanh lúc trắng. Lúc này, đột nhiên một đạo âm thanh giật mình từ trong phòng truyền dến.

“ Nha ! Thập Tam gia, các người, các người rốt cuộc là bị làm sao vậy! ? Đang êm đẹp, như thế nào lại xuất hiện ở cửa phòng nô tài đây! ? “

Cùng lúc với tiếng kêu giật mình vang lên, một bóng dáng nho nhỏ từ trong phòng vọt ra.

Thấy tình cảnh trước mắt, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc cùng bối rối, hiển nhiên không hiểu tình huống gí đang xảy a trước mắt, phi thường kinh ngạc.

Mà người chạy dến này không ai khác chính là Đồng Nhạc Nhạc !

Thấy Đồng Nhạc Nhạc bình an vô sự vọt ra, Huyền Lăng Phong không khỏi kinh ngạc, một tay chỉ hướng Đồng Nhạc Nhạc.

“ Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào không có việc gì! ? “

Đối với vẻ mặt nghi hoặc của Huyển Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời nói của Huyền Lăng Phong, khuôn mặt tinh xảo không khỏi nhăn lại, hàng mi cau chặt, nghi hoặc hỏi.

“ Thập Tam gia, ngài đang nói cái gì! ? Nô tài có thể xảy ra chuyện gì đây! ? “

Nói dứt lời, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc càng làm ra vẻ vô tội đôi mắt nháy nháy. Chỉ là, miệng nàng lại thấp thoàng nụ cười.

Mặc dù nàng ra sức che dấu, nhưng cũng vẫn bị Huyền Lăng Phong thấy được.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trên mặt xửng sốt, lúc này mới hiểu được.

Lập tức, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, một tay chỉ hướng Nhạc Đồng Đồng, đồng thời mở miệng quát.

“ Bổn vương đã biết, ngươi, ngươi cái … nô tài chết tiệt này, người đây là cố ý! “

Cái … tên nô tài chết tiệt này, rõ ràng mọi chuyện này là do hắn sắp đặt, để conHắc Xà kia ở trên cửa, hù doạ bọn họ.

Hiện nay, lại làm ra vẻ mặt vô tội, tốt lắm !

Hắn quả nhiên đã xem thường cái … tên nô tài chết tiệt này rồi !

Bụng dạ nghĩ vậy, lửa giận trong lòng Huyền Lăng Phong lại “ xoẹt “ một tiếng, bốc thẳng lên tời đỉnh đầu.

Đối với Huyển Lăng Phong đang nổi trận lôi đình, Đống Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong nói, cũng cau mày nghi hoặc hỏi.

“ Thập Tam gia, nô tài thật không biết người đang nói cái gì a, người có thể nói rõ ràng hơn không! ? “

“ Hừ ! Cái đồ nô tài chết tiệt này, ngươi lại còn dám giả bộ ngu với Bổn vương ! ? Nói, ngươi có phải đã sớm biết bọn ta ở ngoài, cho nên mới để con Hắc Xà này ở trên cửa, sau đó cố ý kêu thảm thiết, dẫn dụ chúng ta đi vào làm cho bọn ta kinh sợ ? “

Huyền Lăng Phong mở miệng nói, lửa giận ngút trời, mắt trợn trừng thật lớn, dáng vẻ xem ra rất đáng sợ !

Tuy nhiên, nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trên mặt Nhạc Đồng Đồng cũng bày ra dáng vẻ oan uổng mở miệng nói.

“ Thập Tam gia, nô tài thật sự là oan uổng, nô tài mới vừa rồi chính là ở bên trong tắm rửa, ai biết mới vừa đứng dậy, không cẩn thận liền té sấp xuống bên trong bồn tắm, giãy dụa một phen, nô tài mới đừng lên được, ai ngờ vừa đó nghe được tiếng kêu thảm thiết, liền lập tức vọt ra ngoài, Thập Tam gia, ngài không sao đó chứ! ? “

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt càng làm ra vẻ lo lắng, nhìn Huyền Lăng Phong một cái chỉ thiếu điều tức đến ói máu thôi.

Hắn từng có nghe qua câu " trợn mắt nói dối", lại không hề nghĩ tới, tiểu thái giám trước mắt này lại luyện kỹ thuật trợn mắt nói dối đến vô cùng thuần thục.

Nếu hắn thật sự tin tưởng những lời nói như thế này, thì thật sự thấy quỷ a!

Trong lúc Huyền Lăng Phong tức giận, Đồng Nhạc Nhạc không biết từ đâu lấy tới một cây gậy nhỏ dài, nâng con Hắc Xà lên, đưa tới trước mặt Huyền Lăng Phong.

“ Thập Tam gia, ngài là nói, con Hắc Xà này hù doạ ngài sao ? “

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, lại vừa cố ý đưa hắc xà đến gần mặt Huyền Lăng Phong.

Bời vì, nàng đã nhìn ra, Huyền Lăng Phong này rất sợ rắn.

Quả nhiên, Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc đưa cái thứ màu đen kia hướng tới phía hắn, lập tức sợ tới lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, thiếu chút nữa lại té ngã trên đất.

Gương mặt tuấn tú kia bị doạ sợ, vẻ mặt sợ hãi căng thẳng, Nhạc Đồng Đồng nhìn mà không khỏi cười trộm.

Thật đúng là một tên vô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.