“Ta không phải của bất kỳ ai.” Ở trong lòng Mạnh Ân, Lưu Phi đột nhiên lên tiếng, làm cho tất cả mọi người trong sở đều sợ giật bắn mình.
Kỳ thật… Lưu Phi ước gì mình có thể xỉu luôn cho rầu. Nhưng có một cảm giác phẫn nộ, không ngừng cuồn cuộn trong lồng ngực cô. Vì sao chứ? Cô rốt cuộc đã làm gì sai? Vì sao tất cả những người cô yêu thương đều phải rời khỏi cô? Lần này còn càng kỳ quái hơn, cư nhiên là vì thích cô, cho nên muốn hại chết Mạnh sư phụ của cô!?
“Ta ghét ngươi! Ta phi thường ghét ngươi!” Cô tức giận đến òa khóc, “Ta ghét ngươi độc chiếm tâm lý, ta ghét ngươi ghét ngươi ghét ngươi!”
“…Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta!” Hạ Đóa hét rầm lêm, “Ta hận các ngươi, toàn bộ đều đi chết đi!”
Tiếng thét chói tai của nó gần như muốn phá vỡ linh hồn, hơn nữa cộng thêm tiếng rít la của Quỷ Hồn, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều lâm vào cuồn cuộn, Mạnh Ân chỉ có thể cắn răng đem Lưu Phi giấu trong lòng mình, hy vọng cô chịu thương tổn ít hơn một chút.
“Không không không…” Lưu Phi thống khổ khóc lên, “Đừng đừng… Lưu sư phụ…”
Cô nhớ đến cái chết vừa buồn cười vừa buồn thảm của Lưu sư phụ, người đầu tiên cô yêu thương lại tử biệt. Cô không muốn Mạnh sư phụ cũng như vậy…
“Câu thần chú này, con phải nhớ cho kỹ.” Lưu sư phụ đỉnh đầu tỏa hào quang, dạy cô khẩu quyết. “Chờ có một ngày, khi con hiểu được cái gì là bảo hộ và được bảo hộ, là có thể sai khiến sử ma. Hiện tại đối với con còn quá sớm… Chờ con lớn hơn một chút, khi thời cơ đến, sử ma của sư phụ liền giao cho con, biết không?”
Thời cơ kia, sẽ là thời cơ nào? “Lưu sư phụ… Ba ba…” Lưu Phi khóc lớn lên, vội nhớ lại câu thần chú nan giải. Đây có thể là lần cuối cùng trong đời cô đọc lên câu thần chú này…
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, đột nhiên tiếng thét chói tai của Hạ Đóa bị đông cứng lại. Một tràng tiếng cười rét căm căm, “Chậc, loại trường hợp cỏn con này mà cũng cần lão nhân gia ta xuất trướng sao? Xem thường người quá đi?”
Một sử ma không lớn hơn khỉ macaque là bao, nhảy nhót toàn thân vờn quanh lục quang.
“Cút ngay!” Hạ Đóa nổi giận không đem sử ma với hình dáng con khỉ kia xem vào trong mắt. Nhưng Cuồng Mộng lại thở hốc vì kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch trốn sau lưng Mạnh Ân, móng vuốt đều bấu vào thịt lưng hắn.
“Bây giờ con nít đều thiếu lễ phép vậy sao?” Sử ma oán giận, “Được rồi, khó nghe muốn chết, đừng kêu nữa được không?” Hắn búng tay một cái, Hạ Đóa mở lớn miệng, nhưng rốt cục không phát ra âm thanh được.
“Hừ hừ hừ, xem thường lão nhân gia là bị như thế đấy…” Hắn cười đến thực gian xảo, “Yo, đám tiểu lâu la các ngươi còn chưa chịu đi? Chưa thấy qua cuộc sống phức tạp sao, cút mau.”
Hắn dùng hầu trảo trông như tay người vỗ lên đất một cái, đột nhiên mặt đất nứt ra một khe vỡ mang theo dòng nham thạch nóng chảy sôi sùng sục, tất cả đám Quỷ Hồn gào thét, thân bất do kỷ bị khe nứt kia hút vào, chỉ trong vài giây, biến mất sạch sẽ.
“Lần nào đều phải ta đi ra quét rác, các ngươi khi ta là người dọn vệ sinh hử?” Hắn lải nhải oán giận, “Này! Tiểu quỷ kia! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có năng lực kêu được lão nhân gia ta. Nếu không phải ta quá nhàn rỗi làm sao có thể ứng ngươi triệu hồi? Muốn gọi ta ít nhất cũng phải chuẩn bị sẵn cái đại nhân vật nào cho ta, loại cá con này ngươi không biết xấu hổ nhưng cũng ta còn biết ngượng ngùng đấy! Lão Lưu lặn chỗ nào rồi? Hắn chết rồi sao? Cư nhiên tùy tiện giao khế ước của ta chuyển nhượng lung tung, ta phải cho hắn biết tay…”
Mạnh Ân nhìn một phòng toàn phụ nữ trẻ em yếu đuối, đành phải kiên trì trả lời, “Ách… Lưu sư phụ đã qua đời rồi.”
Sử ma trong lốt con khỉ trừng mắt lườm Mạnh Ân, “Ta hỏi ngươi chắc? Nha đầu trong lòng ngươi làm gì không trả lời?!”
Cái này… Mạnh Ân gãi gãi đầu, “… Bởi vì cô té xỉu rồi.”
Thật vất vả tỉnh lại, Lưu Phi trừng mắt nhìn sử ma của cô. Mà vị lão sử ma lốt khỉ kia đã không kiên nhẫn dùng chân đánh nhịp một hồi lâu.
“Cái gì mà chết rồi còn để lại nợ?!” Lão sử ma vừa vào đầu liền mắng, “Con người thật là thứ không giữ lời nhất, đáng kiếp sống không quá trăm năm! Người đã chết rồi, còn để lại cái khế ước phân chó? Chắc chắn là mẹ hắn ngày xưa không tắm cho hắn mà! Cư nhiên còn nhượng dời khế ước! Chẳng lẽ lão tử còn phải hầu hạ con cháu các ngươi đời đời vĩnh viễn vô tận hay sao? Ta có xui xẻo hay không? Có hay không?!” Hắn bắt đầu chỉ trời mắng đất, vừa nhảy vừa mắng câu chửi thề của mọi quốc gia kèm theo ngón tay thúi, lưu loát như thế, thành thạo như thế, làm người ta xem mà thán phục.
Hoàn toàn không thể xen mồm ngăn cản hắn, Lưu Phi niệm mất năm sáu lần mới triệu hồi được hắn, còn bị hắn ác độc cười nhạo thật lâu, mới đầu đầy mồ hôi thu hồi hắn.
Đả kích cả một buổi tối, cô bật khóc, sợ hãi nhào vào trong lòng sư phụ, “Thật đáng sợ a sư phụ…” Đem áo ngủ của sư phụ vo nhăn nheo như cọng cải chua.
“Mạnh Ân, thật đáng sợ a… Các ngươi làm sao có thể triệu được Công tước ra a…” trước nay luôn cao ngạo, Cuồng Mộng liều chết ôm chặt, Mạnh Ân cảm thấy xương sườn cùng xương sống của hắn đều phát ra gào thét.
Đó còn chưa thảm nhất, sợ tới mức tè ra quần, đám tiểu Tỳ Hưu toàn bộ vọt vào phòng, cùng tranh nhau muốn đi đến trên người hắn khóc lóc kể lể… Hắn cảm thấy không bị Quỷ Hồn giết chết, nhưng sẽ bị đám cục bông này đè chết ngẹt…
Là ai nói bay tới diễm phúc? Vì sao phụ nữ bên cạnh hắn (mặc kệ là thuộc chủng tộc nào) đều có khuynh hướng mưu sát hắn?
Thiên ngoại bay tới chỉ có tai họa bất ngờ mà thôi a!
***
Suýt nữa bị đè chết, Mạnh Ân cố sức đẩy đám Tỳ Hưu ra, triệu hồi Cuồng Mộng, sau kéo Lưu Phi gần như đã hóa đá bám ngay thắt lưng, bước vào phòng riêng gọi điện thoại. Đợi Mục sư phụ vừa tiếp điện thoại, Mạnh Ân liền thống thống khoái khoái nổi giận mắng gần nửa giờ.
Mục sư phụ không nói gì, chỉ im lặng nghe hắn mắng. “…Thực xin lỗi.” Thanh âm thực mệt mỏi.
“Nói xin lỗi hữu dụng, vậy thế giới này không cần cảnh sát rồi!” Mạnh Ân dùng âm lượng lớn nhất rống.
“…Là ta sai. Ta nghĩ, ngươi hẳn có thể chống đỡ được bùng nổ của nó… Nhưng ta không nghĩ tới ngay cả ngươi đều không ngăn được.” Mục sư phụ phi thường uể oải, “May mắn mẹ tròn con vuông… Đợi một lát ta đến đón nó.”
“Ngươi tới đón cái xác không làm gì? Ta không phải tức giận vì khả năng bùng nổ của nó, mà là ngươi vì sao không nói trước cho ta biết? Ít nhất ta cũng biết mà phòng bị…”
Mục sư phụ im lặng trong chốc lát, “…Lúc trước, ta từng đưa nó đến ‘Đêm Hè’. Ta sợ nếu ngươi biết nó đã làm gì, rất có thể sẽ không muốn thu lưu nó… Nhưng mà ta thật sự không tìm được ai có thể phó thác.”
Đổi lại Mạnh Ân trầm mặc. Nhưng sau khi trầm mặc, ẩn chứa tức giận càng hung mãnh, “Nó đã làm cái gì?”
“…Ta không nói được.”
Mạnh Ân rống với cái điện thoại, “Ngươi cũng không cần đến đón, ta tự mình nghĩ cách!”
Hắn thô lỗ đem Hạ Đóa mất đi thanh âm, đờ đẫn như búp bê kéo vào phòng của con bé, ra lệnh cho đám Tỳ Hưu trông chừng, đoạn dẫn Lưu Phi đến Đêm Hè.
Đến Đêm Hè, nếu không gặp phải bạn học cũ Chu sư phụ, trong lòng hắn đã tàm tạm rồi. Nhưng chờ đến lúc biết rõ ràng chân tướng rồi, hắn đã tức giận đến mém bùng nổ, trực tiếp vọt tới khoa phụ sản của Đêm Hè.
Mục sư phụ thấy hắn đến thì có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cũng là khổ sở khôn kể.
“Rốt cuộc ngươi có biết con gái mình làm gì không?” Mạnh Ân chất vấn, “Nó thiếu chút nữa độc chết con gái nhà tiểu Chu! Oh my God… Ngươi đưa đến sở nghiên cứu của ta một tên cuồng sát a!”
“Là ta đã sai…” Vừa sinh con xong, Mục phu nhân mặt đẫm lệ, “Là ta không để ý tới cảm giác không an toàn của nó…”
Mạnh Ân mắng một câu thô tục, “Sai? Đúng, các người là sai, chiều con đến loại vô pháp vô thiên thế này, tổn hại đến tính mạng người khác thế này, thật đúng là lỗi của các ngươi! Nó còn cần quái gì cảm giác an toàn? Nó không phải cần cảm giác an toàn, nó chính là cho rằng thế giới này phải xoay quanh nó mới đúng!”
Vợ chồng Mục gia cúi đầu rơi lệ, Mục sư phụ gian nan mở miệng, “…Ta không thể không đưa nó đi…. nó, nó thậm chí còn có ý đồ rủa chết em trai còn chưa ra đời của nó…”
“Nếu là ta liền…” Mạnh Ân quả thực muốn nhảy dựng.
“Sư phụ,” vẫn luôn im lặng, Lưu Phi hai mắt đẫm lệ lưng tròng, “Xin đừng tức giận… con bé, con bé chỉ là muốn một người thuộc về mình…”
Cô khóc.
Cô độc rất đau, rất đau. Tuy trình độ chịu đựng của mỗi người không giống nhau, nhưng nỗi cô độc, là loại đau đớn nóng rát. Bởi vì rất đau, cho nên mới sợ hãi, mới tìm kiếm ấm áp.
Không được cha mẹ yêu thương, đứa nhỏ lớn lên thường sẽ theo đuổi tình yêu đến không cần mạng. Sở dĩ cô sẽ không theo đuổi loại hư ảo kia, là vì hiện thực tàn khốc đã dạy cho cô, tình yêu thực chất là tàn nhẫn, rất có thể, rất có thể sẽ tạo ra một thế hệ sau cũng vô tội lại bất đắc dĩ giống cô.
Cô quá yêu lòng tự tôn của mình, không thể chịu được loại dơ bẩn đó.
Hạ Đóa cũng chỉ là… đứa trẻ không biết theo đuổi thứ gì ngoài tình thương của cha mẹ mà thôi, nó chỉ biết độc chiếm, là độc chiếm không từ thủ đoạn.
“…Trẻ em cũng không phải thiên sứ.” Mạnh Ân nén giận, “Trẻ em cũng là con người, con người còn có ‘con’cùng thần thánh là hai loại thiên tính đối lập nhau.”
Hắn muộn phiền một hồi, nhìn nhìn một phòng toàn phụ nữ người già và trẻ em yếu ớt. Phù!! Đây nhất định là số mệnh xui xẻo của hắn mà, không biết vì sao, bên cạnh hắn không phải thư sinh vô dụng, chính là phụ nữ nhu nhược. Khoanh tay suy nghĩ một lúc, hắn móc điện thoại gọi cho kẻ thù cũ.
La sư phụ âm khí quỷ quái nhưng thật ra rất kinh ngạc, “Ngươi gọi điện thoại cho ta? Trời hè đổ tuyết sao?”
Mạnh Ân cười gượng hai tiếng, “Không đùa nữa. Ai, La, đệ tử của ngươi còn có chỗ trống không?”
“Đầy chỗ trống.” La sư phụ lười biếng trả lời, “Trên thực tế, đệ tử của ta đều bị ta đuổi học rồi. Ta không kiên nhẫn dạy lũ ngu ngốc.”
“Vậy… dịch quỷ giả có thể sai khiến số lượng lớn Quỷ Hồn, ngươi có hứng thú không?”
La sư phụ một hồi lâu không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề biểu hiện cực độ hưng phấn của hắn, “…Ở đâu?”
“Nhưng con bé không phải đệ tử dễ đối phó. Con bé chỉ là một đứa bé, năm nay cũng mới tám tuổi.”
“Tám tuổi!” La sư phụ hét lên the thé, “Tám tuổi mà có thể sai khiến số lượng lớn Quỷ Hồn! Vậy tương lai nó có thể nâng lên số lượng khôn kể! Con bé là kỳ tài, là thiên tài trăm năm khó gặp! Nó hiện đang ở đâu?!”
“Tính độc chiếm của nó phi thường mãnh liệt, hơn nữa thiếu chút nữa giết chết ba người.” Mạnh Ân thực nghiêm túc cảnh cáo.
“Này có là gì?” La sư phụ cười lạnh vài tiếng, “Nghiên cứu quỷ học còn sợ giết người? Ngươi đang ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp nó!”
La sư phụ gần như là vọt tới trước tiên, theo Mạnh Ân chen lên con Ford vừa nhỏ vừa rách của hắn. Dọc trên đường đi, Mạnh Ân tự thuật lại cho hắn tất cả về Hạ Đóa, hắn thực chuyên chú lắng nghe, lại cũng không nói gì.
Chờ đến khi nhìn thấy Hạ Đóa đờ đẫn, hai mắt hắn đều sáng lên.
“Hi.” La sư phụ tỉnh táo lại, “Hạ Đóa.”
Con bé chỉ dùng tròng mắt trắng dã lườm La sư phụ, mất đi thanh âm cũng đồng thời mất đi vũ khí của nó, nhưng sát khí của con bé vẫn mãnh liệt như trước.
“Ta, có thể chỉ thuộc về một mình con.” La sư phụ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con bé đang ngồi trên ghế, “Con muốn không?”
Sát khí của nó dần dần hạ xuống, vẻ mặt mê hoặc lại hoang mang. Người đàn ông trước mắt này có loại khí lực mạnh mẽ như chiến sĩ, lại mang theo một loại phong sương lõi đời, cùng khí chất lành lạnh.
Loại khí chất này, rất giống nó.
“Sau khi nhận con, nếu con tư chất đủ tốt, đủ chăm chỉ, ta sẽ không thu nhận đệ tử nào khác.” La sư phụ ngạo nghễ cười, “Ta sẽ không cưới vợ, cũng không có người thân. Có thể chỉ thuộc về mỗi con… Nếu ta nói dối, con có thể lập tức giết ta.”
Đồng tử của Hạ Đóa lập tức phóng đại, nó kinh ngạc nhìn người xa lạ này.
“Con muốn không? Ta, chỉ thuộc về con.”
Gần như là không do dự, nó liều mạng gật đầu, gật rồi lại gật, gật rồi lại gật, nước mắt không ngừng sóng sánh trong đôi mắt to.
Đôi mắt thật mạnh mẽ cỡ nào. La sư phụ tán thưởng. Đứa bé còn nhỏ như thế, nhưng lại toát ra ánh mắt của người phụ nữ, là tình yêu điên cuồng, là ánh mắt cố chấp cực độ.
Là nữ đệ tử mà hắn đáng giá dùng cả đời đánh cược.
“Nhưng, trước hết con hãy trở thành người có thể làm cho ta chấp thuận đã. Ta ghét kẻ ngu ngốc.” La sư phụ đứng lên, “Ta sẽ kiên nhẫn chờ con, chờ con trở thành cô gái giỏi nhất, đệ tử tốt nhất. Nếu muốn độc chiếm ta, vậy thì chứng minh cho ta thấy.”
Hắn vươn tay với Hạ Đóa, “Muốn đi cùng ta không?”
Con bé lập tức vươn bàn tay nhỏ bé của mình, dùng sức gần như cào bị thương La sư phụ.
“Xe của ngươi cho ta mượn.” La sư phụ rất tự nhiên cầm lấy chìa khóa xe, “Ta còn phải vội về lên lớp.”
“…Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nồi nào úp vung nấy a…” Mạnh Ân thật sự phi thường sợ hãi than.
Sau Hạ Đóa trở thành đệ tử duy nhất của La sư phụ, nghe nói cả người đều thay đổi hẳn. Trở nên khiêm tốn, có lễ phép, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, chỉ là không chịu cách La sư phụ quá xa.
Nhưng, cho dù ở Đêm Hè gặp được cha mẹ ruột mình, con bé cũng đối đãi không khác như những người khác, hơn nữa không bao giờ nữa chịu về nhà, thậm chí không thừa nhận mình có gia đình.
Kết cục như vậy, không biết nên buồn hay nên vui.
Sau khi trải qua loại chuyện này, Mạnh Ân có chút thái quá, cấm sở nghiên cứu nhận đệ tử dưới 15 tuổi, có lần có vài đứa bé đến, hắn còn như thể lâm đại địch, chỉ kém không xù lông nhe răng gầm gừ mà thôi.
Hơn nữa, hắn lại đổi sở thích, đột nhiên rất ham thích theo đuổi sự nghiệp giáo dục trẻ em, nghiên cứu linh tinh đủ loại sách về tâm lý trẻ em.
Sở thích này… hẳn sẽ không dẫn đến phát sinh tai họa gì đâu nhỉ? Lưu Phi hơi trong lòng bất an.
“Ngươi biết không? Hạ Đóa luôn được anh tài giáo dục, con bé chưa từng đến trường học.” Ngày nào đó, Mạnh Ân ngẩng đầu lên từ trong sách, nói với Lưu Phi.
“Ta biết nha.” Lưu Phi cảm thấy sư phụ rất kỳ quái, “Phần lớn đệ tử còn đang tuổi đi học ở Đêm Hè đều như vậy, ta từ 14 tuổi cũng không còn đến trường.”
“Nhưng con nhà Chu sư phụ cũng đến trường.”
“Đó là bởi vì Chu sư phụ cảm thấy con nít phải học tập giao tiếp giữa người với người trước.” Lưu Phi nhấc sọt quần áo lên, đến sân sau giặt đồ.
Sau nhớ ra, Lưu Phi thật sự không biết làm sai chỗ nào. Tóm lại, sư phụ của cô không biết bị châp mạch dây thần kinh nào, đột nhiên chủ động giúp cô làm việc nhà (hoặc nói đúng hơn là gây trở ngại), thậm chí mặc kệ phản đối của cô, muốn cô tháng 9 phải đến trường học.
“…Ta đã thông qua trình độ đại học a!” Cô kêu lên, “Vì sao ta phải đi theo một đám học sinh cấp hai ngu ngốc học chớ?”
“Bởi vì quan hệ xã hội rất quan trọng a.” Mạnh Ân nghiêm túc nói.