Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 67: Huyền Lăng Thương nổi giận



Ngay tại thời điềm Đông Nhạc Nhạc si ngốc nhìn Huyền Lăng Thương,Huyền Lăng Thương không phải là không biết tiểu điêu nhi đang nhìn mình không nháy mắt.

Chỉ là, bản thân cũng không để ý tới một chút nào.

Trên tuấn nhan mị hoặc kia chỉ là một vẻ lạnh lùng.

Hiện tại, sau khi đã băng bó xong xuôi vết thương cho tiểu điêu nhi, Huyền Lăng Thương từ ghế đứng lên. Cùng với hành động của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hồi phục lại tinh thần.

Chỉ thấy Huyên Lăng Thương quay đầu nhỏ giọng gọi cung nhân, sau khi dặn dò hầu hạ Huyền Lăng Phong cho tốt liền xoay người rồi nhanh chóng rời khỏi.

Thấy vậy Đồng Nhạc đầu tiên là xoay đầu nhìn chăm chú, bên kia Huyền Lăng Phong vẫn còn đang hôn mê, liền lập tức xoay người đuổi theo Huyên Lăng Thương.

Bởi vì trên tay vẫn còn bị thương, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là dùng ba chân còn lại đuổi theo nên cũng không mau.

May mắn là nam nhân trước mắt cũng không đi nhanh cho nên Đồng Nhạc Nhạc cũng không vất vả lắm.

Chính là bản thân thấy ủy khuất.

Nếu là trước đây nhìn thấy nàng bị thương, nam nhân trước mắt này khẳng định sẽ ôm nàng vào ngực và bảo hộ thật tốt.

Chỉ là hiện tại hắn không hề chí ý tới nàng đang gắt gao theo sau hắn, có lẽ.... hắn vì chuyện vừa rồi mà tức giận!!!!!???

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như có mây đen bao phủ.

....Mình nên làm cái gì bây giờ....Phải làm thế nào hắn mới bớt giận đây....????

Trong lòng ảo não Đông Nhạc Nhạc đã theo Huyền Lăng Thương tới đại sảnh điện Dưỡng Tâm.

Dằn vặt một hồi cũng đến xế chiều, hiện tại đã đến bữa tối....

Chỉ thấy các cung nữ nối đuôi nhau bê thức ăn đi vào, bày trên bàn đầy những mĩ vị tinh sảo của hơn mườimón ăn màu sắc đẹp đẽ.

Đồng Nhạc Nhạc cũng là đói bụng cho nên sau khi thấy nhiều thức ăn tinh sảo đến vậy , nàng cũng không nén được mà bụng phát ra những âm thanh...RỘT...RỘT... phi thường lớn....

Móng vuốt nhẹ nhàng sờ đến cái bụng nhỏ, Đồng Nhạc Nhạc điểm mũi chân lập tức nhảy lên ghế nàng vẫn ngồi.

Đôi mắt tràn đầy hi vọng kia, càng không hề chớp mắt rơi trên người nam nhân ngồi bên cạnh .

Bởi vì nàng cảm giác được hiện tại chính mình bị thương , trước mát nam nhân này khẳng định sẽ chu đáo giúp nàng ăn.

Đáng tiếc, nàng đợi hồi lâu mà nam nhân trước mắt này dường như cũng không nhìn đến nàng một chút nào. Chính là cầm lấy đũa rồi tự gắp cho bản thân ăn.

Thấy vậy vốn dĩ trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang tràn đầy sung sướng , lập tức giống như mây đen che kín, dần dần buồn bã thất sắc mà chán nản.

Ô ô ô, Huyền Lăng Thương, hắn không để ý tới nàng . . .

Nghĩ tới đây, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc vốn rạng rỡ ngời ngời lập tức giống như bầu trời bị mây đen phủ kín, lập tức buồn bã thất sắc!

Gắt gao thu lại hình ảnh nam nhân trước mắt một hồi lâu, Đông Nhạc Nhạc mới nặng nề thở một hơi dài.

Nếu nam nhân này như vậy..... thì nàng không thể làm gì khác hơn là tự lực cánh sinh.!

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc điểm mũi chân nhảy vọt lên bàn.

Lập tức “Xoạt” một tiếng , nàng vươn móng vuốt sắt bén về phía chiếc đùi gà .

Cái đùi gà chiên giòn mềm thơm này bình thường nàng thích ăn nhất.

Hơn nữa, hiện tại nàng quá đói bụng vì thế Đồng Nhạc Nhạc cầm lấy chân gà lập tức há to mồm ngoặm vào ....

Chỉ là, không biết hôm nay Ngự Trù bị mất trình độ hay sao mà sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhai đi nhai lại một mồm to lại chẳng cảm giác được mùi vị gì.

Hôm nay tại sao thức ăn lại khó ăn thế ni....!!!!!

Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ vậy liền buông chân gà thử chọn món khác .

Rõ ràng đồ ăn vẫn không khác biệt với trước đây, mỗi một món hương vị vẫn như vậy. Chỉ là, đồng dạng nhai nhai nhưng có cảm giác như nhai rơm.

Cuối cùng ăn không vô, Đồng Nhạc Nhạc phải buông thức ăn trên tay, tinh thần ảm đạm mặt mày buồn bã ngồi một chổ.

Chậm rãi ngước ánh mắt ai oán nhìn nam nhân trước mặt. Chỉ thấy nam nhân tay cầm đũa ngọc vẫn đang chậm rãi ăn.

Đôi huyết mâu xinh đẹp kia cũng không hề nhìn ngó tới nàng .

Khuôn mặt tuấn mĩ kia, vẫn là đẹp đẽ như vậy .

Mày kiếm, mũi cao, làn môi tựa điêu khắc ...

Chỉ tiếc, nét mặt nam nhân trước mắt lại lạnh như băng như sương, không hề còn vẻ ôn nhu sủng nịnh trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.