Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 112-3: Nữ nhân ai oán khóc (3)



Bóng cây ngã trên tường, mới đầu nhìn qua, phảng phất như có bóng dáng vô số ác quỷ đang giương móng vuốt, làm cho người ta sợ hãi.

Tiểu Kính Tử thấy vậy, sợ đến hắc mâu trợn lên một cái, thiếu chút nữa giật mình la lên thành tiếng.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, rõ ràng có hơi nhịn không được.

"Nhìn ngươi nghi ngờ này nọ, lá gan của ngươi như thế nào lại nhỏ như vậy !? Không phải chỉ là gió thổi bóng cây sao !? Nhìn ngươi xem bị hù dọa thành cái dạng này, phải biết rằng, tối nay chúng ta chính là quỷ, biết...không !?"

Nghe Huyền Lăng Phong nghiêm nghị nói nhỏ, người Tiểu Kính Tử đầu tiên là run lên, mặt mày hết sức lo lắng.

Nhưng rồi, sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, hạ giọng nói nhỏ.

"Gia, buổi tối ngàn vạn lần không được nói cái từ kia. Ban ngày không nói người, buổi tối không nói quỷ, a..."

Nói tới đây, Tiểu Kính Tử ý thức được chính mình đã nói ra cái từ... 'Quỷ' kia, lập tức đưa tay che miệng lại, sau một khắc, sự khiếp đảm trong đôi mắt từ từ mất đi, mới nhỏ giọng nói tiếp.

"Hơn nữa, nô tài còn nghe nói, rất nhiều người trong cung lúc trực đêm đều ra mắt những thứ bẩn thỉu này. Giống như Tiểu Lý trước kia đang trực ở lãnh cung, buổi tối đã từng vô số lần nghe được bên trong lãnh cung truyền đến tiếng khóc của nữ nhân. Tiếng khóc kia, tràn ngập ai oán và thê lương, nghe phi thường rợn người. Còn nữa Tiểu Giai Tử ở Ngự Thiện Phòng, buổi tối lúc đi nhà xí, thấy có một đạo bóng dáng màu trắng đi vào bên trong nhà xí, cho là có người nhanh chân đến trước, liền tính toán ở bên ngoài chờ. Ai biết đợi rất lâu, cũng không thấy người kia đi ra, liền mở miệng thúc giục người ở bên trong nhà xí. Ai biết, hắn nói rất lâu, cũng không thấy có người đáp lại. Hắn liền đẩy cửa nhà xí ra, nhìn vào, bên trong nhà xí nào có người nào !? Tiểu Giai Tử bị hù doạ ngã ngay tại chỗ,còn bị bệnh một tháng mới khỏi lại!Còn nữa Tiểu Cát Tử đang trực ở Lệnh Phạt Cục, buổi tối cũng đi nhà xí, ai biết lại thấy ở cửa Lệnh Phạt Cục thấy có rất nhiều người đi tới đi lui. Lúc ấy Tiểu Cát Tử đã nghĩ, buổi tối ai lại đi qua đi lại ở cửa Lệnh Phạt Cục, liền lên tiếng hỏi. Ai biết, những người vốn đang đi tới đi lui trước cửa Lệnh Phạt Cục lập tức quay đầu nhìn Tiểu Cát Tử. Tiểu Cát Tử liền sợ hãi, bởi vì những...người này, đều là những kẻ không chịu được hình phạt tra tấn ở Lệnh Phạt Cục mà chết không toàn thây, lúc ấy Tiểu Cát Tử liền bị hù dọa đến điên luôn ..."

Tiểu Kính Tử vừa nói, thân thể giống như lá vàng trong gió, cả người không ngừng run rẩy.

Gương mặt vốn là trắng bệch kia, giờ phút này nhìn qua, càng thêm trắng.

Nghe những lời này của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phongkhông nhịn được nữa, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi.

Dù sao, trên thế gian này người đối với quỷ thần mà nói, đều ôm thái độ nghi ngờ này nọ.

Nếu ngươi tin là có thì sẽ có, không tin thì sẽ không có.

Nghĩ đến, Huyền Lăng Phong cũng bị Tiểu Kính Tử dọa suýt ngã, lại thấy Tiểu Kính Tử còn tính nói tiếp, lập tức đưa tay cắt ngay.

"Được rồi, đừng...nói bậy nữa, bây giờ làm gì có quỷ !? Chuyện này để nói sau đi, nếu không cẩn thận Bổn vương vả miệng ngươi!"

Mặc dù Huyền Lăng Phong ngoài miệng nói như thế, nhưng mà vẻ hoảng hốt sợ hãi trên mặt hắn lại không che dấu nổi.

Một mực trốn ở phía sau bọn họ Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mắt nhung lập tức sáng ngời, có chủ ý.

Ha hả, hắn đã giả quỷ hù dọa nàng! Như vậy, nàng liền gậy ông đập lưng ông!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vụng trộm cười, lập tức, theo đường cũ, lén lút trở lại trong phòng.

Thừa dịp Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử bọn họ vẫn còn ở sau lưng, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng mở ngăn kéo ra, lấy son bột nước từ trong ngăn kéo ra.

Kỳ thật, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, hiện tại nàng không dùng son bột nước được.

Dù sao, hiện tại nàng là một thái giám.

Tuy nói, bên trong hoàng cung có rất nhiều thái giám tô son điểm phấn.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nàng sẽ không làm vậy.

Bởi vì gương mặt nàng bình thường đã phi thường giống nữ nhân, nếu như lại tô son điểm phấn, lỡ người ta nhìn ra thì sao?

Son bột nước này, cũng không phải do chính nàng mua mà là một tiểu thái giám trong cung muốn nịnh bợ nàng nên đưa cho nàng.

Thịnh tình của tiểu thái giám kia không thể chối từ, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, chỉ là vẫn cất trong ngăn kéo chưa từng dùng qua. Không nghĩ tới, sẽ có ngày hôm nay, phải dùng đến nó.

Chỉ là, hộp son bột nước này, nàng lần đầu tiên dùng không phải là để trang điểm cho mình, khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp.

Mà là dùng nó để hoá trang thành quỷ, làm cho người gặp một lần nhớ mãi không quên!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở hộp bột nước hóa trang ra, sau đó nhanh chóng vẽ loạn trên mặt mình.

Đối với những việc lặt vặt, giả thần giả quỷ này, Đồng Nhạc Nhạc coi như chưa từng làm, nhưng trước kia cũng xem không ít ở trên TV, cho nên khi bắt đầu những việc lặt vặt này, mỗi điểm đều nghiêm túc.

Sau khi Đồng Nhạc Nhạc chỉnh sửa tốt mình lần cuối, liền theo ánh trăng, nhìn thấy chính mình trong gương, không khỏi bị dọa sợ mất mật.

Chỉ thấy người đứng ở trước gương, mình mặc trường sam trắng tinh, đầu tóc xoã tung, một gương mặt tinh xảo kia, giờ phút này bị mình bôi hóa trang thật dầy, nhìn qua, cực kỳ trắng bệch.

Không chỉ như thế, vì tăng cường hiệu quả khủng bố, ở khoé mắt mình, Đồng Nhạc Nhạc vẽ hai vệt hồng ngân, mới đầu nhìn qua một lần, còn tưởng rằng là khóe mắt chảy máu.

Ngoài miệng, ngậm một sợi vải dài nhỏ màu đỏ.

Khi ánh trăng chiếu xuống, mới đầu nhìn qua, người nào không biết còn tưởng rằng đây là đầu lưỡi!

Nhìn bộ dáng giống quỷ treo cổ của chính mình, thật đúng là không thể không nói, nếu không phải do chính nàng ở trong phòng vẽ ra, mới nhìn qua, Đồng Nhạc Nhạc còn thực sự tưởng rằng có yêu ma quỷ quái!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay vỗ vỗ ngực, trái tim mới vừa rồi cũng bị chính dung mạo của mình hù dọa.

Lập tức, nhanh chóng cầm lên một sợi dây giắt lên xà ngang của phòng.

Sau khi giắt sợi dây qua xà ngang ở giữa phòng, Đồng Nhạc Nhạc lại bày một cái ghế mộc ở màn che bên kia, chính mình đứng trên ghế, cột sợi dây bên kia vào bên hông mình...

Sau khi làm xong chuyện cuối cùng trong phòng, Đồng Nhạc Nhạc lẳng lặng đứng đợi sau màn che.

Không đến một lát, liền nghe thấy bên ngoài phòng, lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân " lộc cà lộc cộc.

Trong lòng biết Huyền Lăng Phong bọn họ đã bắt đầu hành động, khoé miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cong lên một cái, sau đó hai chân vừa động, rời khỏi ghế.

Ngay lập tức, cả người Đồng Nhạc Nhạc liền lơ lửng giữa không trung...

Thân thể đã ở giữa không trung, lập tức Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu động hai chân, khiến cho thân thể của mình không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở giữa không trung, miệng bắt đầu từ từ ô ô khóc lên

"Ô ô ô... Ta chết thật là thảm... Ô ô ô... Ta chết thật là thảm a..."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tiếng khóc kia, phảng phất như oán phụ chốn thâm cung, khóc vô cùng ai oán, vô cùng thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.