Nghĩ tới đây Huyền Lăng Thương liền không tận lực giữ nghiêm vẻ mặt lạnh lùng, làm như không thấy chuyện Đồng Nhạc Nhạc đau khổ cầu xin.
Thấy vậy, những giọt nước mắt của Đồng Nhạc Nhạc vốn đang một mực ầng ậng nới khóe mắt , rốt cục không nhịn được tốc tốc chảy xuống .
"Ô Ô Ô..... Huyền Lăng Thương, ta thật sự biết sai lầm rồi, biết sai rồi..... Ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ô ô ô.....Huyền Lăng Thương chẳng lẽ ngươi thật sự tính toán không để ý đến ta sao?"
Càng nói Đồng Nhạc Nhạc càng thương tâm muốn chết.
Cho tới nay, nam nhân trước mắt này vô cùng dịu dàng đối với mình, cực kì che chở chứ chưa từng đối đãi lạnh lùng như vậy!!!
Tưởng tượng đến việc về sau Huyền Lăng Thương không để ý đến mình nữa, Đồng Nhạc Nhạc càng nghĩ càng thương tâm.
Nhìn những giọt nước mắt trong suốt long lanh như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây rơi xuống , lăn trên gương mặt làm bộ lông xù kia bị ướt đẫm
Huyền Lăng thương vốn không có ý phớt lờ Đồng Nhạc Nhạc, kì thật chỉ muốn giáo huốn con tiểu điêu nhi trước mắt này thôi.
Chỉ là giờ phút này, thấy con tiểu điêu nhi kia... hai tay nâng li trà khóc thương tâm muốn chết.
Tựa như bị chủ nhân ruồng bỏ, vô cùng vật vã đau khổ.
Đặc biệt, bây giờ Huyền lăng Thương mới chú ý tới vết thương trên cánh tay tiểu điêu nhi . Bởi vừa rồi mọi tâm tư đều dồn vào Huyền Lăng Phong nên đã quên, trên tay con tiểu điêu nhi trước mắt này vẩn còn vết thương đó ....
Nghĩ tới đây Huyên Lăng thương không khỏi khẽ mấp máy bạc môi, đôi huyết mâu kia cũng xoẹt qua một tia đau lòng.
Chỉ là, kia... một tia đau lòng chỉ chợt lóe lên, nhanh đến mức không người nào kịp phát hiện.
Liền thấy Huyền Lăng Thương đang ngồi ở bên giường bỗng đột ngột đứng lên , sau đó đi đến lục lọi tìm kiếm gì đó trong tủ bên cạnh giường .
Đối với hành động của Huyền Lăng Thương Đồng Nhạc cũng không hiểu vì sao. Nàng giờ phút này chính là khóc thương tâm.
Chỉ đến khi ly trà trên tay được người nhấc lên, sức nặng biến mất làm cho bản thân vốn đang khóc không khỏi sửng sốt.
Chậm rãi ngước con ngươi đang chứa đầy nước mắt, Đồng Nhạc Nhạc nhìn nam nhân .
Chỉ thấy trên tay Huyên Lăng Thương cầm một khối băng gạt cùng bình thuốc cao, nhìn thấy nàng ngẩn đầu nhìn mình, Huyền Lăng Thương khẽ nhếch bạc môi , lập tức nhẹ nhàng nâng móng vuốt nàng lên rồi bắt đầu thoa thuốc.
Tuy rằng trước mắt nam tử này là vẻ mặt lạnh lùng nhưng chính là hắn đang bôi thuốc cho mình.
Đây không phải chứng minh rồi sao? Cho dù hắn có bực bội thì vẫn là quan tâm mình!!!.....
Tưởng tượng đến đây Đông Nhạc Nhạc không khỏi nảy lên một cơn kích động lộ rõ vẻ mừng thầm .
Tâm tình vốn đang căng thẳng rốt cục cũng được thả lỏng.
Chỉ cần Huyền Lăng Thương không mặt lạnh với nàng, không định không để ý tới nàng, như vậy là tốt rồi.
Trong lòng sinh ra ngọt ngào, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng nhu thuận để cho nam tử trước mắt băng bó vết thương.
Chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn vững chãi, đường đường một đấng nam nhi cao bảy thuớc ( 2,1m), vậy mà giờ phút này lại vì nàng mà băng bó miệng vết thương thật ôn nhu, cẩn thận giống như đang sợ làm đau nàng.
Thấy vậy Đông Nhạc Nhạc không khỏi cảm thán.
Nam nhân trước mắt này có dung mạo tựa Phan An, tôn quý vô cùng, đúng là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Chính là hiện tại hắn lại tự hạ thấp địa vị của mình như thế để băng bó vết thương cho nàng.
E rằng trong thiên hạ này chỉ có nàng mới nhận được đãi ngộ này.
Nghĩ đến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc như được rót mật
Nàng cũng dừng khóc, chỉ có đôi mắt chứa một tia vui mừng hạnh phúc đang si mê nhìn nam nhân đầy lạnh lùng tà mị trước mắt băng bó vết thương cho mình.
Huầy yyyyy...... Nam nhân này có dung mạo thật đẹp mắt......