Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 147-2: Sư tử há miệng nuốt mồi (2)



Gương mặt đầy ngạo nghễ, là từ lúc sinh ra đến giờ!

Kỳ thật, Huyền Lăng Phong ở thời điểm nghiêm chỉnh, dáng vẻ xem ra, có lẽ nhìn mê người!

Trong thời gian trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy Hồng Tỉ và mọi người nghe được lời của Huyền Lăng Phong, càng là bị dọa đến thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.

"Thập Tam vương gia xin thứ cho tội a! Nha đầu này, thật sự là dân phụ mua về a. . ."

"Hừ! Mua về!? Ngươi mua cùng người nào !? Người bán của nàng, thật sự là cha ruột nàng sao!? Nếu như thật sự là cha ruột nàng, Bổn vương là người thứ nhất không tha cho hắn! Người mà ngay cả nữ nhi cũng có thể bán , quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng! Nếu như ngươi vẫn còn may mắn muốn lừa gạt Bổn vương, như vậy hôm nay Bổn vương sẽ phá hủy Phỉ Thúy Các của các ngươi!"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói, mỗi một câu nói, đều mang dáng vẻ lòng đầy căm phẫn.

Làm cho đám người Hồng Tỉ nghe vậy, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng .

"Thập Tam vương gia xin thứ cho tội a. Nha đầu kia, không, không phải bị cha nàng bán tới, mà là bị những người khác chuốc thuốc mê mang tới nơi này. Chỉ là người kia là ai, dân phụ cũng không biết a. . ."

Hồng Tỉ vừa nói, vừa cầm khăn tay màu đỏ không ngừng lau mồ hôi trên mặt /

Hồng Tỉ chính là trang điểm đẹp đẽ, giờ phút này trên mặt bị ướt đẫm mồ hôi, lại bị khăn tay lau một hồi, trang điểm đã sớm lem luốc, nàng còn không tự biết.

Thân thể mập mạp, giờ phút này run run giống như lá vàng trong gió, rất là thấy tức cười.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc thấy, cũng không cảm thấy đồng tình với nàng một chút nào.

Dù sao, Hồng Tỉ này vừa nhìn liền biết ... không phải là người tốt gì.

Thiếu nữ áo trắng này, thiết nghĩ cũng không phải người thứ nhất bị lừa bán vào. Hồng Tỉ biết rất rõ ràng những điều này, thiếu nữ đều là bị lừa gạt tới, nhưng lại cũng không hỏi cái gì , quả thực đã đánh mất đi lương tâm của mình!

Cũng không nghĩ lại, đồng dạng đều là nữ nhân, nếu như nữ nhi nàng sau này cũng bị người lừa bán, lại bị người ép lương làm kĩ nữ, trong lòng nàng cảm thụ ra sao!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn phía Hồng Tỉ, chỉ là từ khinh thường đến khinh thường!

Đối với Đồng Nhạc Nhạc khinh thường và khinh thường, Huyền Lăng Phong là thấy ở trong mắt.

Trong lòng biết tiểu thái giám này khinh thường Hồng Tỉ đến mức này, Huyền Lăng Phong đối với Hồng Tỉ, là càng thêm không thích .

Kết quả là, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói:

"Nói, nơi này vẫn còn có bao nhiêu người là bị người khác lừa bán tới! ? Nếu như không nói ra chi tiết , Bổn vương hôm nay không tha cho ngươi!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày vẻ giận dữ, khiến cho Hồng Tỉ thấy, sợ hết hồn hết vía.

Dù sao, người ta chính là đường đường Thập Tam vương gia, nàng một lão bản nho nhỏ, sao dám đối địch với người ta ! ?

Kết quả là, Hồng Tỉ không thể làm gì khác hơn là với vẻ mặt cực kì khốn khổ , sai người đưa tất cả nữ nhân bị lừa bán đến.

Vừa được nghe Huyền Lăng Phong là Thập Tam vương gia, là muốn làm chủ cho bọn họ, những nhóm thiếu nữ này vội vàng khóc ngã xuống đất, khóc lóc kể lể với Huyền Lăng Phong về việc chính mình bị bán tới nơi này như thế nào .

Nghe đến mấy nữ nhân này kể những chuyện đã trải qua, Huyền Lăng Phong thật sự nổi giận.

Kỳ thật, cho tới nay, hắn cũng biết bên ngoài có rất nhiều người bị người lừa bán, vận mệnh thê lương. Chỉ là, hắn tính tình ham chơi, cho tới bây giờ cũng không để ý quan tâm đến chuyện này, cũng không chủ động để ý tới.

Chỉ là hiện nay, nghe những thiếu nữ này thê thảm khóc lóc kể lể chuyện chính mình trải qua, Huyền Lăng Phong hoàn toàn nổi giận.

"Ngươi thật to gan, như thế nào lại lừa bán nhiều nữ nhân như vậy! ? Bức lương làm kĩ nữ, nếu không phải hôm nay Bổn vương cải trang đi tuần như thế, khẳng định còn có thể có rất nhiều nữ nhân chịu khổ do ngươi hại! Người đâu a!"

Huyền Lăng Phong càng nói càng tức giận, cuối cùng, quay ra bên ngoài hô to một tiếng.

Huyền Lăng Phong thân là thân vương, ra ngoài bên người mang theo rất nhiều thị vệ võ công cao cường bảo vệ.

Hiện nay, Huyền Lăng Phong hô to một tiếng, ngoài cửa lập tức vội vã đi tới rất nhiều Đới Đao thị vệ.

Trực tiếp bắt Hồng Tỉ và mấy tên đầu trâu mặt ngựa đi.

Hồng Tỉ thấy thế, lập tức khóc hô cầu xin tha thứ, chỉ là lại bị Huyền Lăng Phong mặt mày phiền chán vung tay lên.

“ Đều dẫn đi!"

"Dạ!"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói, những Đới Đao thị vệ lập tức đem đám người Hồng Tỉ đi xuống.

Cho đến khi âm thanh cầu khẩn của đám người Hồng Tỉ càng ngày càng xa, cho đến biến mất, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét khắp trong phòng nhìn những nữ nhân khác bị người lừa bán tới đây, không khỏi quay đầu, nhìn sang Huyền Lăng Phong mở miệng hỏi:

"Thập Tam Gia, như vậy những thiếu nữ này, ngươi nên thu xếp như thế nào!?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong mới nhớ ra trong phòng, còn có nữ nhân khác.

Thấy những thiếu nữ này, giờ phút này cũng khóc mặt mày xám ngắt, thật sự thương cảm.

Chỉ là, đối mặt loại chuyện này, hắn là lần đầu tiên thấy!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong có hơi đau đầu.

"Tiểu Nhạc Tử, không bằng ngươi nói xem, như thế nào thu xếp những thiếu nữ này đây! ?"

Nghe được Huyền Lăng Phong đẩy vấn đề lại trên người nàng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng, trong lòng biết Huyền Lăng Phong chưa từng xử lý quá loại chuyện này, kết quả là, liền vùi đầu suy nghĩ một chút.

"Những thiếu nữ này, đều là vô tội bị lừa tới nơi này, thật sự thương cảm. . ."

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng, đối với những thiếu nữ này hỏi.

"Các ngươi còn có người nhà! ? Không bằng, chúng ta phái người hộ tống các ngươi về nhà đi! ?"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, vốn các thiếu nữ vẫn còn nức nở, lập tức vội vàng gật đầu đồng ý.

Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong, là không che dấu chút nào cảm kích.

"Tạ Thập Tam vương gia và công tử làm chủ cho chúng ta, bằng không, chúng ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!"

" Trước kia chỉ nghe Thập Tam vương gia kiêu ngạo ương ngạnh, thì ra đồn đại đều là giả, Thập Tam vương gia thật ra là người rất tốt, ta trở về sau này nhất định phải nói cho mọi người!"

" Thập Tam vương gia là người tốt a!"

Nghe đến mấy cái nữ nhân đối với chính mình khen ngợi, Huyền Lăng Phong từ lúc chào đời tới nay đỏ mặt.

Trên gương mặt tuấn tú kia, xuất hiện hai vệt màu hồng khả nghi, trên mặt, cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng.

Dù sao, những thiếu nữ này sở dĩ được cứu trợ, cũng hoàn toàn không phải công lao của hắn. . .

Đối với Huyền Lăng Phong đỏ mặt ngượng ngùng, một bên Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, phì cười không thôi.

Cuối cùng, Huyền Lăng Phong cho người hộ tống tất cả nữ nhân trở về nhà, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn tay nhẹ nhàng đụng bả vai Huyền Lăng Phong một phen, nháy mắt ra hiệu một hồi với Huyền Lăng Phong .

"Thập Tam vương gia, lần đầu tiên được người ta nói là người tốt thấy như thế nào! ? Tới nói ta nghe một chút! ?"

Nghe ra ở trong giọng nói có vẻ trêu chọc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trên mặt không khỏi hiện ra vẻ buồn bực, lập tức đưa tay sờ mũi, mở miệng nói:

"Ngươi đang chê cười Bổn vương à!"

Cũng chỉ có nàng dám chê cười hắn như thế!

Bất đắc dĩ, hắn chính là không có cách gì với tiểu thái giám này!

Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Phong dường như như là nhớ đến cái gì, mở miệng nói.

"Ngươi đấy! Thật biết cách cáo mượn quai hùm!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.