Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 327: Ngoại truyện : Thương Lang Quốc Chương 23 : Chữ quá xấu



Edit : Angelina Yang

"Ách. . . Ngươi nói ai đây! ?"

Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ nói lời này, chân mày Cố Duy Nhất cau lại một cái, liền quay sang Độc Cô Ngạo Vũ hung hăng lườm nguýt!

Bị Cố Duy Nhất hung hăng trừng mắt nhìn, Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, mở miệng nói.

"Nói chính là ngươi!"

Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ đáp vậy, Cố Duy Nhất lập tức giận dữ trừng mắt trợn tròn. Nàng hé mở làn môi hồng, liền muốn mở miệng nói cái gì đó.

Chỉ là lại thấy Độc Cô Ngạo Phong ngồi ở bên cạnh, Cố Duy Nhất lập tức nuốt trở lại tất cả lời nói vào trong bụng .

Dù sao, mấy ngày hôm trước nàng đã đồng ý với Độc Cô Ngạo Phong, rằng sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không làm gì dẫn đến hắn tức giận!

Cho nên, nàng hiện tại cũng không so đo cùng Độc Cô Ngạo Vũ , tạm thời coi lời nói của hắn là đánh rắm thì cũng được rồi!

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Cố Duy Nhất liền quay mặt đi, không lại để ý thêm tới Độc Cô Ngạo Vũ, tự mình mở miệng ăn bừa một thứ gì đó.

Độc Cô Ngạo Vũ ở một bên thấy vậy, trên mặt lập tức sửng sốt.

Trong lòng càng là nghi hoặc không thôi.

Dù sao, nếu như thay đổi là dĩ vãng trước đây, cái tên ma lem này khẳng định sẽ tiếp tục đối chọi cùng hắn. Làm thế nào mà hiện tại, lại không cãi nhau với hắn đây! ? Thật sự ly kỳ!

Đối với Độc Cô Ngạo Vũ nghi hoặc không thôi, Độc Cô Ngạo Phong ngồi ở một bên thấy vậy, dường như là nghĩ đến cái gì, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, trong mắt xẹt qua vài phần vui mừng.

Mặc dù, khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong cười, rất nhạt nhòa, lại vẫn bị Cố Duy Nhất nắm bắt được.

Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất vui vẻ.

Nghĩ đến, chính mình không so đo cùng Độc Cô Ngạo Vũ là đúng! Ít nhất có thể khiến Độc Cô Ngạo Phong hài lòng đây!

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, lập tức, dường như lại nghĩ đến cái gì , ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng là nổi lên vài phần hi vọng và cầu khẩn.

"Phụ hoàng, hiện nay vẫn còn không có phu tử chỉ bảo Duy Nhất học tập, chính là Duy Nhất muốn học viết chữ đây! Duy Nhất đợi cũng lâu rồi, lúc này có khả năng đến thư phòng của phụ hoàng , đi theo để cùng đọc sách học tập được không! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong , càng là tràn đầy vẻ cầu khẩn.

Nghĩ đến, chính mình ở kiếp hiện đại đã học sách nhiều năm như vậy . Nay đi tới triều đại này, lại thành nửa thất học , thật sự đủ buồn cười.

Hiện nay, những phu tử này, vừa nghe đến đại danh của Độc Cô Ngạo Vũ thì đều sợ đến gà bay chó sủa. Cũng không biết trước đây Độc Cô Ngạo Vũ rốt cuộc dùng biện pháp gì, hù dọa nhiều phu tử phải bỏ chạy như vậy.

Làm hại nàng đã qua thời gian dài như vậy, mà cũng không có phu tử nào dám đến dạy bài học cho bọn họ.

Cố Duy Nhất trước đây cũng không phải là người thích đọc sách . Chỉ là, sau khi đi tới triều đại này, nàng cũng không thể ngay cả một chữ cũng không biết.

Huống chi nàng bây giờ còn là đường đường Quận chúa đây!

Nếu như bị người biết, đường đường Quận chúa mà không biết chữ, nếu nói ra thì mất mặt đến đâu a!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong ngồi ở một bên, khi nghe được lời này của Cố Duy Nhất, trong mắt không khỏi xẹt qua vài phần vui mừng.

"Cái đó đương nhiên có khả năng, hiếm có người hiếu học được như ngươi, phụ hoàng rất vui mừng! Không giống A Vũ, trẫm cho dù khiến hắn học tập như thế nào, đều không chịu cố gắng học."

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng vừa nói, lập tức, đồng mâu nheo nheo kia nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền nhìn thẳng vào trên người Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở một bên, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ và chỉ trích.

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, lại thấy hắn nhìn về phía chính mình với ánh mắt bất đắc dĩ chỉ trích , trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ lập tức liền buồn bực.

Hắn từ nhỏ liền không thích tập võ học chữ, chỉ thích chơi chim chọi dế, những thứ này có thể trách hắn sao! ?

Đều do cái tên ma lem này, quả thực chính là một kẻ Mã Thí Tinh ( nịnh bợ), không ngừng giả bộ có vẻ ham học ngoan ngoãn trước mặt hoàng huynh, còn không ngừng cuốn lấy hoàng huynh, đối với hoàng huynh thì vuốt mông ngựa, hiện tại hoàng huynh đều thương nàng nhiều hơn so với hắn.

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Cố Duy Nhất, đôi môi đỏ mọng hơi trề ra, tràn đầy vẻ không vui.

Bị Độc Cô Ngạo Vũ hung hăng trừng mắt nhìn, Cố Duy Nhất lại cũng không từng để ý tới một chút nào.

Giờ phút này, sau khi nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, thấy hắn đã đáp ứng lời thỉnh cầu của chính mình, Cố Duy Nhất không biết cao hứng biết bao đây!

Nàng nghĩ sau này, mỗi ngày đều có thể ở lại bên người Độc Cô Ngạo Phong, nấu cơm cho hắn ăn, giữa trưa còn có thể cùng hắn ở lại Ngự Thư Phòng, đọc sách, học chữ. Như thế thời gian ở chung cùng hắn lại tăng thêm không ít!

Nàng thật sự là có lời rồi!

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất bùng nổ niềm vui, khiến cho trong đôi mắt long lanh kia, càng là lộ rõ niềm vui tràn đầy.

Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất tràn đầy mừng thầm, Độc Cô Ngạo Vũ liền tức tối.

Chính là, đồng thời với cơn tức giận , Độc Cô Ngạo Vũ cũng lại đói bụng. Nhìn thấy trước mặt chỉ có hai đôi bát đũa, lại không có cái nào dành cho chính mình, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức há to cổ họng, quay ra bên ngoài quát lớn.

"Người đâu, dọn bát đũa đến cho ta!"

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ quát, cung nhân lập tức vội vã đưa đến một bộ bát đũa.

Độc Cô Ngạo Vũ cũng không khách khí với Cố Duy Nhất , cầm lấy bát đũa, liền sung sướng bắt đầu cắn ngốn ngấu.

Tính toán phải ăn một bữa thật nhiều để trút giận một phen.

Ai biết, đến lúc Độc Cô Ngạo Vũ ăn thức ăn trên bàn, đôi mắt lập tức sáng ngời.

Từ nhỏ sống cuộc đời sang trọng xa xỉ, Độc Cô Ngạo Vũ có cái gì ngon miệng mà chưa hề được ăn! ?

Chính là những món ăn trước mắt này nhìn qua thì đơn giản, nhưng lại ăn ngon như vậy!

Món cá hấp cách thủy, thịt cá trơn mềm, thơm ngon mỹ vị.

Còn món thịt bò xào chua cay kia nữa, chất thơm ngon của thịt bò , ngon miệng cực kỳ!

Lại cả món mao huyết vượng kia, cay xé lưỡi!

Độc Cô A Vũ đã nếm tất cả đồ ăn Thương Lang Quốc, lại chưa từng có ăn được món nào ngon như vậy!

Trong miệng được nếm món ăn ngon như vậy, Độc Cô Ngạo Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ tức giận trong lòng không còn sót lại chút gì . Nên hắn, cũng không lại đấu võ mồm gì gì đó với Cố Duy Nhất nữa, chỉ là cầm lấy đôi đũa, sung sướng bắt đầu cắn ngốn ngấu.

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ giống như trận Long Quyển Phong (vòi rồng), không ngừng càn quét thức ăn trên bàn. Cố Duy Nhất nhìn mà thấy tức tối!

Những thức ăn này, chính là nàng làm một buổi sáng, là muốn làm cho Độc Cô Ngạo Phong ăn. Độc Cô Ngạo Vũ này dám chế giễu, nói cái gì đồ nàng làm thì không thể ăn được. Nhưng giờ phút này lại ăn cực kì hứng thú, đều sắp sửa chén sạch những món nàng làm cho Độc Cô Ngạo Phong ăn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất càng là phun phì phì. Thế nhưng có Độc Cô Ngạo Phong ở đây, nên nàng cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là không ngừng cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn cho Độc Cô Ngạo Phong.

Độc Cô Ngạo Vũ này, cũng không biết là con quỷ chết đói đầu thai hay như thế nào, hắn lại ăn nhanh như vậy. Nàng nhất định phải nhanh lên một chút gắp thức ăn cho Độc Cô Ngạo Phong, bằng không, đều bị Độc Cô Ngạo Vũ ăn sạch !

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất càng là không ngừng cầm đôi đũa gắp thức ăn cho Độc Cô Ngạo Phong , thỉnh thoảng, đưa ánh mắt nhìn trừng trừng Độc Cô Ngạo Vũ.

Chỉ là giờ phút này, Độc Cô Ngạo Vũ hơi đâu vẫn còn để ý tới nàng! ?

Hắn chỉ cảm thấy, những thức ăn này ngon miệng quá chừng, trong lòng chính lúc đang tính toán, sau này ngày ngày phải đến chỗ hoàng huynh ăn cơm mới được. . .

. . .

Khoảng một bữa cơm, do Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ ngươi tranh ta đoạt, rốt cuộc ăn xong rồi.

Các thức ăn trên bàn, càng là giống như có đàn châu chấu bay qua, đến cuối cùng, ngay cả mẩu vụn cũng không còn.

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ ăn đến mặt mày bóng nhoáng, Cố Duy Nhất không khỏi lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.

"Mới rồi người nào đó còn nói, ngồi đối diện với ta ăn không ngon đây! Làm thế nào hiện tại lại ăn nhiều như vậy ! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, có ý ám chỉ, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ , càng là coi thường kiêm khinh bỉ.

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi liền buồn bực.

Dù sao lời này, là hắn nói qua.

Chỉ là, khi đó hắn lại không biết, những thức ăn này lại có hương vị ngon như thế.

Hơn nữa, càng ăn càng ngon miệng, đến cuối cùng, lại không thể dừng lại được .

Giờ phút này, nhìn thấy Cố Duy Nhất dùng ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn mình, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ liền buồn bực. Một thoáng đỏ bừng không bình thường, càng là nhanh chóng hiện lên trên hai gò má tuấn tú kia của hắn.

Chỉ là, Độc Cô Ngạo Vũ da mặt dày, nên trên mặt, càng là làm ra vẻ khinh thường , hắn mở miệng nói.

"Còn không phải do ta đã đói bụng à , bằng không, ta sẽ không ăn đây!"

"Ồ, ngươi từng nói nếu đói bụng, bất kì lúc nào cũng có thể khiến cung nhân chuẩn bị ngự thiện, không phải sao! ? Sao phải động vào thức ăn ta làm ! ?"

Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, Cố Duy Nhất liền vô cùng khinh thường!

Trước kia người khác thường nói, nữ nhân khẩu thị tâm phi. Lời này, giờ phút này áp dụng vào Độc Cô Ngạo Vũ , là xác đáng nhất!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất khinh thường, Độc Cô Ngạo Phong , ngồi ở một bên, đang lẳng lặng nhấm nháp trà thơm, môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng nói.

"Được rồi, bữa trưa đã dùng xong rồi, chúng ta đi ra Ngự Thư Phòng thôi! A Vũ, hôm nay, ngươi đọc sách thật tốt hảo cho trẫm, không thể lại lười biếng . Ngươi là Vương Gia Thương Lang Quốc chúng ta, không thể cả ngày không làm việc đàng hoàng, như vậy còn ra thể thống gì! ?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, ở trong giọng nói, mang theo sự uy nghiêm không cho người khác kháng cự .

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Vũ cả người lập tức giống như quả bóng đã xì hết hết hơi, cả người đều yếu ớt.

"Vâng, hoàng huynh. . ."

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, giọng nói đều là không còn hơi sức.

Dáng vẻ kia, quả thực là tựa như phạm nhân phải lên pháp trường chờ chặt đầu.

Đối với Độc Cô Ngạo Vũ mặt mày đau khổ, Cố Duy Nhất tại nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, cũng là hai mắt sáng ngời, mặt mày hoan hỉ.

Vừa nghĩ tới, sau này mỗi ngày không chỉ có thể cùng nhau ăn cơm với Độc Cô Ngạo Phong , hơn nữa, còn có thể đến Ngự Thư Phòng học tập đọc sách linh tinh các loại cùng hắn . Cố Duy Nhất liền cảm giác được cả người phảng phất dường như được ngâm vào hũ mật, cả người đều vừa lòng đẹp ý. . .

. . .

Ngự Thư Phòng, chính là chỗ Độc Cô Ngạo Phong ngày thường làm việc.

Bên ngoài có thị vệ canh gác dày đặc, năm bộ một người, mười bộ một tốp. Ai nấy đều cầm trong tay trường kích, đứng nghiêm ở nơi này, bất động hồi lâu. Cấm vệ nghiêm ngặt như thế , quả thực ngay cả con ruồi cũng khó bay lọt qua được.

Đến lúc Cố Duy Nhất đi theo phía sau Độc Cô Ngạo Phong, bước vào Ngự Thư Phòng , chỉ cảm thấy một luồng khí lưu lạnh lẽo, thổi ập vào mặt.

Giờ phút này chính là ngày mùa hè nóng bức, bên ngoài mặt trời chói chang giữa đỉnh đầu đang chiếu thẳng xuống.

Hoa cỏ cây cối trong Ngự hoa viên , đều trở nên hấp hối.

Duy độc ve sầu trên cây, phảng phất như chứa đầy một lực lượng vô tận, không ngừng kêu ve ve, quả là kêu liên tu bất tận.

Mà bên trong Ngự Thư Phòng, so với bên ngoài lại phảng phất như không phải cùng một thế giới.

Luồng khí lưu lạnh lẽo kia không ngừng tràn ngập cả bên trong Ngự Thư Phòng, làm cho người ta đi vào , chỉ cảm thấy cả người thấm cơn mát lạnh, thoải mái cực kỳ!

Cảm thụ được cảm giác lạnh lẽo này, Cố Duy Nhất đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lập tức mắt nhung từ từ nhìn bốn phía chung quanh.

Ngự Thư Phòng, nàng vẫn là tới đây lần đầu tiên!

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy Ngự Thư Phòng này, có diện tích lớn như thế.

Lát ở trên sàn nhà, chính là loại đá xanh đông ấm hạ mát, nhẵn bóng đến soi gương được!

Bức rèm che chập chờn, rèm lụa mỏng hạ xuống, rường cột chạm trổ, hai bên thì bày ra những bộ bàn ghế bằng gỗ lim chạm trổ hoa hòe hoa sói . Còn treo ở trên tường, chính là bức họa mực tàu mộc mạc mà cũng không mất khí thế.

Đi tiếp vào bên trong, có bày biện rất nhiều thư án cực lớn. Ở trên bàn, nằm ngổn ngang tứ bảo văn phòng và rất nhiều Chiết Tử ( tấu chương).

Tại phía sau thư án kia, chính là một cái giá sách cao cao.

Giá sách kia thật lớn, chiếm cứ khắp cả bức tường phía sau.

Hơn nữa chất ở trên giá sách , bày biện đủ loại bộ sách xếp thành hàng thành lối.

Chỉ cần liếc qua những bộ sách kia, liền thấy có đến hàng ngàn hàng vạn, làm cho người ta xem ra rực rỡ muôn màu.

Nhìn thấy giá sách thật lớn kia, những bộ sách rực rỡ muôn màu , Cố Duy Nhất không khỏi líu lưỡi.

Đôi mắt trợn tròn, không khỏi mở miệng giật mình la lên.

"Oa, rất nhiều sách đây! Phụ hoàng, những sách này, người đều đã xem toàn bộ sao! ?"

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ."

Nghe vậy, Cố Duy Nhất không khỏi chậc chậc thở dài.

"Oa, nhiều sách như vậy, phụ hoàng ngài lại đã đọc toàn bộ . Nếu đổi lại là con, con cũng không biết phải đọc đến năm nào tháng nào đây!"

Cố Duy Nhất mở miệng vừa nói, mặt mày vẻ khiếp sợ.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là cong môi cười nhạt. Sau đó, liền đi tới phía trước giá sách kia, lấy ra một quyển sách trong đó , liền xoay người đưa cho Độc Cô Ngạo Vũ.

"A Vũ, quyển sách này , ngươi hôm nay đọc kĩ thật tốt cho trẫm . Mấy ngày nữa, trẫm sẽ kiểm tra lại ngươi!"

"A! ? Hoàng huynh, quyển sách này dày như vậy , đệ đọc thế nào cho hết a! ? Nếu không, huynh cho đệ đổi lấy một quyển mỏng hơn một chút! ?"

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đưa tới cuốn sách thật dày kia, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Vũ liền sưng phồng, đúng là dáng vẻ sắp đến tận thế.

Đến cuối cùng, không khỏi bắt đầu cầu khẩn làm nũng với Độc Cô Ngạo Phong.

Thế nhưng, đối với sự cầu khẩn của Độc Cô Ngạo Vũ , Độc Cô Ngạo Phong chỉ là sắc mặt trầm xuống, hé mở làn môi hồng, trầm giọng nói.

"Cầm."

"Được rồi. . ."

Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy gương mặt lạnh lùng của hắn, Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng biết, chuyện mà Độc Cô Ngạo Phong đã quyết định thì không có chỗ để mà thay đổi. Hắn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cầm lấy cuốn sách, ngồi ở trên ghế quý phi bên cạnh rồi bắt đầu từ từ lật trang sách đọc.

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở trên ghế quý phi, tràn đầy bất đắc dĩ lật xem quyển sách , nhưng mà dáng vẻ kia, rốt cuộc có nhìn nội dung trong sách vào tâm hay không, liền không được biết rồi.

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền rơi vào trên người Cố Duy Nhất đứng ở trước mặt mình.

"Duy Nhất, trước đây, ngươi cũng chưa có học qua chữ sao! ? Như vậy, ngươi là một chữ đều không nhận ra ! ?"

"Ách, cái này, những chữ đơn giản thì con còn có thể nhận ra một chút, còn phức tạp, con liền xem không hiểu ."

Cố Duy Nhất mở miệng, ăn ngay nói thật.

Chữ ở triều đại này chữ, so với chữ phồn thể thì không sai biệt lắm. Những từ đơn giản, nàng còn có thể nhìn ra nổi, còn như phức tạp, nàng chỉ có thể dùng cách phỏng đoán.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ , Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, đầu tiên là trầm lặng một khắc, đồng mâu động lòng ngườikia , đầu tiên là nhẹ nhàng nhìn qua một lượt chỗChiết Tử chất thành núi cao trên bàn.

Mặc dù Độc Cô Ngạo Phong không hề mở miệng nói chuyện, Cố Duy Nhất lại lập tức nhìn ra cái gì.

Nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Phong chính là vua của một nước, những chuyện mỗi ngày phải xử lý , nhiều không kể xiết.

Nàng cũng không dám khiến Độc Cô Ngạo Phong rút ra thời gian để dạy chính mình học chữ. Vì vậy, hé mở làn môi hồng, Cố Duy Nhất lập tức mở miệng nói.

"Quốc gia đại sự là quan trọng nhất, phụ hoàng đầu tiên là phê duyệt tấu chương đi! Duy Nhất không dám làm chậm trễ phụ hoàng phê duyệt tấu chương."

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, trong mắt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi xẹt qua vài phần vui mừng.

"Duy Nhất thật sự là hiểu chuyện, phụ hoàng hiện nay phải phê duyệt tấu chương, cũng thật sự không dành ra thời gian dạy ngươi học chữ được. Không bằng như vậy đi! Phụ hoàng nơi này có một quyển sách, bên trong nội dung cũng không có phức tạp như vậy, ngươi có lẽ trước nhìn một chút. Nếu như gặp phải chỗ không hiểu được, đợi khi phụ hoàng rảnh , ngươi hỏi lại phụ hoàng."

Độc Cô Ngạo Phong vừa nói dứt lời, liền lập tức lấy ra một quyển sách từ phía sau giá sách, đưa cho Cố Duy Nhất.

Cố Duy Nhất thấy vậy, lập tức tiếp nhận, sau đó mở ra vừa nhìn.

Chỉ thấy quyển sách này, giảng thuật chính là lịch sử Thương Lang Quốc.

Bên trong nội dung rất nhiều, nhưng mà, đại khái chữ trên mặt, nàng vẫn đọc biết một chút.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất lập tức cầm lấy cuốn sách, mở miệng cười nói với Độc Cô Ngạo Phong.

"Hảo, vậy phụ hoàng người trước làm việc đi thôi, Duy Nhất cũng đọc sách đây."

Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất ham học hỏi như vậy, trong mắt Độc Cô Ngạo Phong xẹt qua vài phần vui mừng.

Sau đó, dường như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi tại trên người Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở một bên, vừa lật xem sách vở, vừa ngáp .

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài một tiếng. Sau đó, liền xoay người, đi tới chỗ thư án.

Vừa vén vạt áo, liền ngồi ở nơi này cầm bút lông phê duyệt tấu chương đã xếp thành chồng.

Cố Duy Nhất thấy vậy, cũng cầm quyển sách kia, đi tới cái ghế gần Độc Cô Ngạo Phong rồi ngồi xuống đọc sách.

Từ từ mở cuốn sách ra, nhìn thấy nội dung giảng giải bên trong.

Những chữ đơn giản , Cố Duy Nhất là xem vẫn biết, chỉ là khó một chút, Cố Duy Nhất liền xem không hiểu .

Chính là Độc Cô Ngạo Phong đang lúc bận rộn, Cố Duy Nhất là hoàn toàn không dám quấy rầy hắn.

Vì vậy, Cố Duy Nhất liền nhỏ giọng gọi người, chuẩn bị cho nàng một cái thư án và tứ bảo văn phòng , sau đó, vừa từ từ xem sách.

Nhìn thấy chữ nào không hề biết, nàng liền lập tức lại dùng bút lông viết xuống.

Chỉ là, Cố Duy Nhất cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua bút lông, nên có thể nghĩ, chữ viết ra xấu tới đâu.

Nhìn những chữ mình viết ra , chính bản thân Cố Duy Nhất đều cảm giác không vừa ý.

Vốn là nàng tính toán, cứ viết ra những chữ không hiểu, sau đó đợi Độc Cô Ngạo Phong rảnh, có khả năng nhờ hắn chỉ bảo.

Có điều, nhìn thấy trên trang giấy kia, chữ xấu đến ngay cả chính mình đều chẳng hài lòng, trong lòng Cố Duy Nhất cực kì ảo não. Nàng lập tức đưa tay cầm lấy tờ giấy kia gắt gao vo chặt lại, túm thành một cục.

Trong lòng càng là tức giận vô cùng.

Làm thế nào mà viết chữ lại có khó khăn nhiều như vậy đây! ?

Nếu như triều đại này, có bút bi linh tinh các loại, thì thật là tốt biết bao a!

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất ảo não, đột nhiên trước mắt có bóng dáng màu lam chợt lóe.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất còn không kịp phản ứng, chỉ thấy người mới đến đã đưa tay cầm lên cục giấy mà nàng đã vo viên thành một cục rồi trải ra trên bàn, sau đó mở ra vừa nhìn.

Ngay sau đó, một tiếng cười khoa trương chợt vang lên, lập tức tràn ra từ trong miệng Độc Cô Ngạo Vũ.

"Ha ha ha ha ha ha. . . chữ quá xấu! Quả thật là nhìn chữ liền nhận ra người a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.