Đường Chuyên

Chương 99: Mỗi người một vẻ



Có mấy vị cao tăng không biết từ đâu đang tụng kinh văn ngoài từ đường, một lần lại một lần, bọn họ không vào từ đường, chỉ đốt tiền giấy ở bên ngoài. A Phúc áo đỏ thuần thục ném tiền giấy lên cao, để gió núi thổi tiền đi ra xa.

Hòa thượng niệm xong một trăm lần kinh văn, cầm theo túi tiền lớn mỉm cười bỏ đi. Toàn gia Vân Diệp cầm cuốc, xẻng cải tiến đi về một phần mộ phía sau từ đường. Phần mộ được chăm sóc rất tốt, trên mặt không có chút cỏ dại nào. Nãi nãi khích lệ A Phúc, cho lão một bình rượu lớn, cả thủ lợn cũng cho lão. A Phúc cao hứng bừng bừng ôm vò rượu đi gặm đầu heo.

Nãi nãi và Vân Diệp đều đã đắp thêm một chút đất lên phần mộ, trong mắt ánh nước nhưng mặt mang nét cười, trong miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì.

Bồi xong đất thì đám cô cô, thẩm thẩm thân nhất tới khóc lóc. Nãi nãi ôm tiểu Nha còn đang ngơ ngác, dẫn theo đại Nha còn chưa biết gì chỉ vào phần mộ nói:

- Diệp nhi, trăm năm sau ngươi phải táng ta cùng gia gia ngươi một chỗ, chung một nấm mồ. Ngươi biết nãi nãi đã quen ở nhà to, nhà nhỏ sẽ không quen, chật chội lắm.

- Nãi nãi hôm nay sao lại nói những lời này, thân thể nãi nãi vẫn khỏe mạnh, sống với tôn tử vài chục năm nữa cũng không vấn đề, không phải nãi nãi muốn bế chắt trai sao? Sao bây giờ lại muốn theo bồi gia gia? Gia gia có nhiều người thân bên người như vậy sẽ không tịch mịch, ở đây Diệp nhi chỉ có một mình, nãi nãi nỡ lòng bỏ lại mình Diệp nhi sao?

Vân Diệp lệ rơi đầy mặt, tiểu nha đầu lau thế nào cũng mặc kệ. Nãi nãi ôm Vân Diệp vào lòng vỗ nhẹ, miệng nói:

- Ta không nỡ, không nỡ.

**********

Tiết thanh minh được nghỉ 3 ngày, trong ba ngày này đám hoàn khố phỏng chừng đang điên cuồng trác tác. Điều này khiến Vân Diệp nhớ lại bản thân khi còn đi học mà đến kì nghỉ. Cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sau đó hôm trước buổi khai giảng còn cùng bạn ở uống rượu thâu đêm đến sáng, vàng mắt đi học...

Y cảm thấy bản thân có lẽ đã trở về quỹ đạo bình thường của nhân sinh, cho nên ở hoa viên cho đặt một cái ghế nằm, lót thảm mềm rồi đặt lưng. Sau đó lại gọi cô cô lấy hộ y cái chăn, ngáp một cái rõ to rồi lăn quay ra ngủ.

Nãi nãi không có thói quen chơi xuân, lão nhân gia cố chấp cho rằng chỉ có tên du thủ du thực cả ngày không có việc gì mới đi chơi. Muốn ngắm cảnh thì trong viện ngẩng đầu nhìn lên núi xanh là đủ. Trên núi làm gì có hoa nào đẹp bằng hoa trong viện. Hoa hồng nở mùi hương còn thoang thoảng nửa ngày, hoa trong núi làm sao có thể? Nhưng đáng khinh nhất là Tôn Tư Mạc kia, cả ngày chui lủi khe núi, vừa cầm cuốc đi tìm những hoa cỏ hoang dại, vừa nói chuyện với tôn tử thì có hết cả ngày. Chẳng phải lão là danh y sao? Sao không chữa cho trâu nhà bị bệnh, trâu đều tiêu chảy đến nỗi không ra hình trâu nữa rồi.

Thật là tôn tử ngoan, xem ngươi ngủ miệng chảy hết nước, nằm mơ cũng đánh quyền. Tôn Tư Mạc thở dài không nhìn Vân Diệp nữa, lão đã tuyệt vọng với vị Hầu gia thiếu niên này, lười biếng khiến người khác giận sôi, có thể nằm thì tuyệt không ngồi, hiện tại đã nằm ưỡn. Rõ ràng bản thân có bản lĩnh trị bệnh cứu người, nhưng lại lười biếng không chịu học tập. Vào xuân mà không biết lên núi tìm thảo dược, nghiên cứu một chút cách pha dược vật, bằng không ngươi bỏ mấy ngày tiếp tục nghiên cứu thấu triệt toan dịch không được sao? Bao nhiêu người quỳ xuống muốn học bản lĩnh của ta, nhưng giao cho đám hoàn khố sao có thể yên tâm được.

Nâng bao vải lên lưng huynh muội Hỏa Trụ, vỗ vỗ sau đầu chúng, đây mới là hảo hài tử, chịu khó, hiểu chuyện, lại có nghị lực, chỉ là thân phận thiếu chút nữa. Tuy rằng khế ước bán mình đã bị Vân Diệp đốt, nhưng một ngày làm nô, cả đời mang tiếng, Tôn Tư Mạc lão có muốn giúp cũng không giúp được.

Hài tử này thấy toan dịch đốt cháy cả thùng, liền muốn lấy tay bưng lấy, Tôn Tư Mạc muốn ngăn lại nhưng vẫn chậm một chút, tay của hai người đều đã bị bỏng.

Đều là tên gia hỏa này, nhìn Vân Diệp đang đánh đấm trong mọng, Tôn Tư Mạc lại càng giận không thể ức chế. Làm ra đồ cũng không dặn dò có nguy hiểm hay không, xong một cái là lấy một ống trúc rồi chạy, cũng không biết muốn làm gì, vứt lại lão trong phòng với mùi gay mũi chẳng thèm quan tâm.

Lão phu không ngờ thứ này có thể hủy được sắt, để hài tử này mang giúp thùng toan dịch, không ngờ chỉ một chút đã thủng rồi, thật ra đây là thứ gì vậy? Độc tính mãnh liệt như vậy, lại kì quái như vậy, chỉ bỏng người mà không có thương tổn nào khác, thế là thế nào?

- Tay của các ngươi bị thương?

Vân Diệp dụi mắt hỏi.

- Ngươi nói xem?

Tôn Tư Mạc giơ tay phải nói với Vân Diệp.

- Lão nhân gia ngài là đệ nhất danh y thiên hạ, chẳng phải chỉ cần có nơi có người bị thương là ngài lại đi sao?

Chòm râu của Tôn Tư Mạc không gió tự lay động.

Vân Diệp quá quen rồi, lão Trình, lão Ngưu mỗi khi tức giận là lại động râu. Vân Diệp vừa mới định chạy thì cơn giận của lão Tôn đã bộc phát, tay trái tóm chính xác vào đầu Vân Diệp, trong miệng còn quát lớn:

- Lão phu muốn đánh chết ngươi, cái đồ yêu tinh hại người này...

Vân Diệp không bị đánh chết, chỉ là nhận lỗi với lão Tôn và tiểu bằng hữu Hỏa Trụ, cũng nói cho họ rõ mình là thứ đó có tác dụng gì.

Vân Diệp lại đoán sai, đám hoàn khố không hề quậy loạn Trường An, vừa về đến nhà đã bị lão tử đích thân gọi vào thư phòng hỏi tình hình học tập. May mà Vân Diệp có thói quen lưu bài tập ở nhà, đám hoàn khố đành phải mang sách vở ra cùng bài thi cho lão tử xem, thậm chí có một số bài còn yêu cầu lão tử hắn kí tên.

Trong nhà Uất Trì cung náo nhiệt phi phàm, toàn gia mở yến chúc mừng thiếu gia nhà mình rốt cuộc cũng có ngày học xong bản lĩnh tính toán lương thảo đại quân. Lão Uất Trì lôi con trai cười rách cả mép, nhớ lại năm xưa đi học bị trắc trở đủ đường, đám tiên sinh xuất thân hào môn đại tộc đều khinh thường thiết hán như lão, lão chăm chỉ học cũng chỉ nhận lấy trào phúng. Cho nên lão rất tức giận, dựa vào vũ dũng xuất đầu. Sau đó lại ngoài ý muốn cứu được bệ hạ, từ đó về sau trung tâm cảnh cảnh theo bệ hạ đánh Đông dẹp Bắc mới có được tước vị hiện tại.

Thời niên thiếu khi đi học vẫn mãi là cái gai trong lòng lão, mỗi lần nghĩ đến lồng ngực lại đau nhức, cho nên lão quyết tâm dốc toàn lực bồi dưỡng cho con trai, để hắn thay lão hoàn thành mộng tưởng thiếu niên. Không con trai kế thừa vũ dũng của lão, nhưng lại không hề di truyền chút văn nhã nào của mẫu thân, học tập gian nan vô cùng. Bản thân lão đã sớm chết mộng đẹp Uất Trì gia có mẫu thân dật khách, nên để mặc con trai tới Ngọc Sơn hai tháng. Nào ngờ lão lại có sự kinh hỉ lớn nhường này, con trai ngốc của lão thường ngày đếm số còn khó, không ngờ giờ đã có thể tính được quân lương, tính toán giờ còn nhanh hơn cả lão.

Nghĩ tới đây Uất Trì liền cảm thấy hôm nay uống rượu thật thống khoái.

Trường Tôn Xung đến Ngọc Sơn vốn bởi vì mệnh lệnh của lão cha, muốn hắn học được bản lĩnh luyện sắt của Vân Diệp, học lấy những ý tưởng của Vân Diệp rồi nói cho lão. Nhưng điều này với Trưởng Tôn Xung thật quá khó, cảm thấy có lỗi với huynh đệ, bất đắc dĩ làm trái lời lão cha, bản thân chỉ còn cách tới đâu hay tới đó.

Trưởng Tôn gia chủ trì tác phường luyện sắt lớn nhất nước, những kỹ thuật này mà để người ngoài nắm trong tay chẳng phải là muốn mạng của Trưởng Tôn gia sao? Cũng may người đó là Vân Diệp, nếu như không phải y thì chỉ sợ toàn Trưởng Tôn gia sớm đã thi thể nguội lạnh rồi.

Khi Vân Diệp hỏi hắn thực ra là định học gì, trong lòng Trưởng Tôn Xung dậy sóng vạn trượng, đấu tranh cả ngày mới dám nói tới học luyện sắt. Trưởng Tôn Xung nói ra cũng đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, không ngờ Vân Diệp bĩu môi nói cái đấy chán ngắt, rồi từ thư phòng tìm loạn hồi lâu, mới tìm thấy một quyển bút ký rách nát dưới một cái rương, tiện tay ném cho Trưởng Tôn Xung hắn, nói là một chút tâm đắc khi y còn ở Lũng Hữu, còn bảo sao không nói sớm, hại y lục tìm nửa ngày, quần áo bụi bặm, còn nói sao huynh đệ trong nhà ai cũng lắm chuyện vậy.

Nghe xong lời này Trường Tôn Xung hận không có lỗ nẻ nào chui xuống...

Hôm nay, Trưởng Tôn Xung đặt bản bút ký vả bản sao hắn làm lại hoàn chỉnh trên thư án của Trường Tôn Vô Kỵ. Trường Tôn Vô Kỵ dùng bàn tay mập mạp vuốt mép bút ký, cười khổ một tiếng: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Uổng công lão phu làm tiểu nhân.

Lý Hoài Nhân thì bị đánh, bị lão cha của hắn đánh. Tiếng kêu thảm thiết có một không hai, không phải là hắn không cố gắng học tập, mà là lão cha hắn xem không hiểu hắn học cái gì, tất cả sách vở đều chữ như gà bới, không đợi Lý Hoài Nhân giải thích đã thụi luôn một chập, mãi Lý Hoài Nhân mới giải thich xong, nói đây là một loại ký hiệu toán học mới rất đơn giản, là Diệp lão sư lén học được từ hoàng cung Đại Thực (khu vực A Rập), diệu dụng vô cùng, là một phát hiện lớn trên đời này. Lão Lý gật đầu lia lịa, xong lại đánh Lý Hoài Nhân một chập nữa, tiểu Lý hỏi vì sao thì lão tử hắn nói:

- Thẹn quá hóa giận.

Toàn cảnh Trường An hầu như đều là như vậy, dưới sự chỉ dạy của bốn vị đại nho, không có người nào hoài nghi con em mình lãng phí thời gian ở Ngọc Sơn. Có Ngưu Tiến Đạt tọa trấn, không phải lo có chuyện gì. Được lây chút thông minh của Vân Diệp ai mà không thích? Từ lần Vân Diệp quang minh chính đại lừa cả triều văn võ hơn hai vạn quan tiền, thì danh hiệu hài tử thông minh đệ nhất Trường An đã lan truyền mạnh mẽ.

Sự tình có vui thì cũng có buồn, tựa như ban ngày sẽ có ban đêm. Mạnh Bất Đồng chưa từng cảm thấy khổ sở như bây giờ, nguyên nhân cũng vì chuyện vừa nói với phụ thân, những lời này dường như vết dao cứa vào tim hắn.

Khi hắn kích động đưa lời bình của Lý Cương lão tiên sinh lên cho phụ thân hắn, phụ thân hắn lại không cao hứng bao nhiêu, thần sắc vẫn thản nhiên như không, nhìn một cái rồi đặt xuống bên cạnh, nói với hắn:

- Vi phụ không ngờ Ngọc Sơn thư viện có địa vị lớn như vậy, không chỉ có các tiên sinh Lý Cương, Ngọc Sơn gia nhập, còn có Ngưu hầu, Vân hầu tọa trấn. Những người này hoặc là đại nho đạo đức, hoặc là sử học danh gia, còn có đương triều danh tướng, nhất là Vân hầu, thân mang kỳ môn tạp học quỷ thần khó lường. Những người này ở Trường An đều là nhân vật số một số hai, làm mon hạ của bọn họ là may mắn của ngươi.

- Hài nhi tự biết cơ hội khó cầu, nhất định tiến bộ, không phụ kỳ vọng của cha.

- Không cần, ngươi tính tình xốc nổi, chỉ cần yên ổn sống một đời phú quý là được. Vi phụ quyết định, ba ngày sau để đại ca ngươi đi Ngọc Sơn sẽ tốt hơn, hắn luôn luôn thông minh trầm ổn, tuy nói mấy năm nay không có tiến thêm, cũng là do không có danh sư chỉ điểm. Nếu có thể tới Ngọc Sơn để mấy vị tiên sinh giáo huấn hai năm, nhất định sẽ thành lương đống quốc gia, ngươi ra ngoài tìm kế toán lấy 100 quan tiền đi vui vẻ đi.

Mạnh Hữu Đồng giống như con rối về phòng ngủ, thị thiếp trẻ tuổi trút bỏ xiêm y cho hắn, thấy hắn không nói gì cũng không dám hỏi, chỉ lặng yên lui ra.

Hai tháng qua hắn đã quen học dưới làn roi của lão Ngưu, người tuy mệt chết nhưng hắn chưa từng vui vẻ như vậy. Mấy lão tiên sinh khi giảng rất khôi hài, khiến hắn bất tri bất giác trầm mê trong đó, thì ra học lại thú vị như thế. Theo Vân Diệp chạy khắp núi, phân biệt thực vật, tìm kiếm khoáng vật, lại ghi lại từng loại, làm thành bảng, đóng thành sách. Cùng Tôn Tư Mạc đạo trưởng học tập y dược, mặc dù luôn luôn bị giáo huấn, nhưng cũng rất thích thú.

Hắn còn nhớ lần đến các trang hộ dưới núi, dựa theo theo hướng dẫn của Vân Diệp để dạy dạy cho mọi người cách dùng nông cụ mới để bón phân, gieo hạt, một ngày có thể làm được rất nhiều mẫu ruộng. Tuy nói lúc đó hắn vì chịu phạt mới đến đấy, nhưng nhìn ánh mắt sùng bái của các nông hộ hắn mới thấy thoải mái làm sao. Vung tiền như rác ở thanh lâu không thể nào cho hắn cảm nhận như vậy được.

Tiền có thể cho đại ca, tước vị có thể cho đại ca, điền địa cũng có thể để cho đại ca, nhưng cơ hội học tập ở Ngọc Sơn lần này không thể nào nhường cho đại ca, bằng không ta sẽ thực sự trở thành sâu mọt như Lý Cương tiên sinh vẫn nói.

Bóng đêm thăm thẳm, Mạnh Hữu Đồng một mình mang theo bao quần áo trở lại Ngọc Sơn, chưa bao giờ hắn tràn đầy ý chí như lúc này...

**********

Tảng sáng, người gác cổng A Thọ của Vân gia vừa ngáp vừa mở cửa bên. Dùng một cây gậy trúc dài hạ đèn lồng ngoài cửa, hắn thổi tắt đèn bên trong định hồi phủ, nhưng thấy một người mặc y phục thư viện đang cuộn mình ngủ ngoài hiên, hắn biết học sinh trong thư viện đều là quý nhân nên không dám quấy rối, lập tức vào phủ thông báo cho quản gia.

Tiền Thông vừa ra nhìn, đây chẳng phải là Mạnh nhị thiếu gia sao, sao lại ngủ ở đây? Vội gọi Mạnh Bất Đồng dậy, thấy quần áo hắn dính đầy bùn đất, trên chân chỉ còn một chiếc giầy, tóc rối bù, Tiền Thông cho rằng hắn gặp cường đạo, liền hỏi:

- Mạnh thiếu gia, ngươi làm sao rồi? Có phải gặp tặc nhân không, có cần tiểu nhân đi báo quan hay không?

Mạnh Bất Đồng mở mắt, nhìn hồi lâu mới nhận ra người:

- Tiền quản gia, không cần báo quan, ta đây là do đi đường buổi đêm nên mới vậy, ngươi lấy cho ta một bộ y phục sạch sẽ, rồi lấy gì cho ta ăn với, đói hoa cả mắt rồi.

Khi Vân Diệp tới thì thấy Mạnh Bất Đồng đang nhai nuốt điên cuồng, từng bát từng bát mì xếp chồng lên nhau, sau đó hắn vuốt miệng nói với Vân Diệp:

- Diệp tử, ca ca ta đã cùng đường, tới đây tìm ngươi nương tựa. Nể tình chúng ta từng là huynh đệ một thời gian, ngươi hãy thu lưu ta đi.

Nói xong còn ôm quyền thi lễ, rất có dáng dấp của một du hiệp.

- Ngươi làm gì khuê nữ nhà người sao? Cha ngươi cũng không bảo vệ được ngươi sao? Lẽ nào là Công gia sao?

Mạnh Bất Đồng lắc đầu.

- Thế là Vương gia sao? Lá gan ngươi quá lớn rồi.

Mạnh Bất Đồng vẫn lắc đầu.

- Trời ạ, chẳng lẽ ngươi đã cưỡng gian công chúa rồi?

- Nói bậy bạ gì đó, ta thường ngày đoan chính, sao lại làm những chuyện như vậy, ta không muốn sống nữa.

- Đó chính là vì ngươi đã cưỡng gian rồi, nên không mặt mũi nào gặp người.

- Ngươi...

Vì Mạnh Bất Đồng vừa ấm ức vừa kể lại, cho nên vấn đề nghiêm trọng lên nhiều, ấm ức vì bị phụ thân ngang ngược chèn ép, cũng biểu đạt quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn của bản thân với gia đình bảo thủ mình.

- Sau đó ngươi sẽ ở thư viện nỗ lực học tập, rốt cuộc học thành tài, vừa lúc triều đình lại đang cần dùng người, ngươi đương nhiên sẽ tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, rồi vượt qua bao hung hiểm, ngươi cũng hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng lại có diễm ngộ tài tử với giai nhân, cuối cùng phong quang chiếu rọi khắp Trường An, lão cha nhà ngươi hối hận đấm ngực giậm chân, lão nương ngươi ôm ngươi gào khóc, còn nói rốt cuộc ngươi cũng xuất đầu, rồi ngươi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, bao nhiêu phiền muộn trong ngực cũng được phát tiết hết?

Mạnh Bất Đồng há hốc mồm:

- Sao ngươi lại biết tâm tư của ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.