Lập tức, lão liền xoay người, một mực cung kính trả lời đối với nam nhân bên cạnh .
" Khởi bẩm Hoàng thượng, thân thể con tiểu điêu này không có gì đáng ngại. Chỉ cần mỗi ngày uống thuốc, từ từ điều trị, chả mấy chốc sẽ khỏi hẳn ."
Nghe được những lời Thượng ngự y đã nói, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù nam nhân có thần sắc lạnh lùng như băng.
Một đôi huyết mâu tuyệt đẹp kia vốn nhìn sóng gió ba đào mà không sợ hãi, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của hắn.
Chỉ là, trong phòng ngủ phía sau lưng mọi người, vẫn rõ ràng cảm giác được, nhiệt độ trong phòng ngủ đã từ từ tăng lên không ít .
" Đã như vậy, các ngươi đi xuống trước đi!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay cả Thượng ngự y, cũng là vừa giơ ống tay áo lên lau lau mồ hôi trên trán , vừa một mực cung kính lui xuống.
Rồi cùng với mọi người nối đuôi nhau lùi ra khỏi phòng.
Trong cả phòng ngủ lớn như thế , chỉ còn lại có Huyền Lăng Thương và Đồng Nhạc Nhạc một người một điêu ở lại.
Cô nam quả nữ, khụ khụ, hiện tại nàng đã không tính là nữ . . .
Ô ô, ngẫm lại liền cảm giác đúng là khóc không ra nước mắt.
Chỉ là Đồng Nhạc Nhạc buồn rầu không có bao nhiêu thời gian, liền bị một chuyện phi thường quan trọng khác cắt đứt sự hồi tưởng . Đó là
Nàng đang rất đói! ! !
Từ sau khi không hiểu ra sao cả mà xuyên không đến nơi này, xuyên không thành một con tiểu điêu . Lại không hiểu ra sao cả bị thợ săn đuổi bắt, đến cuối cùng, lại cắt cổ tay lấy huyết cho nam nhân này uống . . .
Từng chuyện xảy ra, thể lực Đồng Nhạc Nhạc đã sớm chống đỡ hết nổi, hơn nữa còn đói đến da bụng dán sát vào lưng.
Chỉ là bất đắc dĩ, hiện tại trên dưới toàn thân nàng đều quấn kín băng, ngoại trừ một cái đầu nhỏ xù lông thì chỗ nào trên người nàng cũng không thể động đậy .
Hơn nữa, nàng lại không nói được, cũng không cách nào nói cho nam nhân này rằng nàng đang đói bụng.
Càng muốn, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác chính mình là một bi kịch, thật sự rất khổ a .
Ô ô, cái gì nàng cũng đều có thể nhịn, chính là không thể chịu đói a. . .
Ô ô. . .
Trong lòng càng nghĩ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng tỏ ra ủy khuất.
Đôi mắt nhìn về phía Huyền Lăng Thương càng là ngập nước, mang theo ý cầu khẩn lộ rõ.
Chu cái miệng nhỏ, nàng không ngừng mở miệng cầu khẩn .
"Ta thật đói a, tìm cách cho ta ăn đi! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, chỉ là cũng thấy bất đắc dĩ. Những lời đã nói ra, lọt vào trong tai người khác lại thành âm thanh 'Chi chi chi' .
So sánh với Đồng Nhạc Nhạc khốn khổ cầu khẩn, khóc không ra nước mắt.
Huyền Lăng Thương ngồi ở mép giường đang nhìn con Phượng Hoàng chồn nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Nó đang nhìn hắn mà kêu lớn 'Chi chi chi' , hình như là muốn nói cái gì đó với hắn.
Một đôi mắt giống như mã não thạch kia, giờ phút này càng là chứa được một ao nước mắt, thương cảm như vậy mà nhìn hắn.
Dáng vẻ kia , nói là thương cảm đến đâu, thì đúng là thương cảm tới đó.
Hình như là ai đang bắt nạt nó . . .
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương đầu tiên là nghi hoặc một khắc. Sau một khắc, dường như là nghĩ ra cái gì nên đôi môi đỏ mọng có hơi mấp máy.
"Có đúng là ngươi đang đói bụng không! ?"
Mặc dù không nghe được những lời con Phượng Hoàng chồn này đã nói, chỉ là nhìn ánh mắt của Phượng Hoàng Điêu và âm thanh 'Chi chi chi' không sao diễn tả nổi, Huyền Lăng Thương hình như rõ ràng những lời nó nói .
Vì vậy, môi đỏ mọng mở ra, liền mở miệng hỏi như vậy.
Nghe thấy Huyền Lăng Thương nói ra lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vốn đang khốn khổ cầu khẩn, đầu tiên là sửng sốt, trong lòng rất ngạc nhiên.
Nam nhân này thật thông minh! ! !
Khó trách có thể lên làm vua của một nước, ngay cả những lời mà người bình thường không thể nghe ra thì đều có thể hiểu được!
Trong lòng rung động , Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại liền lập tức gật đầu như giã tỏi.
"Đúng vậy đúng vậy, sắp chết đói rồi , kiếm gì cho ta ăn đi nhanh lên một chút!"