Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 145-3: Ta muốn Tiểu Nhạc Tử làm thái giám hầu cận cho ta (3)



Edit : huyền trân 205

Dù sao bản tính của nữ nhân là thích đi dạo phố nhất !

Đặc biệt gần đây nàng bị thương ở chân, ngày ngày ngây ngốc ở trong sân, hầu như không có ra ngoài, hôm nay có thể xuất cung đương nhiên là rất vui.

Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, lộ rõ sự hi vọng và chờ mong.

Đối với ánh mắt đầy chờ mong của Đồng Nhạc Nhạc kia, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng lóe lên một cái.

Lập tức, ánh mắt sâu thẳm động lòng kia, đầu tiên là nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong một phen, sau đó mới khẽ hé bạc môi, mở miệng nói.

"Được rồi, nhưng mà buổi tối nhớ trở về sớm một chút."

"Vâng, tạ hoàng huynh!"

Vừa được Huyền Lăng Thương cho phép, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng cười nói, sau đó lại quay đầu cười nói với Đồng Nhạc Nhạc.

"Đi! Tiểu Nhạc Tử, chúng ta xuất cung đi!"

"Ừ, được!"

. . .

Bởi vì phải xuất cung, Đồng Nhạc Nhạc cố ý trở về thay đổi thường phục.

Một thân bạch sắc, không có trang sức rườm rà, lại đơn giản, thanh lịch!

Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ là dùng một cây đai vấn tóc màu trắng bó thành đuôi ngựa, kẹp trên đỉnh đầu, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên tinh xảo.

Lúc nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đi ra với vẻ mặt phấn khởi, sạch sẽ thanh lịch như búp bê, hắc mâu của Huyền Lăng Phong lập tức sáng ngời.

"Ngươi mặc một thân bạch y, thật là đẹp mắt!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, nói thật lòng .

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười một tiếng.

Lập tức, môi đỏ mọng hé mở, không chút nào khiêm tốn cười nói.

"Ha ha, phải không! ? Kỳ thật nô tài cũng cảm thấy như vậy!"

Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc xưng nô tài, Huyền Lăng Phong như là nghĩ đến cái gì đó, liền mở miệng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, bây giờ chúng ta không phải ở trong hoàng cung, cho nên ngươi cũng không cần xưng nô tài ! Giống như lúc ở hang núi, xưng ta đi!"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói.

Bởi vì hắn cảm thấy, nếu như Đồng Nhạc Nhạc tự xưng ta, hắn cảm giác quan hệ của hai người, không phải là quan hệ chủ tớ nữa, mà là bằng hữu. . .

Hiện tại hắn thật sự hưởng thụ thời gian được ở cùng tiểu thái giám này, khiến cho hắn rất vui.

Đối với tâm tư Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc tất nhiên không biết, lại nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, liền lập tức gật đầu nói.

"Ừ, được, ta đã biết."

Thật ra, Đồng Nhạc Nhạc cũng không phải mệnh nô tài trời sinh, mỗi lần tự xưng nô tài, thì luôn cảm thấy thân phận của mình thấp hơn người khác một bậc vậy.

Hôm nay, Huyền Lăng Phong đã chủ động nói ra, nàng đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đồng ý ngay, Huyền Lăng Phong nhếch miệng cười một tiếng.

Luôn cảm thấy tiểu thái giám trước mắt này không giống người thường, cũng không giống với những người khác.

Nếu như là bọn Tiểu Kính Tử, nhất định không dám nói như vậy.

Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Phong đã mang theo Đồng Nhạc Nhạc hướng tới phố lớn Kinh thành.

Hôm nay là chợ phiên , cho nên trên đường cái, đâu đâu cũng là người đến người đi.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, mọi người đều đổ xô ra đường, người đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng!

Đằng kia có cờ trà lâu tung bay, còn thanh lâu tửu quán, càng là nhiều không kể xiết.

Còn nữa đường phố lớn bên ngoài, các hàng quán nhỏ bày biện trên vỉa hè, đều hấp dẫn ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc.

Nghĩ lại, đã lâu không có đi dạo phố! Hiện tại có thể đi dạo phố, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình như là một con chim bị nhốt trong lồng được thả ra, dù là cái gì, đều cảm thấy hứng thú! !

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc giống như chú chim nhỏ vui vẻ, không ngừng bay qua bay lại, trên mặt Huyền Lăng Phong tràn đầy nụ cười.

Ánh mắt vui vẻ kia, gắt gao theo dõi Đồng Nhạc Nhạc, một chút cũng không dời.

Hơn nữa, chỉ cần Đồng Nhạc Nhạc cầm lấy vật gì, sau đó Huyền Lăng Phong đều ra hiệu cho Tiểu Kính Tử đi theo phía sau mua.

Tội nghiệp cho Tiểu Kính Tử, dọc theo đường đi đều phải cầm túi lớn túi nhỏ, khổ không thể tả.

Đối với chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không biết.

Nàng đi dạo hồi lâu, rốt cuộc cũng đã mệt, lại thấy bên đường có một quán trà lâu nhìn không tệ, không có quay đầu liền mở miệng nói với Huyền Lăng Phong.

"Thập Tam Gia, nơi đó có trà lâu đây! Không bằng chúng ta qua ngồi một chút đi! ?"

Đối với đề nghị Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong tự nhiên sẽ không phản đối, lập tức gật đầu.

"Được, đi vào ngồi một chút đi! !"

Huyền Lăng Phong vừa mở miệng nói xong, liền lập tức nhấc chân hướng tới bên trong trà lâu đi vào.

Lúc này là xế chiều, người ăn cơm luôn đặc biệt nhiều hơn.

Chỉ là danh tiếng Huyền Lăng Phong, đã sớm vang vọng cả phố lớn ngõ nhỏ, cho nên khi Huyền Lăng Phong vừa đi vào, lão bản nở nụ cười nghề nghiệp, tự mình đi tới.

"Rất hân hạnh được đón tiếp Thập Tam Gia, thỉnh lên trên lầu."

Nghe được lời lão bản nói, Huyền Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng, lập tức hếch cằm lên, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo trời sinh.

Thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng kiêu ngạo, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, đi theo.

Tiểu lâu này hoàn cảnh không tệ, khách đến tấp nập, nhưng mà Huyền Lăng Phong là Thập Tam Gia, cho dù không có chỗ, lão bản đều sẽ tìm lấy một vị trí.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ rất nhanh đã được mang vào bên trong một cái nhã gian.

Chỉ thấy cái nhã gian này, diện tích rộng rãi, bài biện thanh lịch, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn đầy đủ rõ ràng cả phố lớn Kinh thành.

Đứng ở bên cửa sổ, nhìn qua một lượt người đến người đi ngoài phố, cuối cùng, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc quét một vòng, thấy một chỗ nào đó đầy người ra vào, hình như bên trong có vật gì đó rất hấp dẫn vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú.

Vừa lúc tiểu nhị của quán bưng trà đi vào, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giơ tay chỉ hướng địa phương kia, mở miệng hỏi.

"Tiểu ca, nơi đó rốt cuộc là địa phương nào a! ? Hình như rất náo nhiệt thì phải! ! ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.