Cuối cùng, Độc Cô Ngạo Vũ vẫn còn bảo nàng phải chịu trách nhiệm. Lúc ấy, nàng chỉ là cho là, Độc Cô Ngạo Vũ không cho phép nàng nói việc này cho những người khác, bằng không sẽ làm mất mặt mũi của hắn.
Chỉ là hiện tại nghĩ lại, có lẽ, lúc ấy, nàng khẳng định là phát sinh hiểu lầm ý tứ của Độc Cô Ngạo Vũ.
Độc Cô Ngạo Vũ nhắc đến việc chịu trách nhiệm kia, không phải là không cho nàng nói chuyện đó cho người khác, mà là. . .
Để cho nàng phải chịu trách nhiệm đối với hắn! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, một tiếng sấm đúng là cứ như thế mà bổ xuống đỉnh đầu nàng.
Trời ạ!
Chuyện phát sinh hiểu lầm này, cũng thật sự quá lớn đi! ?
Cũng khó trách, gần đây nàng như thế nào đó cảm giác được Độc Cô Ngạo Vũ trở nên là lạ.
Rất nhiều lúc, nàng đều sẽ nhận thấy được, hắn đang liếc trộm mình. Mỗi khi nàng nhìn tới, thì hắn lại sợ đến giống như chuột thấy mèo, ánh mắt né tránh không thôi.
Thì ra là thế. . .
Có điều là, Độc Cô Ngạo Vũ này, là quá mức đơn thuần , hay quá mức ngây thơ ! ?
Nàng chẳng qua là nhìn thấy thân thể hắn, liền sẽ phải gả cho hắn! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lần đầu tiên cảm giác được mình bắt đầu có hơi lúng ta lúng túng không biết làm sao.
Đặc biệt, thấy ánh mắt kia của Độc Cô Ngạo Vũ ngầm mang theo sự tức giận lẫn chăm chú , thì trong lòng biết, hắn thật sự không phải đang nói giỡn rồi!
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi cảm giác đang dựng ngược tóc gáy. Lập tức, sau khi nuốt một ngụm nước bọt, nàng mới mở đôi môi đỏ mọng mà nói quanh co.
"Ừ, chuyện kia, Độc Cô Ngạo Vũ, ta nghĩ, về chuyện lần trước ý, ngươi hẳn là phát sinh hiểu lầm . . ."
"Phát sinh hiểu lầm! ? Ta phát sinh hiểu lầm cái gì ! ?"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, chân mày Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi cau lại một cái.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Độc Cô Ngạo Vũ , trong lòng Cố Duy Nhất biết, chuyện phát sinh hiểu lầm này, không thể để một mực nhầm lẫm tiếp nữa. Vì vậy, nàng không khỏi cố gắng cắn răng ngọc một cái rồi mở miệng nói.
"Lần trước, đó chỉ là một sự phát sinh hiểu lầm. Trong lúc bất ngờ, ta chẳng qua là không cẩn thận nhìn thấy thân thể của ngươi. Kỳ thật, ta cũng không hoàn toàn thấy hết. Khi đó, ta nói, ta sẽ chịu trách nhiệm, mà cái chịu trách nhiệm của ta , ý tứ là, sẽ không nói cho những người khác. Cho nên, chúng ta cũng không thể xóa đi toàn bộ chuyện kia, cho rằng không từng phát sinh sao! ?"
Cố Duy Nhất một hơi vừa nói dứt lời, trong lòng càng là cực kì bất đắc dĩ và khẩn cầu.
Mắt nhung càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người thiếu niên đứng ở trước mặt mình.
Chỉ thấy thiếu niên sau khi nghe được lời của nàng, toàn thân phảng phất như bị người điểm huyệt, vẫn đứng không nhúc nhích ở nơi đó.
Trên khuôn mặt tuấn tú, càng là một dáng vẻ ngây ra như phỗng.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi có hơi ảo não và bắt đầu áy náy.
Sau khi nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, đôi môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất không khỏi mở ra, đang định mở miệng nói thêm cái gì đó để an ủi.
Lại thấy Độc Cô Ngạo Vũ vốn ngây ra như phỗng, đột nhiên hé đôi môi đỏ mọng ra, bắt đầu mở miệng cười ha ha .
"Ha ha ha ha ha ha. . . thì ra, tất cả cũng chỉ là ta tự mình đa tình thôi! Ha ha ha ha ha ha. . ."
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng cười to, chỉ là trong lòng, cũng là cay đắng vô cùng.
Trước đây, hắn chán ghét thiếu nữ trước mắt này, phi thường phi thường chán ghét.
Chỉ là, không biết là bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của hắn, lại không tự chủ được mà nhìn nàng chằm chằm, thời thời khắc khắc lưu ý đến nhất cử nhất động của nàng.
Lúc nhìn thấy nàng cười, hắn liền hài lòng theo. Khi thấy ánh mắt của nàng nhìn vào nam nhân khác, hắn sẽ mất mát, tức giận.
Thiếu nữ này, rõ ràng bề ngoài vừa lùn vừa đen lại xấu, nếu như đổi làm trước kia, hắn khẳng định sẽ ngoảnh mặt xem thường.
Chỉ là đúng vào lần trước, nàng vô ý nhìn thấy thân thể hắn. Lúc nàng nói chịu trách nhiệm đối với hắn, hắn lại kích động hưng phấn cả một buổi tối.
Từ lần đó trở đi, trong cảm nhận của hắn, nàng liền có được thân phận và địa vị không thể xóa nhòa.
Mặc dù, nàng vẫn còn nhỏ, chỉ là, hắn cảm giác được chính mình có khả năng chờ đợi. Đợi vài năm sau, nàng trưởng thành, bọn họ là có thể thành thân .
Ai biết, hiện tại nàng lại nói với hắn, tất cả, đều là phát sinh hiểu lầm! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ cay đắng vô cùng. Ngoài mặt tuy đang cười, chỉ là nụ cười kia, so với khóc càng khó coi hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ cười ha ha, thế nhưng nụ cười trên miệng hắn cũng không ánh vào trong mắt. Trong ánh mắt nhìn nàng, càng là tràn đầy sự ai oán không cam lòng.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi trào dâng một nỗi áy náy và bất an sâu sắc.
"Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi không cần phải cười. Hiện tại ngươi cười, khiến ta thật là khổ sở. . ."
"Ngươi sẽ khổ sở sao! ? Cố Duy Nhất, ngươi đã không muốn gả cho ta như vậy thì được rồi, ta đi Khôn Sơn! Cả đời cũng sẽ không đến đây nữa!"
Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Vũ càng là tuyệt đối xoay người, sau đó nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Cố Duy Nhất.
Nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Ngạo Vũ vội vã rời đi, Cố Duy Nhất mặt mày bối rối, hai hàng lông mày cau lại, tràn đầy ảo não.
"Trời ạ! Ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ! ?"
Có lẽ, trước cứ đợi vài ngày, đợi đến khi tâm tình Độc Cô Ngạo Vũ bình ổn , nàng lại sẽ giải thích thật tốt cho hắn! ?
Ai, hiện tại chỉ có biện pháp này. . .
. . .
Liền vào lúc Cố Duy Nhất tính toán sau vài ngày nữa sẽ đi tìm Độc Cô Ngạo Vũ để giải thích rõ ràng và nói lời xin lỗi, thì nàng nhận được tin tức chính là, Độc Cô Ngạo Vũ đã rời khỏi hoàng cung, xuất phát tới Khôn Sơn!
Đối với chuyện này, khiến Cố Duy Nhất kinh ngạc không thôi.
Nàng đã hỏi kĩ mới biết được, sau đêm đó, vào sáng hôm sau, Độc Cô Ngạo Vũ liền lập tức thu thập đồ đạc, sau đó để lại thư, liền một thân một mình xuất phát tới Khôn Sơn.
Người hầu hạ hắn trong cung chỉ nói, Thập Thất Gia không cho bọn họ tiến vào phòng ngủ. Cho nên, sau khi Độc Cô Ngạo Vũ rời khỏi hoàng cung, bọn họ mới biết được.
Đối với việc Độc Cô Ngạo Vũ không từ mà biệt, khiến Cố Duy Nhất quả thực kinh ngạc không thôi. Nỗi áy náy trong lòng đối với hắn , cũng là càng cảm thấy sâu sắc.
Có lẽ, lần này đây, nàng thật sự làm tổn thương trái tim hắn sâu sắc. Bằng không, Độc Cô Ngạo Vũ cũng sẽ không lưu lại thư liền tuyệt đối rời đi, ra đi gọn gàng dứt khoát như vậy .
Chỉ hy vọng, sau này vào lúc bọn họ gặp mặt, hắn sẽ tha thứ nàng. . .
Liền vào lúc Cố Duy Nhất phiền não vì chuyện Độc Cô Ngạo Vũ , tiền tuyến báo nguy. Độc Cô Ngạo Phong càng là nhanh chóng mang theo thân binh, sau đó xuất phát tới biên ải.
Trong khoảnh khắc, cả bên trong hoàng cung, trừ cung nhân thái giám ra, liền chỉ còn lại có Cố Duy Nhất .
Nhìn thấy hoàng cung lớn như thế này, ba nghìn nhà liên miên, trong lòng Cố Duy Nhất, lại cảm thấy tịch mịch trống rỗng chưa từng có.
Sau này mới phát hiện, thì ra, thời gian trước đây tại hoàng cung là vui vẻ nhất.
Bởi vì khi đó, có Độc Cô Ngạo Phong dịu dàng, đối với nàng chăm lo từng li từng tí, cực kì yêu quí.
Mặc dù, Độc Cô Ngạo Vũ này là kẻ tùy tiện, luôn đối địch với nàng. Thế nhưng, ít nhất thời gian khi đó của nàng, đều quả là vô cùng - náo nhiệt, đặc sắc vô cùng.
Nhìn thấy hoàng cung lạnh lẽo lớn như thế, trong lòng Cố Duy Nhất lại cảm thấy tịch mịch chưa từng có.
Cuối cùng, Cố Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là dồn tất cả tâm tư vào việc tập võ và học tập thi từ ca phú.
Nàng quyết tâm, đợi sau lúc Độc Cô Ngạo Phong trở về, sẽ thấy, chính mình là một người khác hẳn như vậy!
. . .
Ba năm sau.
"Quận chúa, hôm nay người thật sự muốn xuất cung sao! ?"
Cúc Vận đứng ở phía sau Cố Duy Nhất, vừa chạm rãi chải đầu trang điểm cho Cố Duy Nhất, vừa mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức bàn tay mềm mại duỗi ra, liền cầm lấy bộ trang phục nam màu trắng rồi đặt sang một bên, sau đó chậm rãi thay đồ.
Đến sau khi chỉnh lý xong xuôi dung nhan dáng vẻ của mình, Cố Duy Nhất không khỏi quét mắt nhung liếc nhanh một lượt. Nàng nhìn vào chiếc gương đồng lớn để ở trước mặt mình, lẳng lặng đánh giá chính mình trong gương, trong mắt đều là vẻ vừa lòng.
Xuân đi thu đến, thời gian qua đi tựa như nháy mắt. Chỉ loáng một cái, thời gian liền cứ thế trôi qua vèo vèo. Thời gian ba năm, liền qua đi nhanh như vậy.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh!
Độc Cô Ngạo Phong đã đến biên cảnh ước chừng ba năm !
Ở trong vòng ba năm này, Cố Duy Nhất cũng từ một cô bé yếu đuối, đen trùi trũi từ đầu đến chân, dần dần đã trưởng thành trở nên một đại cô nương duyên dáng yêu kiều.
Mắt nhung lẳng lặng đánh giá thiếu niên trong gương. Chỉ thấy thiếu niên mặc trên người một chiếc cẩm bào trắng tinh, lưng đeo Yêu Đái khảm viền vàng, cùng một khối Dương Chi Ngọc thượng đẳng.
Một mái tóc đen nhánh cực kì mềm mại, được dùng một cái mũ trùm bằng ngọc, thắt thật chặt ở sau đầu. Nó tôn lên gương mặt kia, làm cho càng nhìn càng cảm thấy tuấn tú .
Làn da tựa như mỡ đông, hàng mi thật dầy, mũi ngọc cao thẳng, đôi môi như cánh hoa. Thu hút cái nhìn của người ta nhất, chính là kia một đôi mắt xinh đẹp hắc bạch phân minh, trong xanh vời vợi vô cùng!
Phảng phất như một đôi mã não thạch rạng rỡ ngời ngời dưới ánh mặt trời, cực kì xinh đẹp!
Thế nhưng, điều làm cho Cố Duy Nhất vừa lòng nhất, lại vẫn là làn da thịt trắng như tuyết kia.
Kể từ sau khi hai huynh đệ Độc Cô Ngạo Phong và Độc Cô Ngạo Vũ đều rời khỏi hoàng cung, Cố Duy Nhất liền đêm ngày chăm học võ công, thi từ ca phú. Mặc dù, nàng không phải có sở trường đọc sách, học thi từ ca phú ba năm mà đều không có biểu hiện xuất sắc gì, chỉ là gượng gạo học xong mặt chữ.
Nhưng mà, về mặt võ nghệ cũng là rất có tiến triển.
Coi như là Lý Đạt, càng là tán thưởng không thôi đối với nàng . Hắn vẫn còn nói, võ công của nàng, tuy không phải số một số hai trên giang hồ, chỉ là, đối phó những đám đạo chích chuột nhắt thì cũng là dư dả .
Mặc dù, ba năm nay, Cố Duy Nhất mỗi ngày đều chuyên cần học võ nghệ. Chỉ có điều là, vì Cố Duy Nhất muốn sau khi Độc Cô Ngạo Phong trở về, nhìn thấy chính mình hoàn toàn mới. Cho nên, sân bãi luyện võ mỗi ngày , nàng đổi thành ở bên trong phòng.
Có lẽ là do mỗi ngày đều tập võ đến ứa mồ hôi, lại thêm hàng ngày ngâm tắm sữa bò, ăn trái cây làm trắng đẹp .v..v..., Mà trong thời gian ba năm này, Cố Duy Nhất đúng là từ một tiểu cô nương đen như than đá , đến hiện nay, đã thành đại cô nương da thịt trắng nõn hiếm thấy, gương mặt xinh xắn, duyên dáng yêu kiều .
Nhìn thấy chính mình hiện nay , so cùng trước kia, quả thực là như hai người khác nhau.
Cũng không biết, đến sau khi Độc Cô Ngạo Phong giải quyết xong chuyện ở biên ải trở về, nếu nhìn thấy chính mình bây giờ, có thể thất kinh hay không đây! ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Duy Nhất liền thấy cực kì ngọt ngào, phảng phất như được tưới mật.
Khóe mắt, khóe miệng kia, đều là không che dấu nổi sự ngọt ngào vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất mặt mày hớn hở, Cúc Vận đầu tiên là sửng sốt, lập tức, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cười nói.
"Ha hả, Quận chúa, phải chăng là người lại nghĩ đến Hoàng thượng ! ?"
Cúc Vận mở miệng, một câu nói toạc ra tâm tư của Cố Duy Nhất.
Dù sao, đi theo bên người Cố Duy Nhất ba năm, Cúc Vận đã sớm nhìn thấu tâm tư của Cố Duy Nhất .
Hơn nữa, mỗi một lần Cố Duy Nhất lộ ra nụ cười ngọt ngào như vậy, đều là có liên quan tới Độc Cô Ngạo Phong.
Nghe tới lời Cúc Vận nói, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn xéo nàng , trên mặt đều là thái độ ngượng ngùng của thiếu nữ.
Sau đó, đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng thở dài.
"Ba năm, cũng không biết phụ hoàng đến lúc nào mới có thể trở về. Không biết, phụ hoàng mạnh khỏe thế nào . Nếu như người trở về, nhìn thấy ta bây giờ, liệu có thể không nhận ra ta hay không đây? !"
Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt, đều là vẻ phiền muộn và nhớ nhung.
Ba năm qua, Cố Duy Nhất không có một ngày là không tưởng nhớ Độc Cô Ngạo Phong.
Dù sao, biên ải lạnh khủng khiếp, cũng không biết Độc Cô Ngạo Phong ở nơi này có thích ứng được hay không.
Mặc dù, Độc Cô Ngạo Phong nhiều lần có viết thư cho nàng, nói rằng chính mình mạnh khỏe, nhắc nhở nàng học tập thật tốt , chớ mong nhớ nhiều.
Chỉ là, không có tận mắt nhìn thấy, ngồi ở bên cạnh hắn, trái tim Cố Duy Nhất liền một mực trĩu nặng.
Nàng thật sự vô cùng nhung nhớ Độc Cô Ngạo Phong, thật muốn hiện tại có thể nhìn thấy hắn.
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất phiền muộn tưởng nhớ vô cùng, Cúc Vận nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lập tức mở miệng nói.
"Quận chúa người cứ yên tâm đi! Hoàng thượng không phải đã hồi âm rằng hiện nay ngài bình an. Hơn nữa, ta còn nghe nói, những phản quân này, đã sớm bị Hoàng thượng đánh cho tơi bời tan tác, thiết nghĩ, Hoàng thượng chả mấy chốc liền có thể trở về đây!"
"Những điều này ta cũng biết. Chính là, phụ hoàng một ngày không trở lại, tâm của ta vẫn luôn bất an đây! Thật hy vọng, phụ hoàng hiện tại liền ở trước mặt ta, như vậy là tốt rồi. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng mà thở dài, trong lòng phiền muộn vô cùng.
Hiện nay, nàng rốt cục đã hiểu rõ ràng, cái gì là mỏi mắt chờ mong .
Có nhiều lần, nàng bởi vì tưởng nhớ Độc Cô Ngạo Phong, đã nghĩ đến đi biên cảnh tìm hắn.
Chỉ là, Cố Duy Nhất cuối cùng vẫn kìm nén chính mình không hành động.
Bởi vì, nếu như nàng thật sự đi biên ải, chỉ sẽ trở thành gánh nặng cho Độc Cô Ngạo Phong. Cho nên, vì không để cho Độc Cô Ngạo Phong bận lòng, ba năm nay, Cố Duy Nhất đều ngoan ngoãn ở lại trong cung.
Chỉ là ngẫu nhiên xuất cung du ngoạn một phen, để thả lỏng chính mình một phen.
May là, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng biết tính tình của mình, không giống những tiểu thư khuê các quanh năm không bước ra đến cổng cửa chính, cho nên cũng cho nàng lệnh bài, cho phép nàng xuất cung. Chỉ cần nàng vào lúc hoàng hôn có thể nhanh chóng trở về là tốt rồi.
Đối với việc Độc Cô Ngạo Phong quan tâm tỉ mỉ, khiến Cố Duy Nhất càng cảm thấy thích đối với hắn.
Nhìn thấy chính mình trong gương duyên dáng yêu kiều, gương mặt xinh xắn, quyễn rũ đáng yêu. Không biết, Độc Cô Ngạo Phong thấy, có thể kinh ngạc và thích thú hay không! ?
Nghĩ đến Độc Cô Ngạo Phong trở về, nhìn thấy chính mình bây giờ . Nghĩ tới sự dịu dàng ấm áp của hắn, sự che chở quan tâm của hắn đối với chính mình . Lại nhớ thêm hình ảnh bọn họ đứng chung một chỗ , liền khiến trong lòng Cố Duy Nhất cực kì ngọt ngào.
Độc Cô Ngạo Phong, ta rất nhớ ngươi. . .
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất tưởng nhớ, Cúc Vận nhìn qua sắc trời, thấy sắc trời không còn sớm , không khỏi mở miệng nói.
"Quận chúa, sắc trời không còn sớm , chúng ta vẫn còn có muốn đi ra ngoài hay không đây!"
Nghe được lời Cúc Vận nói, Cố Duy Nhất lập tức phục hồi tinh thần lại, đôi môi đỏ mọng hé ra, sau đó mở miệng nói.
"Đi ra ngoài! Tại sao lại không đi ra ngoài! ? Đi! Hôm nay ta mang ngươi đi ăn được chứ!"
. . .
Mặc dù Cố Duy Nhất mỗi ngày đều ở bên trong hoàng cung, chỉ là, bên trong hoàng cung, lắm người nhiều miệng, hơn nữa mọi người cũng thích bát quái. Cho nên, chuyện đã xảy ra bên ngoài cung, không được bao lâu, sẽ truyền tới bên trong hoàng cung.
Lần này đây Cố Duy Nhất sở dĩ xuất cung, là bởi vì nghe nói, ở trên đường cái phía đông Kinh thành mới mở một quán tửu lâu.
Nơi đó nổi danh nhất không chỉ có là loại Phật Khiêu Tường, mà vẫn còn có một loại rượu khác, gọi là Thiên Lý Hồng Trần.
Nghe nói nhà tửu lâu kia, mỗi ngày đều là kín người hết chỗ, bên ngoài càng là xếp hàng rồng rắn. Có thể nghĩ, làm ăn thịnh vượng ra sao.
Quả là, có tay nghề, có tiền là có thể sai ma khiến quỷ.
Cố Duy Nhất hiện nay là Quận chúa, thứ không thiếu nhất, chính là tiền .
Cho nên từ thật sớm liền cho người đến đặt sẵn vị trí rồi. Hôm nay liền xuất cung đến đó.
Nàng tính toán nếm thử thật kĩ, xem quán tửu lâu kia, rốt cuộc là có phải đúng như người trong cung lan truyền xôn xao, là ngon như vậy!
Giờ phút này, Cố Duy Nhất liền mặc một bộ trang phục của nam nhân, mang theo Cúc Vận cũng mặc trang phục của nam nhân, đi tới chốn phố phường người đến người đi kia.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy trên đường cái lớn như thế, thông suốt bốn phương, người đến người đi, ngựa xe như nước, tấp nập không ngừng, không phải chỉ là sự náo nhiệt bình thường.
Đối với Kinh thành, Cố Duy Nhất đã sớm quen thuộc quá chừng. Cho nên, không được một hồi, nàng liền đi tới cửa ra vào của tửu lâu mà người trong cung nói nhiều tới kia.
Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, chỉ thấy quán tửu lâu này, tên gọi là Thiên Lý Duyến Lai ( ngàn dặm có duyên), tên đúng là phong nhã.
Hơn nữa, đến lúc Cố Duy Nhất đứng ở cửa ra vào, liền đã ngửi thấy được từng đợt mùi thơm thức ăn , và mùi rượu từ bên trong tửu lâu truyền đến.
"Ừ, thơm quá, xem ra, Tiểu Đức Tử bọn họ nói không sai đây! Không biết, thức ăn rượu ngon ở tửu lâu này, so với hoàng cung thì nơi nào tương đối ngon miệng hơn."
Cố Duy Nhất mở miệng, ngửi thấy từng đợt mùi rượu và thức ăn làm cho người ta thèm nhỏ dãi , cơn thèm ăn ở trong bụng đã sớm bị khơi gợi lên .
Lập tức, nàng liền sải bước chân một cái mà đi tới cánh cửa ra vào lớn của khách sạn.
Chỉ thấy khách sạn này, tổng cộng chia làm ba lầu. Giờ phút này trong đại sảnh lầu một, đã sớm kín người hết chỗ, không có lấy một vị trí trống.
Một tên tiểu nhị của quán, khi nhìn thấy có khách nhân đến đây, lập tức ra đón.
"Xin hỏi hai vị khách quan, hai người đã có đặt vị trí ! ?"
Nghe được lời tiểu nhị của quán hỏi, Cúc Vận đi theo phía sau Cố Duy Nhất , lập tức mở miệng nói.
"Hôm qua chúng ta đã chọn phòng, là phòng hoa mai."
"Hắc hắc hắc, là Cố công tử đúng không! ?"
Nghe được lời Cúc Vận nói, tiểu nhị kia lập tức mở miệng hỏi.
Nghe vậy, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.
"Khách sạn các ngươi số phòng không ít, ngươi lại vẫn còn nhớ rõ chỗ nào có vị khách nhân nào đặt sẵn phòng rồi. Không trách được nơi này làm ăn thật khá, bởi vì người đón khách cũng không tệ đây!"
Cố Duy Nhất vừa nói dứt lời, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Cúc Vận. Cúc Vận thấy vậy, lập tức hiểu ý, xuất ra một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị kia.
"Vị tiểu ca này, đây là công tử nhà ta thưởng cho ngươi, xin ngươi dẫn chúng ta đi đến phòng hoa mai đi!"
"Vâng vâng vâng, xin hai vị đi theo tiểu nhân!"
Nhìn thấy Cúc Vận đưa tới số lượng bạc không ít, tiểu nhị kia càng là sung sướng cười đến răng không thấy mắt. Sau đó, liền lập tức cười ha hả dẫn theo Cố Duy Nhất bọn họ đi tới lầu hai bên kia.
P/S : cho tớ PR nhé .
Cần tuyển thêm rất rất nhiều editor mới .
Hoan nghênh những bạn chưa từng edit cũng định tham gia nhảy hố cùng . Tổ edit Hội Sắc Nữ sẽ hỗ trợ phần mềm chuyển ngữ và các kĩ năng để mỗi ngày bạn chỉ cần tập edit 1 tiếng , sau 7 ngày là có chap hoàn chỉnh .
Nếu hàng ngày bỏ nhiều thời gian hơn sẽ có chap edit sớm hơn .
Mỗi chap chỉ hơn 1k chữ , dài độ 4 trang, rất nhẹ nhàng.