Dưỡng Cổ Giả

Chương 20



“Ừm, ta còn có rất nhiều việc phải làm.” Cô liếc nhìn Mạnh Ân một cái, lại từ trong túi tạp dề lấy ra một quyển sách nhỏ thật dày, “Ta cũng biết chủ nhân bề bộn nhiều việc. Nhưng vì tương lai hợp tác vui vẻ, hy vọng ngài đọc qua bản hiệp ước này. Nếu ngài cảm thấy có cái gì không hợp lý, chúng ta thương lượng lại, thấy chỗ nào sửa được thì sửa, được không?”

Mạnh Ân ngu người tiếp nhận quyển sách nhỏ kia, Vô Cấu ngâm nga hát, bắt nồi nước lên bếp tiếp tục nấu, rất tự động tự phát tìm quần áo nên giặt, sau xách sọt quần áo dơ, đi ra sân.

Quyển sách này thật sự là toàn diện không chỗ nào chê được… Đem tất cả những hạng mục công tác cô nên làm nhất nhất liệt kê ra. Thậm chí bao hàm cả điều khoản “Tắm thú cưng: không hạn chế số lượng.”, ngoài ra còn phi thường rộng lượng đem tất cả việc nhà đều ôm đồn hết, thậm chí rất thích chăm sóc cho tất cả sinh linh trong phạm vi mười dặm (bao gồm cả những đệ tử đến thực tập ngắn hạn).

Mạnh Ân không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi hột. Làm ơn đi, quản gia làm được đến trình độ này hẳn là phi thường sang quý, ngươi lại càng không được quên, cô ta thế nhưng là thiên nữ tôn quý a ~

Nhưng lật tới trang trả thù lao, lại đơn giản mộc mạc đến mức khiến hắn há hốc mồm.

Cô yêu cầu mỗi ngày công tác 8 giờ, nghỉ ngơi Chủ nhật hàng tuần, tiền lương thấp nhất theo tiêu chuẩn (theo bảo hiểm lao động cục sở chế định), bao ăn ngày ba bữa, có phòng riêng của mình, và dung lượng sử dụng Internet không được bị giới hạn (?), còn có điều đặc biệt nhất, cô yêu cầu hàng tháng phải cung cấp cho cô…

“Poster hàng tháng của World of Warcraft”?!

“Ngoài ra, điều quan trọng nhất là, hy vọng chủ nhân cùng tiểu thư có thể tôn trọng chuyên nghiệp cùng tôn nghiêm của quản gia ta.” Đây là nội dung một dòng cuối cùng trong quyển sách.

Hắn ngu người. Loại hiệp ước siêu cấp không bình đẳng này, rất giống như đối đãi với một osin mà không phải đối đãi với một quản gia thiên nữ cấp hoàng kim đi?!

Cầm quyển sách, hắn đổ mồ hôi đi tìm Vô Cấu đang phơi quần áo, “Này… Thiên nữ đại nhân… Ách, ý ta là, Vô Cấu tiểu thư, ngươi xác định hiệp ước này thỏa đáng?”

Vô Cấu khiêm tốn cười (thực thích hợp với quần áo của cô), “Chỉ làm 8 giờ có phải quá ít hay không? Nhưng ta sẽ hoàn thành hết tất cả công việc, cũng sẽ nấu sẵn bữa tối…”

“Không không không! Ta không phải ngại thời gian ít! Mà là…” Hắn rất khó mở miệng, “Ngài chỉ cần thù lao như vậy? Như vậy đối với ngài thật sự…”

“Kỳ thật là còn có một yêu cầu khác.” Cô cười đến tựa như hoa xuân, “Chính là ta quên viết vào.”

Mạnh Ân thở hốc vì kinh ngạc, cảm thấy chuyện lớn hẳn là không ổn rồi. Thiên nữ mà lại muốn hạ phàm, bình thường đều là vì vấn đề tình yêu đi. Vạn nhất cô ta yêu cầu Mạnh Ân đi tìm người yêu từ một ngàn năm trước, hắn phải đi đâu tra tư liệu để tìm người đây? Đêm Hè làm sao lại thần thông quảng đại đến vậy được, cũng chỉ là viện nghiên cứu của nhân gian, làm sao có thể mò ra được người đàn ông phụ lòng không biết đã đầu thai thành mèo hay heo từ đời tám hoánh nào a?!

“Nếu…” Cô ngượng ngùng cúi đầu, “Nếu có thể cho ta lĩnh trước tiền lương một tháng, mua trước một bộ máy tính bàn cho ta… Ta thật sự sẽ vô cùng cảm kích.”

… Hả?!

“Không cần loại tốt lắm đâu,” cô xua tay, “Chạy được ma thú (Warcraft) là được rồi.” Đôi mắt to tròn điềm đạm đáng yêu của Vô Cấu nhìn qua, “…Có thể chứ? Hay là yêu cầu này có phần quá đáng…”

Mạnh Ân giương miệng một hồi lâu, “…Ta sẽ đưa cho ngài một bộ máy! Chút chuyện này không hề có vấn đề, thật sự!”

“Vậy thật tốt quá!” Vô Cấu cười đến kiều mị đoạt lòng người, “Biết làm sao được a, người ta mới đến, thương gia nhân gian cũng không quen biết, thiên quan quản lý mạng Internet lại kiên quyết không chịu để cho máy tính thiên giới nối mạng ra ngoài.”

…Thiên giới chẳng những có máy tính, còn có quản lý mạng a… Mạnh Ân cảm thấy choáng váng.

Đến chiều, Lưu Phi trở về, cũng giống như sư phụ cô: ngu cả người.

Trời ạ, cô xém nữa nghĩ mình đi nhầm nhà… Nếu không phải nhà bọn họ ở nơi thâm sơn cùng cốc, giữa vùng hoang vu dã ngoại này, chỉ là một nhà duy nhất không còn một ai, cô nhất định nghĩ là đã đi nhầm đến khu nhà giàu có của hàng xóm rồi. Cô tự nhận bản lĩnh xử lý việc nhà của mình cũng không kém, nhưng muốn dùng giẻ lau, thay đổi một chút bài trí, là có thể dựng nên loại cảm giác vừa xa hoa vừa cao quý vừa khiêm tốn này, trừ phi sinh ra một lần nữa, bằng không cô vĩnh viễn không làm được a!

Càng làm cho cô kinh hãi là, thấy một vị mỹ nhân xa lạ nghênh đón, mỉm cười xinh đẹp nhận lấy balô, “Tiểu thư vất vả rồi, bữa tối đã chuẩn bị xong, chủ nhân đang đợi ngài cùng dùng cơm.”

Cô ta kêu ai? Tiểu thư ở đâu ra?!

Trong tình huống đờ đẫn, cô ăn xong bữa tối vô cùng tinh mỹ kia, mà vị quản gia xinh đẹp đến cực điểm kia, đem phòng bếp cùng bàn ăn thu thập xong.

“Thực xin lỗi, Vô Cấu hết giờ làm việc. Nếu ngài thật sự có cần gì, có thể rung chuông gọi ta.”

“…Ách, không cần, sau khi hết giờ làm là thời gian của cô.” Mạnh Ân như người mới tỉnh dậy từ trong mộng, “Cám ơn về bữa tối, thật sự là rất ngon.” Vừa nói vừa lấy khuỷu tay huých Lưu Phi.

Lưu Phi lúc này mới bừng tỉnh, “Thật sự thật sự, ăn rất ngon, thật không ngờ lại được nếm mỹ vị thế này.”

“Chủ nhân và tiểu thư thích, là vinh hạnh lớn nhất của Vô Cấu.” Cô cười đến mỹ lệ như thế, tựa như một cơn gió xuân thổi qua, “Vô Cấu cáo lui trước.”

Tựa như cành liễu trước gió, cô ung dung duyên dáng bước lên lầu, Lưu Phi há hốc miệng, một hồi lâu mới lắc mạnh sư phụ của cô, “Sư phụ! Ngươi nói thật mau! Ngươi tìm ở đâu được vậy?! Trời ạ, cô cô cô… cô ta không phải, cô không phải người thường á!”

Cô biết nghe như vậy rất giống đang mắng người… Nhưng cô tuyệt đối không có ý đó. Nói như vậy cũng đúng, Thanh Loan cũng không phải người. Nhưng cô theo bản năng biết Thanh Loan cao quý, rất tự nhiên mà hầu hạ cô ấy.

Hiện tại “người” cùng Thanh Loan cấp bậc không sai biệt lắm đến đây nấu cơm cho bọn họ ăn! Cái cái cái này…

Bị cô lắc đến hoảng loạn, Mạnh Ân cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, “Cô ta là thiên nữ. Hơn nữa còn là tiên có chức quan.”

“Sư phụ!” Lưu Phi nhảy dựng lên, cô là biết “Đêm Hè” có vài sư phụ có khả năng triệu hồi hoặc nô dịch một vài yêu ma có cấp bậc thấp, thậm chí thu phục được vài yêu tiên cũng là có khả năng… Nhưng một thiên nữ có chức quan!?

“Sư phụ a! Ngươi không biết làm việc nhà ta sẽ không trách ngươi, lúc vừa tới đây ta cũng biết được đức hạnh của ngươi!” Lưu Phi túm lấy vạt áo trước của hắn mà lắc mãnh liệt, “Ngươi không biết làm thì ta làm thôi! Ngươi cần gì phải mạo hiểm tánh mạng đi tìm một thiên nữ đến chứ? Trời ạ ~ đây không phải là chuyện chết người rồi có thể giải quyết a!”

“Cô ta là Thanh Loan đại nhân giới thiệu đến!” trước khi bị bóp chết, Mạnh Ân với gương mặt căng đỏ như gan lợn kêu gào, “Ta vô tội, đừng có bóp chết ta thật~”

Chờ Lưu Phi nhìn thấy thư giới thiệu cùng hiệp ước, cũng sững sờ như sư phụ cô. Thậm chí cũng giống nhau có cảm giác ‘tai họa sắp xảy ra’.

Tục ngữ nói, “Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí”, cũng có thêm một vĩ nhân nào đó từng nói, “Từ trên trời rớt xuống chỉ có phân chim, tuyệt đối không phải là lễ vật gì.”

Trong lòng họ, không hẹn mà cùng dâng lên một dự cảm xấu…

***

Bất quá, dự cảm xấu vậy mà vẫn chưa xảy ra. Hoặc là nói, trong hai tháng, hết thảy đều bình an.

Quản gia của bọn họ quả thật là chuyên gia của cấp chuyên gia, chăm sóc cuộc sống bọn họ thỏa đáng hẳn lên, cũng đem chúng sủng vật (ách… trong đó cũng có không ít là mãnh thú độc cầm) khống chế có trật tự. Quan trọng nhất là, cô công tư rõ ràng, lúc đi làm là một quản gia chuyên nghiệp nghiêm ngặt phân rõ ranh giới, sau khi hết giờ làm thì một tí tẹo kiểu cách thần tiên hoàn toàn đều không có, thân thiết như chị hàng xóm nhà bên.

Có lẽ vì rất thân thiết, nên đối với hai thầy trò mọt sách không hề có một sở thích gì này, rất là bất mãn.

“Không xem tivi, không xem truyện tranh, không chơi điện tử.” Vô Cấu oán giận, “Các ngươi sống có ý nghĩa gì? Lại đây lại đây, Vô Cấu tỷ tỷ dạy các ngươi chơi ma thú (Warcraft).”

Chơi ma thú? Lưu Phi hồ nghi nhìn đám Tỳ Hưu quấn bên chân đòi ăn tiền xu, cùng tiếng rống ngẫu nhiên vang lên ngoài cửa sổ của Tiểu Ái… Cô cảm thấy không cần chơi điện tử mỗi ngày đều có ma thú để chơi.

“Bài tập em còn chưa làm xong.” Cô xin lỗi cười cười.

“Ta còn một đống tư liệu nghiên cứu chưa xem.” Mạnh Ân vội cầm lấy một xấp tài liệu thật dày ngăn trở.

“Thật là người không thú vị…” Vô Cấu thì thào oán giận, từ trong tủ lạnh cầm lấy một hộp sữa lạnh, “Phải chăng các ngươi không có tuổi thơ a?”

Chờ sau khi cô ta đi rồi, Lưu Phi thấp giọng hỏi, “Sư phụ, chúng ta như vậy tính là không có tuổi thơ sao?”

Mạnh Ân cũng đang tự hỏi. Dường như kể từ khi biết chữ, đầu hắn viền vùi vào biển cả tri thức, không có bao nhiêu ký ức về tuổi thơ.

“Không có người nào quy định tuổi thơ là phải sống như thế nào?” Hắn cúi đầu tiếp tục nghiền ngẫm tài liệu lịch sử vừa dày vừa đầy thuật ngữ văn hiến.

Lưu Phi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cô chưa từng đọc truyện tranh, cũng không thích xem tivi, đương nhiên cũng không chơi điện tử. Nhưng không hề cảm thấy cuộc sống có gì thiếu sót.

Nhún vai, cô tiếp tục làm bài tập của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.