Thì ra, Vô Cấu đến nhà bọn họ làm quản gia, là có một đoạn duyên cớ vừa rối rắm lại ly kỳ.
Vô Cấu tu tiên từ nhỏ, sau khi tấn chức làm tiên, vẫn an phận thủ thường, cố gắng làm hết phận sự của mình. Khác với những tiên nữ tâm hồn thích yên tĩnh khác, cô vẫn luôn rất nghiêm túc chăm chỉ tu luyện để thăng chức, theo như người trần nói, là một một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt có tham vọng cao.
Bất quá, vận khí của cô không được không tốt lắm. Cô khổ tu thành tiên, có thể nói là không có nửa điểm bối cảnh gia đình. Hơn nữa quy định thăng chức Thiên đình coi trọng xuất thân lại có bảo thủ không đổi trọng nam khinh nữ, cho dù khả năng của cô rất cao, pháp thuật lại tột bậc, vẫn chỉ có thể lưu lạc đến Dục Hương Điện làm thị trà (hầu trà).
Nghiêm khắc mà nói, Nhị Lang Thần không ở tại thiên giới, nhưng thỉnh thoảng cũng phải ứng chiếu lên trời, đối với Vô Cấu tiên quan nhất kiến chung tình, nhưng vị tiên quan chính trực này lại cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, càng ra sức khổ tu, hy vọng có thể điều đến ngành có thể phát huy chính mình.
(thẳng thắn mà nói, lời cầu hôn tệ như vậy, cô gái nào có tự tôn mà thèm đồng ý…)
“Lại nói tiếp, tivi cùng Internet thật sự là độc hại!” Nhị Lang Thần phi thường phi thường đau đớn, “Vô Cấu lưu lạc đến tình trạng này, đều là tại tivi cùng Internet đáng chết kia làm hại!”
Nhân gian dần dần tiến bộ, radio tivi đồng thời tuôn ra ồ ạt, chẳng những mê hoặc phàm nhân, cũng làm cho rất nhiều thiên nhân mượn danh nghĩa nghiên cứu, mà trầm mê trong đó. Thiên đế thấy vậy, cấm cũng không cấm được, thật sự không còn cách nào, dứt khoát mở cửa luôn. Về sau ngay cả Internet cũng khai phóng luôn, thiên giới nguyên bản buồn tẻ chán nản cũng bắt đầu có giải trí của chốn nhân gian.
Giữa ảnh hưởng sâu nhất, ngược lại vị tiên quan ở Dục Hương chính trực nghiêm túc này. Như từ một cái cực đoan này đi đến một cái cực đoan khác, cô bắt đầu trầm mê, xao nhãng cương vị công tác, rốt cục khiến cho trưởng quan phẫn nộ, ý muốn cách chức tiên của cô. Là Thanh Loan vốn giao hảo tốt với cô trở về Thiên đình, cùng Nhị Lang Thần liên tục khẩn cầu, mới lấy danh nghĩa “làm nô tỳ”, phạt cô hạ phàm.
“Ngươi biết không?” Nhị Lang Thần thật sự phi thường oán giận, “Từ lúc nàng mê mệt cái trò điện tử đáng chết kia, nàng một ngày trực ban không đến hai mươi mấy giờ! Cư nhiên tiêu phí bốn giờ đi chơi điện tử! Thân là một tiên quan, làm sao có thể như vậy…?”
…Không có nhân tính mới đúng là thiên giới đi? Một ngày làm hai mươi mấy giờ, đây hoàn toàn là trái với luật pháp lao động cơ bản a!
Mạnh Ân nghe xong nửa ngày, gãi đầu. “Ách, vậy Dương đại nhân hôm nay đến là vì…?” Chuyện xưa nghe thì rất êm tai, nhưng hắn vẫn không biết vị soái ca ba mắt này đến đây làm gì, “Nếu ngài muốn gặp Vô… Ta là nói, tiên quan, vậy ta đi gọi cô…”
“Không nên không nên,” Dương Tiễn khẩn trương, “Nàng mà biết ta đến, nhất định sẽ mắng… nàng nói chuyện của nàng không cần ta quản…” Nói xong, hắn lại càng thương tâm, “Làm cháu trai Thiên đế, chẳng lẽ là lỗi của ta? Cũng không phải ta thích làm Vương gia cóc xì gì… Ta chưa làm gì cả, nàng đã nói ta ngay cả hơi thở đều đầy mùi thể hiện đặc quyền…”
… Giống như từng con người trong tình yêu đều rất khù khờ, không chỉ mỗi đám bạn học cũ kia của hắn mà thôi. Thiên nhân, cũng không ngoại lệ.
“Vậy ta có thể giúp được gì?” Mạnh Ân thực khách khí.
“Ngươi sẽ không ngược đãi nàng đi?” Dương Tiễn dựng thẳng ba con mắt, “Ta nói cho ngươi biết, phán lệ là ghi như vậy, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng phải tôn trọng nàng dầu gì cũng là một tiên quan tốt!”
…Ai dám a?
“Chúng ta đều rất tôn trọng cô ấy.” Mạnh Ân vội đảm bảo.
Dương Tiễn thoáng có chút an ủi, lại dài dòng dặn đi dặn lại, lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Chờ hắn đi được một lúc rồi, tim của hai thầy trò vô dụng họ thật vất vả mới bình tĩnh lại được… Vô Cấu mở miệng một cái, lại làm cho bọn họ lại nhảy dựng lên.
“A tên ngốc ba mắt kia đi rồi sao?” Cô đứng dựa khung cửa, lạnh lùng hỏi.
…Tên ngốc ba mắt. Bọn họ nên trả lời hay không đây…? “Nếu cô nói là Dương Tiễn Dương đại nhân, ngài ấy vừa mới đi rồi.”
“Hứ.” Vô Cấu quật cường hất đầu, “Hiện tại lại ngoan ngoãn như vậy. Nam nhân không bá đạo một chút, làm sao khiến nữ nhân tâm phục được a? Ngu ngốc chính là ngu ngốc.”
…Bằng không ngươi muốn hắn làm sao bây giờ!? Ngươi nói thẳng được không?
Chờ Vô Cấu tức giận xông lên lầu đánh điện tử, Mạnh Ân thở dài, vuốt tóc Lưu Phi, thấm thía nói, “Tiểu Lưu Phi, những thứ này đều là mặt trái. Lúc ngươi quen bạn trai, cũng không nên học bọn họ khó hiểu như vậy a.”
“…Sư phụ, ngươi bệnh hả? Ta mới mười sáu tuổi, nói yêu đương cái quỷ gì?”
Phiền phức dừng tại đây sao? Ngươi đã nghĩ quá tốt rồi.
Nhị Lang Thần không có việc gì lại chạy đến “Đi ngang qua xin trà uống”, thuận tiện hỏi một chút về Vô Cấu sống như thế nào, có hay không có cũng lải nhải một đống, hoàn toàn không hỏi thời gian không hỏi địa điểm, Lưu Phi từng một lần hét thảm ôm khăn tắm từ trong phòng tắm chạy như điên vọt thẳng vào phòng thí nghiệm của Mạnh Ân.
Mạnh Ân che mặt, “…Đi mặc quần áo vào.”
“Ta không dám đi!” Lưu Phi thét chói tai, “Nhị Lang Thần ở trong phòng ta!”
Mạnh Ân phải đi phân rõ phải trái, sau thắt lưng còn kéo theo một cô bé trùm khăn tắm sợ không ngừng phát run.
“Dương đại nhân, như vậy thật sự hơi quá đáng.” Mạnh Ân hiện tại không thể nhẫn nhịn nữa, “Ngay cả nữ sinh tắm rửa cũng muốn quấy rầy, ngài không biết làm như vậy rất không hợp lễ nghi sao?”
“Ta chỉ là đi nhầm cửa.” Hắn vậy mà rất hùng hồn lý lẽ, “Ta sẽ nhìn trúng nhóc tiểu quỷ chưa phát dục hoàn toàn này sao?”
“…” Hắn mời Dương đại nhân ra, để cho Lưu Phi thay quần áo, “Ta có thể xin hỏi ngài hôm nay đến đây là vì…”
“Đi ngang qua vừa vặn khát nước.” Hắn trả lời rất chi là hợp lô-gíc.
Mạnh Ân thật sự rất muốn lấy a xít clohydric đã ướp lạnh cho hắn giải khát.
Giữa lúc gà bay chó sủa ầm ỹ như thế, người duy nhất có thể thờ ơ, chỉ có Vô Cấu đang trốn trong phòng liều mạng đi phụ bản. Mạnh Ân không tin cô hoàn toàn không biết tình hình, cũng không tin sau khi đi phụ bản xong cô sẽ bị tam trọng khổ: mù, câm điếc.
(phụ bản: ai chơi game mới biết, giống như một dạng nhiệm vụ vậy, nhưng đây là nhiệm vụ liên tục, nếu thoát ra giữa chừng phải đi lại từ đầu, hoàn thành phụ bản sẽ được điểm kinh nghiệm exp, hoặc phần thưởng rất nhiều)
Cô căn bản là cố ý đi?
Ầm ỹ cỡ nào, huyên nháo thế nào, nguyên bản Mạnh Ân đều có thể chịu được. Nhưng dọa cho Lưu Phi khóc, hắn thật sự muốn bùng nổ. Hắn động thủ rung rung cái chuông quản gia mà lúc ban đầu Vô Cấu từng đưa cho hắn.
Đương nhiên đây là do tức giận. Hắn cũng không biết là rung chuông Vô Cấu sẽ lập tức xuất hiện, chẳng qua chỉ muốn biểu đạt kháng nghị suy yếu của hắn mà thôi.
Cho nên khi siêu cấp quản gia của hắn xuất hiện, hắn lại há hốc miệng.
“Chủ nhân, có chuyện gì sao?” hành vi lễ phép như vậy là do cô tự chế ra… Cho dù không mặc vào bộ trang phục hầu gái kia, nhưng kia vẫn là phong phạm của quản gia quý tộc tiêu chuẩn.
Ngây người một hồi lâu, Mạnh Ân mới quyết tâm, “Làm phiền cô, Vô Cấu tiểu thư. Nói chuyện rõ ràng với người đàn ông này giùm.”
Vô Cấu chần chờ vài giây, chợt vẻ mặt kiên nghị nhìn Dương Tiễn đang không biết trốn đi đâu, “Ngươi tìm tiểu thư chủ nhân nhà ta có chuyện gì?”
Nhị Lang Thần hung mãnh, kiêu ngạo hoàn toàn không giảng đạo lý mọi ngày, đột nhiên biến thành thiếu niên e lệ tuổi dậy thì, xoắn xoắn ngón tay (o.0’ ?!), lắp bắp rặn không ra một câu đầy đủ, chỉ một mực lắc đầu.
“Như vậy, là tìm ta đúng không?” Vô Cấu hai tay chống nạnh, sau lưng xuất hiện nộ khí mãnh liệt như mãnh hổ.
“…Ta, ta biết nàng đã bảo ta đừng đến tìm nàng…” Dương Tiễn rốt cục nặn ra được âm thanh lí nhí nhỏ như muỗi kêu, “Nhưng mà ta, ta…”
“Biết ngươi còn tới?!” vẻ mặt bình tĩnh của Vô Cấu rốt cục hỏng mất, “Ta nghĩ ngươi có thể tự kiềm chế hay không, cho nên cũng không đi nói toạc ngươi, kết quả càng ngày càng không ra dạng gì, vẫn là cái bản mặt quyền hành hoàng thân quốc thích kia! Không lấy không lấy là không lấy! Bò không uống nước thì nhấn đầu bắt uống sao? Ta nói không lấy chồng chính là không lấy chồng, có nghe không?!”
“Nhưng mà ta yêu nàng a!” Hắn rốt cục lấy dũng khí hết cả đời, rống lên.
Vô Cấu sửng sốt một chút, đoạn hất mặt qua một bên, “… Hừ.”
“Hừ là có ý gì…” Lớn tiếng kháng nghị, thanh âm của Nhị Lang Thần dần dần suy yếu, bởi vì Vô Cấu đang trừng hắn. Là sao? Hắn nhớ rõ trước kia không sợ Vô Cấu như vậy a! Nhưng càng ái mộ, lại càng sợ cô… Nói ra thể nào cũng bị cười rớt hàm răng a, nhưng hắn chính là, chính là không có biện pháp a!
“Ta không yêu bất luận kẻ nào.” Vô Cấu dời ánh mắt ra chỗ khác, “Uổng công ngươi tu tiên nhiều năm như vậy, còn không nhìn ra? Ngươi trước mắt cảm thấy cành hoa này đẹp đẽ, trăm phương nghìn kế ngắt đến, ba ngày liền ném quên mất. Yêu loại hoa sáng nở chiều tàn này, có gì tốt mà cố chấp? Ngươi tu tiên tu đi đâu hết rồi? Ngươi là đứa ngốc sao?”
“Nàng mới là ngốc đấy!” Nhị Lang Thần tức giận, “Nàng biết tình yêu là hư ảo, chẳng lẽ không biết công danh lợi lộc cũng là hư ảo? Cho nàng làm cung chủ thì thế nào a? Kia còn không phải là công dã tràng ư? Có cái gì là có thể vĩnh hằng không thay đổi sao? Đều đã thành tiên rồi, bổng lộc và chức quyền còn có khác biệt gì sao?”
“Ta không phải vì bổng lộc và chức quyền!” Vô Cấu dương cao thanh âm, “Ta ngay cả thần tiên cũng không thèm làm, huống chi loại hư danh đó!”
“Nếu nàng không thích làm thần tiên, vì sao không dứt khoát từ chức hạ phàm?” Nhị Lang Thần cũng lớn tiếng theo cô, “Nàng làm phàm nhân ta còn có thể bảo vệ nàng a!”
“Tại sao ta phải tự thỉnh hạ phàm a? Cái ta muốn chính là công bằng, công bằng ngươi hiểu hay không a!” Vô Cấu hoàn toàn nổi hỏa, “Ta thiên tân vạn khổ thành tiên, chăm chỉ cần cù tích lũy nhiều DKP như vậy, ta nhưng ngay cả tí ti quyền lợi của bổng lộc và chức quyền đều không có? Còn có thiên lý hay không a?! Muốn ta trả lại công cho Thiên đình lãng phí DKP, không có cửa đâu! Ta cố tình chính là muốn cùng bọn họ dây dưa, cho dù là giả chết dây dưa ta cũng thích, làm gì nhau nào!?” (DKP: chắc là điểm kinh nghiệm, mình không chơi warcraft nên không biết)
Ba người… Thực xin lỗi, là hai người một thần đều sửng sốt. Lưu Phi sợ hãi kéo kéo Mạnh Ân, “…Sư phụ, ngươi có hiểu được Vô Cấu tỷ tỷ nói gì không?”
Mạnh Ân cười khổ lắc lắc đầu. Hắn liếc liếc đến Nhị Lang Thần đang trợn mắt há mồm, nghĩ bụng chắc hắn cũng nghe không hiểu đi…
Từ ngày đó trở đi, Dương Tiễn không còn đến nữa. Đây đáng lý ra là chuyện đáng mừng. Nhưng hòm thư của nhà họ mỗi ngày đều nhận được một phong “Thư tình”.
Lá thư kia thật sự là có độ dày của một quyển sách, chi chít đầy những dòng chữ Khải li ti rồng bay phượng múa, là thư tình có phân lượng như vậy… Thật sự rất làm đau nhãn lực.
Vô Cấu nhận được lá (hoặc nói là quyển đi?) thư tình này, vẫn luôn không thèm nhìn lấy một cái, quăng vào thùng rác đựng giấy. Nhưng điều làm cho Lưu Phi và Mạnh Ân cùng mắt tròn mắt dẹt là, “quyển” thư tình buổi sáng kia, đến buổi tối sẽ vô cớ mất tích. Mất tích đi đâu… Mọi người đều ngầm hiểu.
Mặc dù Lưu Phi cùng Mạnh Ân biết thư tình đi đâu, nhưng lại không biết rõ tâm tình mâu thuẫn của Vô Cấu.
Bổng lộc và chức quyền thật sự không là gì cả. Chỉ vì tức giận, một loại oán hận mình bỏ công nỗ lực nhưng không đạt được gì. Cô hiểu tình cảm của Dương Tiễn, lại biết chính mình tuyệt đối không thể kết thân cùng hoàng gia. Một con cừu đen không dễ bảo như cô, cánh cổng hoàng gia đối với cô mà nói, quá cao cũng quá xa. Cô cũng không muốn bị người ta nói, cô là nhờ quan hệ ô dù cạp váy.
Quá kiêu ngạo, là vết thương trí mệnh của một nữ quan. Nhưng cô lại vì vết thương trí mệnh này mà kiêu ngạo dường nào.
Hơn nữa, cô cũng không biết chính mình có thích Dương Tiễn hay không. Cô cùng Dương Tiễn quen biết nhiều năm như vậy, nói chuyện với nhau chỉ sợ chưa đầy trăm câu.
Vì sao hắn biết hắn chắc chắn thích mình? Còn mình vì sao lại không biết?
Hiện thực buồn bực không vui, làm cho cô tiếp xúc đến những trò giải trí của nhân gian mới có thể trốn chạy. Dần dà, cô phát hiện, có lẽ chấp nhất cùng khó hiểu như vậy không cần phải làm rõ ràng kết thúc, nói không chừng, cô có thể phóng cho chính mình và người khác một con ngựa.
Khi cô thúc ngựa băng băng trong thế gởi ảo tưởng (game), cô đích xác không buồn không lo giống như loài người. Đem tất cả thân phận đều đặt sau màn hình, nói không chừng như vậy có thể sống được con người chân chính của mình.
Hỏi cô cảm giác cách chức hạ phàm ra sao… Cô sẽ nói, đó là một đoạn thời gian vui vẻ nhất trong cả trăm ngàn năm phiền muộn của cô. Chỉ cần bỏ ra nỗ lực tương đối, là cô có thể sống được một cuộc sống mà mình muốn, thật tốt đẹp làm sao.
Cosplay một quản gia tốt là một loại lạc thú, ở trên mạng làm một mục sư (game) giỏi, cũng là một lạc thú. Mặc kệ đằng sau màn hình là loại chủng tộc sinh vật gì, đều đang theo đuổi một cộng đồng mạo hiểm, vứt bỏ hết thảy bất công… những điều này, nói không chừng chính là những điều cô vẫn luôn theo đuổi.
***
Một ngày nọ, cô vẫn như thời gian mọi ngày online, rất nhiệt tình trò chuyện cùng người trong Guild… Sau đó một người pm cô.
Cô nhìn hai chữ kia ngẩn người. Người kia tên là… “Dương Tiễn”.
“…Ngươi là ai?!” Cô hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp buồn cười.
“Nàng cũng không cần trả lời lại…” chiến sĩ lv 1 kia mất một lúc lâu mới trả lời. “Ta đánh chữ chậm.”
“Ngươi làm sao mà biết…” Vô Cấu cảm thấy mờ mịt, hẳn là tên tiên quan quản lý mạng trên Thiên đình kia nói cho hắn biết… Tên lúc đi làm cũng lén chơi ma thú (hơn nữa còn luyện con thuật sĩ chuyên môn chơi âm hiểm), còn chơi cùng Server , cùng Guild với cô nữa chứ!
“Ngươi trước không cần tức giận nha!” bên đầu màn hình kia, Dương Tiễn đầu đầy mồ hôi chậm chạp gõ chữ, “Ta chỉ là muốn nói cho nàng biết, trước khi ta mạnh hơn, ta sẽ không tìm đến nàng. Nhưng lúc ta trở nên mạnh rồi, xin nàng hãy để ta đứng trước nàng, vì nàng ngăn trở hết thảy.”
Vô Cấu tức giận trừng mắt với cái màn hình, một hồi lâu, cô đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót. “…Ngươi là đồ ngốc!”
Qua thật lâu, mới nhận được hồi âm của hắn, “Đúng, ta ngốc. Ngươi cũng không phải bây giờ mới biết.”
Vô Cấu khóc.
Sau đó, tuy rằng không tính là ngọt ngào, ít nhất hai người (hai thần?) cố gắng nhận biết đối phương, mặc dù là thông qua một loại môi giới buồn cười.
***
“Sư phụ,” Lưu Phi bưng cà phê cho Mạnh Ân, lo lắng, “Nếu là Vô Cấu tỷ tỷ biết chúng ta vụng trộm gợi ý cho Dương Tiễn ca ca, liệu có tức giận hay không a?”
“Có tức giận nhất định cũng là tức giận một cách ngọt ngào a.” Mạnh Ân cũng không ngẩng đầu lên vùi đầu trong chồng sách, “Bất quá Dương Tiễn sẽ là người bị hại đi? Làm người vẫn nên phúc hậu một chút thì hơn…”
Lưu Phi che tay lên mặt sách, quay mặt Mạnh Ân lại, “Vậy, ngươi làm sao mà biết làm vậy có thể đả động đến Vô Cấu tỷ tỷ?”
“… Bởi vì cô ta là con gái a.” Nếm qua nhiều nỗi khổ từ phụ nữ như thế, cái này gọi là bệnh lâu ngày thành lương y.
Lưu Phi mắt đầy mông lung, “… Đó là giả a. Chỉ là game online giành cho con nít a. Cho dù làm chiến sĩ che ở trước chị ấy thì thế nào?”
Mạnh Ân bật cười. Nghe nói con gái đều trưởng thành sớm so với con trai, nhưng Lưu Phi của hắn, còn rất hồn nhiên.
“Chờ ngươi lớn lên là hiểu được.” Hắn yêu thương vuốt vuốt tóc Lưu Phi, “Bất quá mặc kệ là tình cảnh nào, sư phụ cũng sẽ che chắn ở phía trước ngươi, là tai hay là nan, đều phải qua cửa ải là ta.”
“…Sư phụ, ta nổi cả da gà. Ngươi không cần trích lời truyện Quỳnh Dao được không?”