Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 177-1: Huyền Lăng Thương đến đây đi (1)



Edit : M.A

Đối với sự khác thường của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc chưa từng biết.

Giờ phút này, nàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, cho nên không thấy rõ lắm thần sắc trong mắt hắn.

Cho nên, lại càng không từng chú ý tới, Huyền Lăng Thương đứng ở trước mặt nàng, vào lúc nhìn thấy nàng lôi kéo tên thị vệ kia, trong huyết mâu nhanh chóng xẹt qua tia không vui. . .

Đồng Nhạc Nhạc một mực quỳ trên mặt đất, cũng không thấy Huyền Lăng Thương mở miệng nói chuyện, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Hơn nữa, hiện nay chính là tháng chạp trời đông giá rét, trên mặt đất lạnh như băng, giờ phút này nàng quỳ trên mặt đất, không được bao lâu, chỉ cảm thấy đầu gối tê dại hết.

Một cơn ớn lạnh như băng, không ngừng từ đầu gối nàng nhanh chóng lan tràn.

Nếu như tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, khẳng định nàng sẽ bị đông lạnh thành người băng đi!?

Lúc này trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khổ không thể tả, đối với Huyền Lăng Thương hôm nay, trong lòng cũng nghi hoặc không thôi.

Huyền Lăng Thương bây giờ, hình như là lạ, hắn, hình như là đang tức giận!

Chính là, rốt cuộc là ai đã dẫn đến sự không vui của hắn !? Chẳng lẽ là đại sự trong triều khiến tâm tình của hắn không tốt sao!?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hiện tại nghi ngờ không thôi, lúc này nam nhân vốn không nói một lời mới rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

"Bình thân cả đi!"

Nghe được những lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao, nàng mà vẫn còn quỳ xuống như vậy, khẳng định sẽ bị lạnh chết đi được.

Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ đứng lên từ trên mặt đất.

Không ngờ, lại bởi vì quì trong một thời gian quá lâu, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, làm cho đầu gối nàng tê dại, Đồng Nhạc Nhạc vừa mới đứng lên, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, mắt thấy, cả thân thể sẽ ngã về phía trước, trong lòng đột nhiên lo lắng.

Tuy nhiên, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông bỗng nhiên căng thẳng, một bàn tay mạnh mẽ tràn trề sức lực liền đã gắt gao nắm ở chiếc eo thon nhỏ của nàng, khiến nàng may mắn không bị té ngã trên đất.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi quay đầu, nhìn sang nam nhân trước người cảm kích cười một tiếng.

Nghĩ đến, nam nhân này thật đúng là phúc tinh của nàng a!

Hắn hôm nay đã cứu nàng hai lần!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền cảm động, đột nhiên, chỉ cảm thấy đến một ánh mắt sắc bén, chính trực hướng tới trên người nàng.

Cảm giác được nơi này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi theo bản năng quay đầu, nhìn tới nơi ánh mắt phát ra , không ngờ được, đối đầu, cũng là một đôi huyết mâu sắc bén như đao!

Trời!

Đây rốt cuộc là một đôi huyết mâu như thế nào!?

Hai tròng mắt nheo lại, trong mắt càng lúc càng lóe ra những tia lạnh lẽo.

Ánh mắt nam nhân này sắc bén như thế, phảng phất một lưỡi dao vô hình, phóng thẳng hướng tới nàng .

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Lấy hiểu biết của nàng đối với Huyền Lăng Thương, vừa nhìn ánh mắt giết người của Huyền Lăng Thương, trong lòng liền biết Huyền Lăng Thương hiện tại khẳng định vô cùng không vui .

Mặc dù, nàng cũng không biết, Huyền Lăng Thương rốt cuộc không vui vì cái gì, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại theo bản năng mở rộng ra một đoạn cự ly với nam nhân bên cạnh.

Nàng chính là sợ hãi, Huyền Lăng Thương tức giận, sẽ gây ra họa như cá trong chậu, nam nhân này vô tội đến đâu a. . .

Đồng Nhạc Nhạc liền nhớ lại trong lòng, cũng không hề nhận thấy được nam nhân đứng ở bên cạnh nàng, vì nàng theo bản năng mở ra một khoảng cách với hắn, mày kiếm không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.

Chỉ là, sự không vui vẻ của hắn chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức không người nào có thể nắm bắt được.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không hề phát hiện ra được.

Giờ phút này, nàng chỉ là cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm chân của chính mình, chờ đợi Huyền Lăng Thương hạ lệnh.

Mặc dù, nàng không có nhìn vào ánh mắt của Huyền Lăng Thương, chỉ là, vẫn như trước cảm giác được ánh mắt hắn đang gắt gao rơi vào trên người của nàng.

Cảm giác được như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khổ không thể tả.

Trước kia thường nghe người ta nói, ánh mắt có khả năng giết người, lúc đó chỉ là nghe nói. Còn hiện nay, nàng chính là tự trải nghiệm.

Vị Huyền Đại Soái ca này, ánh mắt thật sự rất có lực sát thương!

Còn nữa, khí lạnh trên người hắn không ngừng phát tán ra ngoài, quả thực ngay cả tháng chạp trời đông giá rét cũng không theo kịp.

Chỉ là, Huyền Lăng Thương hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy!?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không giải thích được, trước người liền truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh như băng của nam nhân.

"Vết thương trên người ngươi đã tốt hơn chưa?"*

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Tạ Hoàng thượng quan tâm, vết thương trên người nô tài đã khỏi hẳn."

Biết Huyền Lăng Thương quan tâm chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ấm áp.

Trên mặt, càng là không khỏi nhuộm thêm vài phần cảm động.

Tuy nhiên, nghe được những lời kế tiếp của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy nam nhân này nghe được lời của nàng, chỉ là lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lập tức mở miệng nói.

"Ngươi thật sự là đã quên đi cơn đau ở vết thương, thân thể vừa khôi phục, lá gan liền lớn như vậy, dám trèo lên trên cây. Nếu như xảy chân té xuống như thế, thân thể ngươi vẫn còn có lành lặn được không a!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.