Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 141-1: Nhất định phải tìm được nàng (1)



Hiện tại nội tâm Đồng Nhạc Nhạc không ngừng rít gào, khóc không ra nước mắt, Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở bên ngoài bụi cỏ, sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc chưa đáp lại, lại nâng cước bộ, hướng tới Đồng Nhạc Nhạc đang đi về bên này.

Nam nhân mở miệng, âm thanh hơi trầm thấp, chỉ là ở thời khắc này, khimọi âm thanh khác hoàn toàn yên tĩnh, càng rõ ràng!

Hơn nữa, âm thanh của nam nhân, lại quen thuộc như vậy !

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình một cái, trợn ngược đôi mắt, không khỏi ngẩng đầu, nàng xuyên thấu qua bụi cỏ trước người nhìn ra bên ngoài .

Ánh trăng thuần khiết xuyên thấu qua nhánh cây thưa thớt kia chiếu xuống êm dịu , nhẹ nhàng bao phủ trên người mới đến.

Chỉ thấy người vừa đến mặc trên người một bộ bạch y, phác họa ra dáng người mảnh dẻ của hắn vô cùng tinh tế .

Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ là dùng một đai vấn tóc trắng nhẹ nhàng buộc thành một túm nhỏ, còn lại cứ để xõa xuống phía sau, nhuộm đen hai vai.

Gió thu phe phẩy, làm vài sợi tóc đen trên trán nam nhân nhẹ nhàng thổi bay, phù hợp làm nền cho nam nhân, tăng thêm vài phần không thực .

Coi như nam nhân cứ đứng lẳng lặng như vậy, quả nhiên cũng là một người được ánh trăng chiếu tỏ, xinh đẹp tuyệt trần, tựa trích tiên phi phàm.

Mà người này, không phải người khác, chính là Lan Lăng Thiệu Giác ! ! !

Nhìn rõ ràng bộ dáng nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa sợ vừa nghi ngờ.

Tại sao lúc này, Lan Lăng Thiệu Giác lại ở đây !?

Mới vừa rồi thật vất vả né tránh Huyền Lăng Thương, hiện tại lại tới thêm một Lan Lăng Thiệu Giác. Chẳng lẽ trời muốn diệt nàng sao !?

Hiện tại nội tâm Đồng Nhạc Nhạc không ngừng gào thét, khóc không ra nước mắt, Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở bên ngoài bụi cỏ, sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc chưa đáp lại, liền cất bước chân, đi tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc ở bên này.

Mắt thấy Lan Lăng Thiệu Giác càng ngày càng gần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trái tim cơ hồ muốn vọt ra từ trong lồng ngực.

Trời ạ!

Hiện tại nàng đang có dáng vẻ này, là hoàn toàn không thể bị Lan Lăng Thiệu Giác thấy!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, bèn tính toán nói chút gì đó.

Tuy nhiên, cũng không biết Lan Lăng Thiệu Giác bước đi quá nhanh, hù dọa Đồng Nhạc Nhạc sợ đến âm thanh từ miệng lập tức biến thành tiếng thét chói tai.

Cùng với một tiếng thét chói tai này của Đồng Nhạc Nhạc, một đạo bóng dáng cao to, liền lập tức xuất hiện ở trước mặt Đồng Nhạc Nhạc .

Đến khi thấy Lan Lăng Thiệu Giác lướt qua bụi cỏ đi tới trước mặt mình, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến thét chói tai liên tục, vừa thẹn vừa gấp. Một đôi tay nhỏ bé, cũng không biết là nên che khuất nửa người trên hay nửa người dưới của mình mới phải.

Cuối cùng, chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay che ngực, sau đó giấu khuôn mặt nhỏ nhắn thật sâu ở giữa đầu gối, để mắt không nhìn thấy gì là được!

Hiện tại, nàng cũng không muốn sống! ! !

Tại sao nàng hôm nay không may như vậy !? Chẳng qua là muốn ngâm người trong ôn tuyền để thoải mái một phen. Tại sao đầu tiên là gặp phải Huyền Lăng Thương, thiếu chút nữa bị Huyền Lăng Thương bắt được, hiện nay, thật vất vả bỏ rơi Huyền Lăng Thương, lại tới một Lan Lăng Thiệu Giác nữa!?

Hơn nữa, điểm chết người chính là, nàng hiện ở trên người không có mặc trang phục, cứ như vậy xích lõa lõa bị người nhìn cạn sạch!

Ô ô ô ô. . .

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được càng cảm thấy ủy khuất, cuối cùng, rốt cục không nhịn được mà phát khóc .

Đối với Đồng Nhạc Nhạc bi thảm không thôi, còn Lan Lăng Thiệu Giác thấy cảnh tượng trước mắt, cả người lập tức giống như Ngũ Lôi giáng xuống đầu, hoàn toàn xơ cứng thành hoá thạch

Mấy ngày nay vì tìm người, hắn cũng không có nghỉ ngơi đầy đủ.

Hiện nay, người muốn tìm thật vất vả đã tìm được về, hắn cũng hoàn toàn thở phào một hơi.

Đột nhiên nhớ lại bên này có một cái ôn tuyền thiên nhiên, Lan Lăng Thiệu Giác liền tính toán lại đây ngâm ôn tuyền, để thật buông lỏng một phen. Cho nên, hắn cũng không dẫn người đi theo, cũng không cần xách đèn lồng.

Dù sao tối nay ánh trăng sáng tỏ, coi như không thắp đèn, cũng có thể nhìn rõ ràng bốn phía con đường .

Tuy nhiên, khi hắn đi đến bên này, không ngờ rằng lại nghe được động tĩnh ở đây.

Xuất phát từ tò mò, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức rảo bước chân đi tới.

Chỉ là, khi hắn mở miệng hỏi , lại không nghe đượcbất cứ lời đáp lại nào từ phía sau bụi cỏ .

Chỉ là, Lan Lăng Thiệu Giác biết, với thính lực của hắn, vừa rồi hắn khẳng định không có nghe sai, trong bụi cỏ, nhất định là có người!

Chỉ là hiện tại nửa đêm, tất cả mọi người đã đi ngủ. Làm sao có người bình thường nào lại nửa đêm không ngủ được đi tới chỗ không có người ở này được !?

Càng nghĩ, Lan Lăng Thiệu Giác càng cảm giác rằng người ở bên trong bụi cỏ cực kì khả nghi. Nếu như là thích khách linh tinh các loại thì sao . . .

Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức sải bước chân, đi tới bụi cỏ , tính toán thăm dò rốt cuộc là người nào .

Tuy nhiên, trong thời gian hắn tới gần bụi cỏ, trong bụi cỏ, lại chợt truyền đến một tiếng thét chói tai. Nghe vậy, Lan Lăng Thiệu Giác mày kiếm nhăn tít, tưởng phát sinh chuyện gì, lập tức nhanh hơn bước tiến đi vào.

Nguyên tưởng rằng, phía sau bụi cỏ là thích khách linh tinh các loại gì đó. Ai biết, đến khi thấy cảnh tượng trước mắt, Lan Lăng Thiệu Giác lại hoàn toàn kinh ngạc.

Dù sao, điều thấy trước mắt, là hắn không lường trước được!

Chỉ thấy, tại phía sau bụi cỏ, hắn thấy được một người thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân xích lõa !

Ánh trăng như hoa, êm dịu trong trẻo, nhẹ nhàng bao phủ thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt này.

Chỉ thấy làn da thiếu nữ nhơ mỡ đông, vô cùng mịn màng ! Một mái tóc dài hơi ướt cơ bản không dùng bất cứ gì túm lại, đang tùy ý xõa ra trên người nàng, khiến cho dáng người xinh xắn đẹp đẽ của nàng được phác họa ra như ẩn như hiện.

Mặc dù, thiếu nữ giờ phút này đã giấu khuôn mặt nhỏ nhắn vào đầu gối, chỉ là mới rồi vội vã thoáng nhìn, vẫn để cho Lan Lăng Thiệu Giác nhìn rõ ràng dung mạo thiếu nữ . . .

Dù sao, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc khuynh thành như yêu như tiên kia, chỉ cần liếc mắt, liền làm cho người ta trọn đời khó quên!

Hơn nữa, hắn cùng thiếu nữ trước mắt này, đâu phải là lần đầu tiên gặp mặt. . .

Lúc ban đầu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu nữ này, chính là tại bên trong hoàng cung, nàng bỗng đột ngột xuất hiện, xuất hiện ở bên trong bồn tắm của hắn .

Kia giống như hoa sen mới nở, vóc người uyển chuyển chỉ cần thoáng nhìn, khiến cho hắn hiện tại nhớ ra, vẫn còn tồn tại rõ ràng !

Chỉ là sau này, cho dù hắn tìm kiếm thế nào, đều cũng không tìm được thiếu nữ này nữa.

Thiếu nữ này , phảng phất một con Tiểu yêu tinh thu hút lòng người, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, lại làm cho mình đối với nàng, suốt đời khó quên!

Vốn tưởng rằng, đời này, không bao giờ gặp lại thiếu nữ tuyệt sắc này nữa. Chỉ là, thiếu nữ tuyệt sắc này, lại giống như lần đầu tiên như vậy, không nghĩ được vào đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình .

Hơn nữa, mỗi một lần thiếu nữ này xuất hiện, đều là thân thể xích lõa, khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng hết sức kinh ngạc, chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch vào giờ khắc này dường như nhanh chóng bắt đầu sôi sùng sục .

Dù sao, hắn cũng chẳng qua là một cái nam nhân bình thường thôi, khi gặp mỹ sắc, lại như thế nào ở trong lòng mà vẫn không loạn! ?

Khi mà Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng thầm tự giễu , bên kia Đồng Nhạc Nhạc, đang ảo não rất lâu, hận không thể cắn lưỡi tự vận.

Len lén ngước lên mắt nhung đầy ảo não ngượng ngùng , nhẹ nhàng nhìn một chút Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở trước mắt. Phát hiện Lan Lăng Thiệu Giác hiện tại lại ánh mắt lom lom nhìn mình không chớp mắt , thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được hét lên một tiếng, mở miệng tố cáo.

"A ! Ngươi vẫn còn nhìn!"

Đồng Nhạc Nhạc hét lên một tiếng, trong lòng ảo não không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.