Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 136-1: Nụ hôn đầu tiên (1)



Nghe được Huyền Lăng Phong nói như vậy Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn liền thành thật trả lời

" thập tam vương gia người mới vừa rồi làm cho nô tài sợ muốn chết mới đây người rơi xuống nước thiếu chút nữa vong mạng ngài có biết không"

"Không ...không phải chứ!? Bổn vương thiếu chút nữa là mất mạng ?"

Không biết có phải chẳng là đang chột dạ mà Huyền Lăng Phong nói chuyện có chút lắp ba lắp bắp.

Mà Đồng Nhạc Nhạc chỉ cho là Huyền Lăng Phong vừa mới tỉnh lại , cho nên cũng không nhận hắn có vẽ khác thường .

Nàng nghe được Huyền Lăng Phong nói như vậy liền lập tức gật đầu nói .

"Đúng vậy mới vừa rồi ngài làm cho nô tài sợ gần chết nô tài còn tưởng rằng ... Còn tưởng rằng "

Nói xong những lời này Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy nghẹn ngào

Mặc dù bây giờ Huyền Lăng Phong đã tỉnh lại như chỉ cần vừa nghĩ tới vừa rồi Huyền Lăng Phong không có khí lực mà nằm đó nàng còn tưởng rằng hắn thật sự chết đi thì đời này sẽ không còn được nhìn thấy hắn nữa.

Chỉ cần nghĩ đến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi trong lòng như có người lấy chùy đánh vào cơ hồ không thể thở nổi.

Một lúc sau Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi cay cay. Ngay sau đó trước mắt hoàn toàn mờ mịt, nhưng giọt nước mắt lớn đang không ngưng rơi xuống như sông hoàng hà không ngưng chảy.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên khóc Huyền Lăng Phong liền không khỏi luống cuống .

"Nha! Ngươi nói như thế nào khóc liền khóc? Ngươi ngươi ngươi đừng khóc nữa có được hay không"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói trên gương mặt liền lộ ra vẻ bối rối.

Phải biết rằng nếu đổi người khác mà khóc trước mặt hắn liền cảm thấy phiền phức .

Tuy nhiên hiện tại thấy gương mặt nhỏ nhắn đang không ngừng khóc như mưa của tiểu thái giám nhìn rất đáng thương Huyền Lăng Phong liền cảm thấy trong lòng như có tảng đá đang đè nặng rất khó chịu

Trong lòng cảm giác áy náy càng phát sinh thêm.

Vừa nghĩ tới chính mình nhất thời sinh lòng chọc ghẹo khiền cho tiểu thái giám trước mắt này lo lắng sợ hãi

Hiện tại còn vì mình mà khóc thương tâm như thế Huyền Lăng Phong hận rất muốn hung hăng đánh mình một trận.

Cũng là lần đầu tiên hắn cảm giác muốn đánh chính mình một trận.

Trong lòng nhớ lại Huyền Lăng Phong liền đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cho Đồng Nhạc Nhạc .

Tuy nhiên khi tay Huyền Lăng Phong vừa tiếp xúc da thịt miềm mại không thể tin nổi kia thì Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cả người tê dại trong lòng chấn động không thôi

Chỉ cảm thấy da thịt chỗ ngón tay chạm vào có cảm giác mềm mại mỏng manh giống như da của hài nhi mới vừa sinh ra, mềm mỏng khó có thể tin nổi.

Cũng khiến cho hắn có phần không nỡ rời đi .

Hơn nữa trong lòng còn dấy lên một cảm giác kỳ quái khác thường.

Trong lòng ngứa ngáy, phảng phất có một con Tiểu Miêu đang không ngừng gại gại ở trong lòng hắn.

Huyền Lăng Phong không biết chính bị làm sao vậy chỉ biết là hắn đối với cảm giác xa lạ khác thường này sinh ra tò mò rất hứng thú.

Ở bên này Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết ý nghĩ trong lòng Huyền Lăng Phong .

Mà giờ phút này nàng chỉ biết trút ra hết toàn bộ hoảng hốt và sợ hãi mới rồi .

Cũng không biết đã khóc hết bao nhiêu thời gian, nước mắt đồng nhạc mới từ từ nghừng rơi .

Chỉ bởi vì đã khóc trong thời gian dài ()

Huyền Lăng Phong thấy vậy liền đưa tay nhe nhàng vỗ lên lưng nàng , giúp nàng dễ thở .

Huyền Lăng Phong vừa vỗ vừa khẽ nói .

"Lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy người hay khóc như vậy , niếu không phải biết ngươi là thái giám ta còn tưởng rằng ngươi là nữ nhân nữa đấy"

Bởi vì chỉ có nữ nhân mới hay khóc như vậy!

Trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi oán thầm một tiếng

Tuy nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong không có lòng dạ này nói trong lòng cũng không khỏi hoảng hốt

Có lẽ cũng bởi vì chột dạ , mà Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi nhất chính là bị người ta đoán ra thân phận của mình

Trong lòng khẩn trương , trong ánh mắt hơi lộ ra vẻ hoảng hốt ,liền từ từ quay mình nhìn lên mặt Huyền Lăng Phong .

Chỉ thấy Huyền Lăng Phong đang chăm chú giúp nàng dễ thở , trên mặt không có chút vẻ khác thường nào.

Thấy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền biết lời nói mời vừa rồi của hắn là vô ý , hắn không phát hiện ra thân phận của mình.

Nghĩ đền đây tảng đá trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng rơi xuống.

May là không bị hắn phát hiện , bằng không thì....

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thởi phào nhẹ nhõm Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc không còn khó chịu nữa ,mới thu lại đôi tay trên lưng nàng .

Ngẩng đầu nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm bọn họ từ sáng cho tới giờ còn chưa có ăn gì .

Nghĩ đến đây Huyền Lăng Phong liền mở miệng nói

"Ngươi đứng ở đây chờ bổn vương , để ta đi xuống bắt cá"

"A !? Không điề này làm sao có thể , hãy để nô tài đi xuống bắt cá "

Vừa nghĩ tới mới vừa rồi Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa là mất mạng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cho đến giờ phút này vẫn còn sợ hãi.

Mà giờ phút này là sao có thể để cho hắn đi xuống lần nữa niếu như hắn lại xảy ra chuyện gì thì nàng nên làm cái gì bây giờ.

Hiện tại mặt mày Đồng Nhạc Nhạc đang lo lắng không ngừng, Huyền Lăng Phong biết trong lòng nàng nghĩ gì liền mở miệng nói

"Ngươi hãi yên tâm đi lần này bổn vương nhất định sẽ cẩm thận "

Vừa nói dút lời Huyền Lăng Phong cũng không đợi Đồng Nhạc Nhạc nói thêm điều gì nữa liền cả người bùm một tiếng nhảy xuống sông

Thấy vậy tâm tình đồng nhạc không khỏi treo ngược lên , hàng mi đẹp đẽ kia cũng phải gắt gao nhíu lại.

Mà bây giờ nàng cũng không còn có bao nhiêu khí lực .

Sáng sớm nàng liền ở chỗ này bắt cá mà mới vừa rồi vớt Huyền Lăng Phong lên khí lực nàng cũng không còn lại bao nhiêu.

Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở trên bờ không buông lõng chút nào. Nếu mà Huyền Lăng Phong có việc gì khác thường liền trước tiên nhảy xuống cứu người.

May mà lần này Huyền Lăng Phong không có gì khác thường hơn nũa sao khi qua một khắc thì giờ liền thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên roạt một tiếng từ dưới mặt sông đi lên đây.

( một khắc = 15 phút )

Hơn nữa hai tay hắn đang ôm chặt con cá chép đang quẫy mạnh .

"Ha ha ha ha ha ha ..... Tiểu Nhạc Tử ngươi mau nhìn xem bổn vương bắt được một con cá chép lớn đây. Ha ha , cá chép nướng chắc là rất ngon miệng "

Huyền Lăng Phong mở miệng cười nói ,tiếng cười cởi mở từ trong miệng hắn cũng không ngừng ùa ra .

Nghe được Huyền Lăng Phong nói vậy , lại thấy gương mặt tràn đầy sưng sướng kích động của hắn, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khẽ bĩu một cái .

"Thập tam vương gia ngài nhanh lên bờ đi"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói như vậy , Huyền Lăng Phong liền gật đầu . Ai biết đúng vào lúc này con cá chép lớn trên tay hắn đột nhiên ra sức không ngừng giãy dụa . Huyền Lăng Phong thấy vậy liền hoảng sợ oa oa gọi lớn . Chỉ sợ lần này thật vất vả mới bắt được con cá chép lớn này , mà nó liền trốn đi như vậy .

Cuối cùng vạn bắt đắc dĩ hắn liền đút con cá chép vào trong áo

"Hì hì hiện tại bổn vương xem ngươi trốn làm sao"

Bỏ con cá chép lớn vào trong áo , thấy nó đang không ngừng giãy dụa mà không thể thoát ra được , Huyền Lăng Phong liền đắc ý nói.

Một khắc sau Huyền Lăng Phong liền nhanh chóng lên bờ.

Tuy nhiên Đồng Nhạc Nhạc thấy bộ dáng hiện tại của hắn liền nhịn không được ôm bụng cười ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.