Sau khi oán thầm một câu , Đồng Nhạc Nhạc liền không hề để ý tới yêu nghiệt kia nữa. Nàng tiếp tục tự do tự tại vẫy vùng ở trong ôn tuyền!
Trong cô nhi viện nàng ở trước kia , phía trước là một hồ nước. Lúc còn nhỏ, nàng liền thường xuyên ra đó bơi lội, thuận tiện bắt cá ăn!
Cho nên, khả năng bơi lội của Đồng Nhạc Nhạc là tốt nhất trong cô nhi viện.
Có đôi khi, Đồng Nhạc Nhạc đã đói bụng , nước dãi chảy ròng ròng, nàng liền nhảy vào trong hồ bắt cá ăn.
Hồi tưởng chuyện lúc trước, kỳ thật mặc dù nàng là cô nhi, nhưng có lẽ rất vui sướng.
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hồi tưởng, lại bơi đến mệt nhoài, cả người tựa như cái xác không hồn, ngửa mặt lên trời tùy ý cho thân thể trôi lững lờ ở trên mặt nước.
Sóng nước trong veo, hơi nước lượn lờ. Nước suối ấm áp đang nhẹ nhàng bao quanh lấy nàng. Cảm giác đó, thoải mái đến mức làm cho người ta muốn ngủ. . .
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc quả thật nhắm nghiền đôi mắt , nặng nề tiến vào trong giấc mộng đẹp . . .
Khi Huyền Lăng Thương nhắm mắt rồi chợp mắt được một lúc lâu, đến lúc hắn mở mắt ra thì thấy, tiểu điêu nhi này đã trôi lững lờ ở trước mặt mình, con ngươi đen nhánh nhắm tịt, nàng đã chìm vào giấc ngủ .
Thấy vậy, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt. Nhưng lập tức, trên mặt hiện lên vài phần không biết làm sao và sủng nịch.
"Tiểu quỷ này. . ."
Như vậy mà cũng có thể ngủ, cũng chỉ có nó. . .
Trong lòng suy nghĩ, Huyền Lăng Thương liền từ từ đưa tay, dè dặt ôm tiểu điêu nhi đang trôi lững lờ ở trên mặt nước vào trong lòng.
Sau đó, cả người cũng 'Roạt' một tiếng, từ từ đi ra khỏi ôn tuyền . . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, cả thân thể của mình đang bay lơ lửng ở giữa một biển mây mềm mại, thoải mái như thế.
Chỉ là sau đó, nàng lại cảm giác trên người có vật gì vậy, dường như đang lau đi lau lại cho nàng. . .
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là từ từ mở mắt ra mà nhìn một chút.
Chỉ thấy một nam nhân để trần nửa người trên , chàng đang cầm một cái khăn lông mềm mại, nhẹ nhàng chà lau bộ lông trên người nàng .
Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của nàng, nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn qua nàng, còn động tác của tay vẫn không hề dừng lại .
Ánh mắt của nam nhân là dịu dàng như vậy .
Động tác của tay cũng là nhẹ nhàng như thế .
Cảm giác được người dịu dàng che chở như vậy, thật là tốt!
Nếu như đây chỉ là một giấc mộng, thì nàng chỉ mong, giấc mộng này không nên tỉnh lại. . .
. . .
Trong thời gian Đương Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ , nàng chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái .
Cảm giác rằng, chính mình đang nằm ở một nơi cực kì đàn hồi mà ấm áp , cực kì thoải mái, đều khiến cho nàng không muốn tỉnh giấc .
Chóp mũi, đã ngửi thấy được, đó là một mùi vị Long Tiên Hương thoang thoảng, cực kì dễ ngửi!
Đã biết bao nhiêu thời gian, chính mình không được ngủ thoải mái như vậy! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nghĩ ngợi, đột nhiên, nàng nghe thấy một âm thanh cố ý đè thấp , chậm rãi vang lên bên cạnh nàng .
"Hoàng thượng, nên vào triều."
"Hoàng thượng. . ."
Nghe được âm thanh bất thình lình, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng chau chau hàng mi, hình như hơi bất mãn với việc có người đột nhiên quấy rầy nàng .
Vào đúng thời điểm này, bên tai nàng liền truyền đến một âm thanh khàn khàn trầm thấp .
"Nhỏ giọng một chút."
Nam nhân mở miệng, giọng điệu cũng là tận lực đè thấp.
Chỉ là, vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc thính tai nghe được.
Nghe thấy âm thanh dễ nghe như thế, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng giật giật lỗ tai, sau đó từ từ mở ra đôi mắt có hơi nhập nhèm .
Đập vào mắt, đầu tiên là ánh vàng rực rỡ chói mắt lúc rạng đông!
Đồng Nhạc Nhạc mới tỉnh lại, làm sao chịu được ánh sáng chói mắt sáng rỡ này. Vì vậy, trong nháy mắt mở mắt ra, nàng lại lập tức khom lưng, dúi cái đầu nhỏ lông xù kia vào giữa các móng vuốt nần nẫn thịt .
Nàng cũng không biết, chính mình hành động theo bản năng, nhưng rơi vào trong mắt người nào đó , lại là dễ thương như vậy!
Ngắm nhìn Tiểu quỷtham ngủđang nằm ở trong ngực mình, ánh mắt Huyền Lăng Thương không khỏi dịu hẳn đi.