Trong lòng suy tính, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là từ từ mở mắt ra.
Khi nhìn rõ bộ dạng hiện tại của chính mình, liền cảm thấy thân thể cứng đờ...
Chỉ thấy, bộ lông vốn trắng như tuyết, xinh đẹp mềm mại, được nàng thường xuyên chăm sóc, hiện tại lại biến thành màu đen...
"A a a a a a a a a a a a a a..."
Nhìn mình toàn thân nhớp nháp, toàn thân toàn là mực nước, sau khi Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần, rốt cục không nhịn được bắt đầu kêu lên.
"Rốt cuộc là cái tên trời đánh chết băm chết vằm nào !? Lại đặt mực nước ở trên cửa !? A a a a a...".
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang tìm hiểu ngọn nguồn , nổi trận lôi đình rít gào thì đột nhiên, một tiếng cười to, tràn đầy sung sướng, phút chốc vang lên từ phía sau nàng.
"Ha ha ha ha . . . tiểu điêu nhi nhà ngươi này, ta mà không trêu chọc được nhà ngươi à! ? Ha ha. . ."
Nghe thấy âm thanh đắc ý quen thuộc mang theo sự sung sướng tràn trề, thân thể Đồng Nhạc Nhạc lập tức run lên, liền từ từ xoay người, nhìn lại về phía sau.
Chỉ thấy, phía sau màn che kia không biết từ khi nào đã có một bóng dáng cao to đứng đó.
Thiếu niên ngạo nghễ đứng thẳng, mặc một bộ cẩm bào màu lam thêu kim tuyến Tường Vân, càng tăng thêm vẻ tôn quý của hắn.
Đầu đội mũ ngọc, mặt đẹp như ngọc, đường nét thanh tú...
Hay cho một thiếu niên phong thái tuyệt vời!
Chỉ là, giờ phút này nụ cười sung sướng sảng khoái trên mặt thiếu niên kia lại giống như muốn làm tăng thêm lửa giận của nàng.
'Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!' một tiếng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy núi lửa trong lòng lập tức bạo phát!
"Là ngươi! ?"
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên, chỉ kém không có phun ra lửa.
Nàng nên sớm nghĩ tới, người lớn mật như thế, dám làm xằng làm bậy tại Ngự Thư Phòng, thì trừ cái...tên trời đánh chết tiệt Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong, còn có ai !?
Giờ phút này, thấy nụ cười trên mặt Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, nụ cười của hắn , quả thực là nụ cười ma quỷ!
Đối với vẻ mặt tức giận của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong cười càng thêm sung sướng.
Bờ môi khóe mắt đều thấy rõ nụ cười thỏa mãn.
"Ha hả, quân tử báo thù, mười năm không muộn! Tiểu điêu nhi, đây là trừng phạt ngươi về việc dám cắn ta!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, còn có nụ cười đắc ý dào dạt trên mặt hắn, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu nhìn toàn thân dính đầy mực nước, cực kì nhếch nhác của chính mình.
Lập tức, cũng không nhịn được nữa, đột nhiên nàng ngẩng đầu.
"A a a a a a a a... Ngươi cái...tên trời đánh này, ta muốn giết ngươi!"
Dứt lời, mũi chân Đồng Nhạc Nhạc nhún một cái, điên tiết lao về hướng Huyền Lăng Phong đang cười đắc ý...
Thật sự là gì có thể nhẫn, chứ phen này không thể nhịn được!
Mẹ nó! Lão nương liều mạng với ngươi!!!
Đối với Đồng Nhạc Nhạc trong cơn lửa giận ngút trời , Huyền Lăng Phong bản đang thoải mái cười lớn bỗng nhìn thấy tiểu điêu nhi toàn thân dính mực nước, phảng phất là quá giận dữ, giờ phút này đang lao nhanh như điện chớp về phía hắn.
Tốc độ cực nhanh, khiến cho Huyền Lăng Phong vốn đang cười lớn lập tức ngừng lại, trong lòng kinh ngạc.
Không nghĩ tới tiểu điêu nhi này lại có tốc độ nhanh như vậy, thật sự khiến người ta không thể xem thường!
Bản lĩnh của con tiểu điêu này, tối hôm qua hắn đã chứng kiến.
Hồi tưởng lại việc tối hôm qua bị tiểu điêu nhi này cắn một cái, thiếu chút nữa liền về chầu trời, Huyền Lăng Phong vừa tức lại vừa sợ đối với con tiểu điêu nhi này.
Tuy là như thế, nhưng muốn hắn vốn kiêu ngạo từ nhỏ , chưa từng chịu đè nén như vậy, đành phải bỏ qua sao!?
Cho nên vừa rồi, hắn mới thừa dịp sau khi hoàng huynh cùng đại thần rời khỏi đây, suy tính tiểu điêu nhi này khẳng định sẽ trở về vào đúng lúc này, nên mới cho người thu xếp tất cả, chính là để trêu cợt con tiểu điêu nhi này một phen.
Ai kêu con tiểu điêu này dám cắn hắn!?
Dám đắc tội với Huyền Lăng Phong hắn!? Hắn sẽ để cho nó biết được sự lợi hại của Huyền Lăng Phong hắn!