Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 181-1: Ngã xuống hồ (1)



Mặc dù nam nhân này ăn mặc hết sức đơn giản nhưng trên người hắn lộ ra khí chất hết sức tao nhã, làm cho người khác không thể nào bỏ qua.

Nhìn nam nhân ăn mặc như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngơ ngẩn, đôi mắt nhìn về phía nam nhân càng thêm nghi ngờ.

Hắn chỉ là một thị vệ bình thường thôi sao?

Lúc nàng đang nghi hoặc, Bạch Thập Nhị đang ăn cơm cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú ngẩng lên, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn nàng.

Cảm nhận được ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc đang nhìn hắn, Bạch Thập Nhị sửng sốt, sau đó mở miệng cười hỏi:

“Ngươi làm sao vậy?”

Nghe được câu hỏi của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần mới nghĩ đến chuyện mình nhìn hắn đến thất thần, trong lòng hết sức buồn bực.

Vì che dấu sự luống cuống của mình, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay gãi gãi sau gáy, cười ha ha một tiếng:

“Ha ha, không có gì, chỉ cảm thấy động tác ăn cơm của ngươi hết sức tao nhã, một chút cũng không giống với chúng ta, giống như mới được ra khỏi nhà tù…”

Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, Tiểu Quế tử và Tiểu Lô tử không đồng ý.

Hai ngươi ngước đôi mắt đầy ai oán, trừng mắt với Đồng Nhạc Nhạc.

“Tiểu Nhạc tử, sao ngươi lại nói như vậy, chúng ta sao có thể kém như vậy? Mặc dùchúng ta ăn cơm không được đẹp mắt nhưng cũng không nghiêm trọng như ngươi nói a!”

“Đúng vậy, đúng cậy, cái gì mà như mới được thả từ trong tù ra, nói thật khó nghe…”

Tiểu Quế tử ai oán vừa mới dứt lời liền hớp một chén canh lớn.

Cùng với động tác của hắn, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng tộp tộp tộp, nếu không biết còn tưởng là heo ăn.

Nghe vậy khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc nhếch lên.

Lúc này còn giận nàng đấy! Lời nói của nàng lúc nãy còn nhẹ nhàng chán.

Chỉ là nhìn thấy Tiểu Lô tử đang trừng mắt nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì hơn là cười ha ha nhận lỗi.

“Ha ha ha, ta chỉ nói giỡn thôi, các ngươi cần gì phải để ý như vậy? Được rồi, vì nhận lỗi, bữa tiệc này ta mời, được chưa?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vỗ vỗ ngực tràn đầy hào khí.

Nghe vậy, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử mới thu hồi ánh mắt ai oán, tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Nhìn động tác không hề tao nhã của Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết lắc đầu, hết sức buồn cười.

Cuối cùng ánh mắt nhìn vào Bạch Thập Nhị.

Thấy hắn đã để bát đũa xuống, đang nhìn mình chằm chằm.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi:

“A, đúng rồi, Thập Nhị, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như không phải là người ở đây, ngươi là người ở đâu?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi.

Dù sao nàng nhìn nam nhân trước mắt này, vẫn cảm thấy hắn không giống người kinh thành, vì vậy đành tò mò hỏi.

Tuy nhiên hắn nghe được câu hỏi của nàng, miệng chỉ mấp máy, không muốn trả lời vấn đề này.

Thấy vậy, trong lòng nàng vô cùng ảo não.

Lập tức mở miệng hỏi:

“Ngươi không muốn nói cũng không sao”

Đồng Nhạc Nhạc cuống quýt nói.

Bởi vì nàng biết mỗi người đều có chuyện riêng của mình, nàng cũng vậy.

Nếu người khác hỏi nàng đến từ nơi nào, nàng không biết phải nói như thế nào.

Phải biết rằng nàng là một u hồn từ thế kỉ hai mươi mốt, chuyện như vậy nói ra ai cũng không tin tưởng.

Nam nhân trước mắt này, trên người hắn nhất định có bí mật,không muốn nói nàng sẽ không hỏi.

Mặc dù nàng tò mò nhưng mà chuyện riêng tư của người khác, nếu không muốn nói nàng cũng không tò mò.

Lúc nàng đang nghĩ như vậy, nam nhân bên cạnh cười ha ha một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Khóe miệng mở ra:

“ Không phải không muốn nói, mà quê hương của ta rất xa, nói ra ngươi cũng không biết được!”

“A a a, thì ra là thế”

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Nàng cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn ngấu nghiến.

Dù sao ăn cơm còn có bọn Tiểu Quế Tử, nàng phải ăn nhanh, nếu không thức ăn sẽ bị bọn họ ăn hết.

Trong lòng nghĩ vậy, nàng cầm đũa bắt đầu tranh đoạt thức ăn cùng bọn họ.

Một bữa cơm ăn hết sức vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Đồng Nhạc Nhạc vừa uống trà, vừa xoa xoa chiếc bụng tròn trịa, mặt mày hạnh phúc.

“Ha ha, ăn thật no!”

Ngeh nàng nói vậy, Bạch Thập Nhị nhìn mọi người, sau đó ánh mắt dừng trên người nàng.

Chỉ thấy người bên cạnh hôm nay mặc bộ quần áo màu trắng, chỗ tay áo và cổ áo thêu đóa hoa lan tinh xảo, nhìn qua càng thêm thanh lịch.

Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, đôi môi vểnh lên, cảm thấy mỹ mãn, nhìn qua như con mèo nhỏ dễ thương, làm cho người ta thương tiếc.

Trong mắt Bạch Thập Nhị nhuốm phần nhu hòa chưa từng có.

Đối với ánh mắt của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc không thể biết được.

Đợi bọn họ nói chuyện xong, liền tiếp tục đi mua sắm.

Phải biết rằng bản tính nữ nhân là mua sắm, khó khăn lắm mới được ra khỏi cung, tự nhiên sẽ phải chơi vui vẻ một phen.

Đối với điều này, bọn Tiểu Quế Tử không có dị nghị.

Nhưng mà trước khi rời đi khách sạn, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy uống quá nhiều nước, nên để cho bọn họ chờ một lát, nàng phải đi giải quyết đã.

Ở khách sạn có một cái hồ, xây nhà hai tầng, chỗ nhà xí ở phía sau rất dễ tìm.

Nàng đi đến đó, giải quyết xong, rửa tay, đi về chỗ cũ.

Vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh.

Không thể không nói phong cảnh cổ đại rất xinh đẹp.

Cho dù bây giờ là trời đông giá rét, trên hồ kết một tầng băng mỏng, nhìn qua thật đẹp.

Nàng vừa cảm thán chỉ thấy trước mắt nàng có một nam nhân vôi vàng chạy tới.

Nhìn nam nhân không ngừng ôm lấy hạ thân, mặt mày khổ sở liền biết là đang phải cố nhịn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.