Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 147-1: Sư tử há miệng nuốt mồi (1)



Mặc dù, nàng cũng không biết, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ áo trắng, nàng tựa như có cảm giác tín nhiệm nàng ấy.

Chỉ là hiện tại, nàng quyết định cứu thiếu nữ áo trắng trước mắt này, bằng không, lương tâm nàng nhất định sẽ cả đời bất an!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gắt gao bảo hộ thiếu nữ áo trắng sau lưng, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Đừng sợ, có ta ở đây !"

Những lời Đồng Nhạc Nhạc nói mặc dù ngắn gọn, chỉ là, thiếu nữ áo trắng nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, tâm tình vốn thấp thỏm bất an rốt cục cũng dịu đi.

Cũng không biết tại sao, lúc nàng vô cùng băn khoăn thì gặp thiếu niên áo trắng này.

Hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên áo trắng này, liền có cảm giác, thiếu niên áo trắng này sẽ cứu nàng.

Nàng cũng không biết như vậy là làm sao !?

Chỉ là hiện nay, nghe được lời nói của thiếu niên áo trắng, thiếu nữ rốt cục an tâm.

Chỉ cảm thấy, có thiếu niên áo trắng này ở đây, nàng dường như không còn lo lắng.

Ngược với việc thiếu nữ áo trắng an tâm, một số người trong phòng nghe vậy, trên mặt lập tức biến đổi.

Đặc biệt là Hồng Tỉ, lúc nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói ra lời này, trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là muốn quản chuyện này, lập tức mở miệng nói.

"Vị công tử này, ta khuyên ngươi không cần lo chuyện tình Phỉ Thúy Các chúng ta, nha đầu này đã bán khế ước của mình, nếu như ngươi nghĩ muốn quản, liền chuộc thân cho nàng đi!"

"Chuộc thân !?"

Nghe được Hồng Tỉ lời này, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mở miệng hỏi.

"Nếu như ta giúp nàng chuộc thân, vậy bao nhiêu tiền !?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mặt Hồng Tỉ sửng sốt.

Lập tức, đầu tiên là dùng ánh mắt đánh giá liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới. Mặc dù, thiếu niên áo trắng này quần áo mộc mạc, chỉ là khí chất phi phàm.

Hơn nữa, nhìn thiếu niên áo lam bên cạnh hắn, cho dù quần áo hay là khí chất, vừa nhìn liền biết là cậu ấm con nhà giàu.

Nghĩ tới đây, trong mắt Hồng Tỉ lóe lên ánh tham lam, lập tức vươn một ngón tay với Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng, chần chờ hỏi.

"Một trăm lượng !?"

Một trăm lượng đâu phải là số lượng nhỏ, mặc dù nàng hiện tại là Nhất Đẳng Thái Giám, lương tháng một tháng cũng mới một trăm lượng.

Hiện tại, nàng còn bị phạt một năm tiền lương, cho nên hiện tại một trăm lượng đối với nàng mà nói, chính là một khoảng tiền không nhỏ a.

Chỉ là, nếu như thế cứu được thiếu nữ áo trắng này, một trăm lượng, nàng khẽ cắn môi liền như vậy đi!

Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ ngợi trong lòng, lại thấy Hồng Tỉ sau khi nghe được lời của nàng, đầu tiên là cười duyên một tiếng, mới mở miệng nói.

"Vị công tử này nói giỡn, lấy sắc đẹp nha đầu này, Hồng Tỉ ta dám cam đoan, qua vài năm, nhất định sẽ vang danh toàn thành, cho nên, muốn chuộc thân cho nha đầu này ,liền một ngàn lượng!"

"Cái gì! ? Một ngàn lượng !!??"

Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung lập tức trợn lên một cái, sau đó giật mình la lên thành tiếng.

Dù sao một ngàn lượng đối với nàng bây giờ mà nói, chính là giá trên trời a!

Hồng Tỉ này, thật đúng là sư tử há miệng nuốt mồi! Đây không phải nghĩ muốn nâng giá với nàng sao !?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cau mày lại, mở miệng nói.

"Hồng Tỉ, hiện tại ngươi là sư tử há miệng nuốt mồi sao !? Một ngàn lượng, đâu phải là con số nhỏ!"

Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Hồng Tỉ không khỏi mở miệng cười nói.

"Ha hả, Hồng Tỉ ta nhìn qua vô số người, sắc đẹp của nha đầu này, khẳng định sẽ là hoa khôi của Phỉ Thúy Các chúng ta, đến lúc đó, còn nhiều công tử lão bản sẽ bỏ ra ngàn lượng vàng cho nha đầu này "

Hồng Tỉ mở miệng cười nói, trong mắt lộ vẻ tính toán.

Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc mày nhíu chặt hơn.

Đặc biệt, thiếu nữ áo trắng đang trốn ở sau lưng nàng, sau khi nghe được lời này của Hồng Tỉ, trên mặt lập tức lộ vẻ nổi giận.

Nghĩ đến cũng phải, ai nguyện ý trở thành hàng hóa bình thường mua bán ?! Nếu đổi lại nàng, nàng khẳng định cũng không muốn.

Chỉ là, trước mắt xem ra, Hồng Tỉ này, là muốn sư tử há miệng nuốt mồi, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, ở triều đại phân biệt giai cấp rõ ràng này, người dân đều sợ quan.

Đặc biệt là Phỉ Thúy Các này, vừa nhìn liền biết...không phải là nơi đứng đắn nghiêm chỉnh, khẳng định sẽ sợ đắc tội quan viên trong triều, Huyền Lăng Phong, mặc dù không phải quan gì, cũng là so với quan quyền lợi lớn hơn!

Nghĩ tới đây, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua một tia giảo hoạt, lập tức, hé mở làn môi hồng, đối với Hồng Tỉ mở miệng nói.

"Hồng Tỉ, mới rồi ta và Thập Tam Gia cũng nghe được, thiếu nữ này chính miệng nói là mình bị người làm cho mê man dẫn tới nơi này. Ngươi lại nói, nàng là bị cha mình bán tới nơi này . Chuyện này phi thường khả nghi, Thập Tam Gia, không bằng chúng ta trở về điều tra chuyện này lại một lần, nhìn một chút xem chuyện này, rốt cuộc ai nói mới là thật !?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tuy là đúng lời thì nói với Huyền Lăng Phong , chỉ là ánh mắt mang theo vẻ giảo hoạt kia, lại gắt gao dán trên người Hồng Tỉ.

Chỉ thấy sau khi Hồng Tỉ lúc nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , nét mặt lập tức biến đổi.

Dù sao, lăn lộn ở kinh thành này lâu như vậy, đối với danh hiệu của Huyền Lăng Phong, ai không biết ai không hiểu !?

Cho nên, sau khi Hồng Tỉ nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức chần chờ một phen, mở miệng dè dặt hỏi.

"Thập Tam Gia !? Đây chính là Thập Tam vương gia !?"

Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười nói.

"Đương nhiên!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt mang theo vài phần đắc ý vẻ.

Dáng vẻ kia, nhìn thấy có hơi giống cáo mượn oai hùm, dẫn đến Huyền Lăng Phong ở một bên nhìn, không nhịn được cong môi cười một tiếng.

Trong lòng nhớ lại, không nghĩ tới tiểu thái giám này xảo quyệt như vậy, lại đem thân phận của hắn lợi dụng.

Chỉ là kỳ quái là, hắn một điểm cũng không tức giận, ngược lại bởi vì thân phận của hắn, có thể trợ giúp tiểu thái giám này cảm thấy vui mừng và tự hào.

Đối với Huyền Lăng Phong trong lòng sung sướng, Hồng Tỉ tại nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức sợ đến mức bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

"Dân phụ không biết là Thập Tam vương gia giá lâm, không có tiếp đón từ xa, thỉnh Thập Tam Gia thứ tội!"

Hồng Tỉ mở miệng nói, trên mặt là vẻ hết sức lo lắng.

Mấy tên vạm vỡ vốn mặt mày ánh mắt hung ác ở sau lưng ả, nhìn thấy Hồng Tỉ quỳ rạp xuống đất, lập tức vội vàng quỳ xuống mở miệng cầu xin tha thứ.

Dù sao, dân không cùng quan đấu, đặc biệt là Thập Tam Gia này, ở kinh thành chính là nổi danh kiêu ngạo ương ngạnh, nếu chọc tới hắn, liền không may!

Liền lúc bọn người Hồng Tỉ trong lòng hết sức lo lắng, Huyền Lăng Phong thấy vậy, đầu tiên là ánh mắt liếc qua đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc vừa lóe ra ánh giảo hoạt , sau đó mới nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, mở miệng nói.

"Các ngươi đám người này, là xem bản vương là kẻ ngu sao !? Ban ngày ban mặt, lại làm chuyện bức lương làm kĩ nữ, trong mắt các ngươi, còn có vương pháp không !?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng nói lộ vẻ uy nghiêm và tức giận.

Nghe vậy, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy giờ phút này Huyền Lăng Phong, đã không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, trên gương mặt tuấn tú kia, là vẻ quan uy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.