Trong chương này hai nhân vật chính của chúng ta gặp lại nhau, và lũ chim ở London được sung sướng.
Khi Gregory nhìn thấy cô, ngay trong công viên Hyde Park trong ngày đầu tiên anh quay trở lại London, điều đầu tiên anh nghĩ đến là -
Tốt, dĩ nhiên rồi.
Nó dường như rất tự nhiên rằng anh sẽ băng ngang qua Lucy Abernathy trong giờ đầu tiên anh thực sự trở lại London. Anh không biết là tại sao, chẳng có lý do nào hợp lý để những con đường họ đi gặp nhau cả. Nhưng cô đã hiện diện quá nhiều trong suy nghĩ của anh kể từ khi họ tạm biệt nhau tại Kent. Và thậm chí anh đã nghĩ rằng cô vẫn ở Fennsworth, anh không ngạc nhiên một cách lạ kỳ rằng khuôn mặt cô sẽ là khuôn mặt đầu tiên quen thuộc mà anh sẽ nhìn thấy khi anh trở về sau một tháng ở miền quê.
Anh đã về đến thành phố vào tối hôm trước, mệt mỏi khác thường sau một chuyện đi dài trên những con đường lầy lội, và anh đã đi thẳng tới giường ngủ. Khi anh thức giấc - khá là sớm hơn so với lệ thường, thực sự là như vậy - thế giới vẫn còn ẩm ướt từ sau những cơn mưa, nhưng mặt trời đã lên và đang chiếu sáng rực rỡ.
Gregory ngay lập tức thay đổi phục trang để đi ra ngoài. Anh yêu thích cái cách không khí trở nên sạch sẽ sau một cơn mưa lớn trong lành - thậm chí là ở London. Không, đặc biệt là ở London. Đó là khoảng thời gian duy nhất thành phố có mùi vị như vậy - đậm đặc và trong lành, hầu như giống mùi của những chiếc lá.
Gregory thuê một căn hộ nhiều phòng nhỏ trong một tòa nhà gọn gàng ở Marylebone, và mặc dù đồ đạc của anh sơ sài và đơn giản, nhưng anh khá là thích nơi này. Nó có cảm giác như ở nhà.
Anh trai anh và mẹ anh đã, trong rất nhiều dịp, mời anh về sống với họ. Những người bạn của anh nghĩ rằng anh điên mới từ chối: cả hai nơi có vẻ cực kỳ trang trọng và rất tuyệt, được phục vụ tốt hơn hẳn nơi ở khiêm tốn của anh. Nhưng anh thích sự độc lập của mình hơn. Đó không phải là chuyện anh phải lắng nghe họ bảo anh phải làm gì - họ biết rằng anh chẳng bao giờ lắng nghe, và anh biết rằng anh chẳng bao giờ lắng nghe, nhưng hơn hết, tất cả mọi người đều cảm thấy tốt hơn về điều đó.
Đó là sự kiểm soát kỹ lưỡng mà anh chẳng bao giờ có thể chịu đựng. Thậm chí nếu mẹ anh làm ra vẻ không can thiệp vào cuộc sống của anh, anh biết rằng bà luôn luôn đang nhìn vào anh, và ghi nhớ lịch trình xã hội của anh.
Và cằn nhằn về nó. Violet Bridgerton có thể, những khi xuất hiện thình lình, trò chuyện cùng những quý cô trẻ tuổi, những tấm thiệp mời khiêu vũ, và những cái đó gộp lại (khi liên quan đến đứa con trai chưa lập gia đình của bà) với một tốc độ và cách thức mà có thể làm cho đầu một quí ông trưởng thành choáng váng.
Và làm điều đó một cách thường xuyên.
Quí cô trẻ tuổi này và quí cô trẻ tuổi kia và chắc chắn là anh sẽ phải vui lòng khiêu vũ với cả hai - những hai lần - trong màn tới, và trên tất cả, anh phải không bao giờ, được bỏ qua một quí cô trẻ tuổi khác nữa. Một quí cô nào đó cạnh bức tường, anh không nhìn thấy cô, đang đứng có một mình. Cô của cô, anh phải nhớ lại, là một người bạn rất thân.
Mẹ của Gregory có rất nhiều những người bạn rất thân như vậy.
Violet Bridgerton đã rất thành công khi hướng dẫn cho bảy trong số tám đứa con của bà đi đến một cuộc hôn nhân hạnh phúc, và bây giờ thì Gregory đang chịu đựng một gánh nặng duy nhất của sự nhiệt tình mai mối của bà. Anh quí mến bà, dĩ nhiên, và anh quí mến vì rằng bà quan tâm rất nhiều đến bản thân anh và hạnh phúc của anh, nhưng không phải là những lúc bà làm cho anh phải vò đầu bức tai như vậy.
Và với Anthony còn tệ hơn nữa. Anh ấy thậm chí không phải nói gì cả. Chỉ cần sự hiện diện của anh ấy luôn luôn đủ là lý do để làm cho Gregory cảm thấy rằng anh không sống theo tên tuổi của gia đình. Thật là khó khăn để hoàn thiện một phong cách trên thế giới này với sự giám sát liên tục của một người vĩ đại như Lord Bridgerton. Gregory có thể khẳng định nhiều nhất anh có thể là, người anh lớn nhất của anh đã chưa bao giờ phạm một lỗi lầm nào trong đời.
Điều này càng làm cho bản thân anh ấy trở nên xuất sắc hơn.
Nhưng, điều may mắn là, đây là một vấn đề có thể dễ dàng giải quyết hơn là không thể. Gregory đã đơn giản là dọn ra ngoài. Cũng phải yêu cầu một khoản trợ cấp hợp lý để duy trì được nơi ở riêng của anh, mặc dù nó cũng chỉ nhỏ, nhưng nó cũng phải đáng giá đến từng đồng xu cuối cùng.
Thậm chí khi mà điều đó chỉ đơn giản như nó vốn vậy - chỉ cần rời khỏi nhà mà không bị ai xét nét là tại sao hoặc đi đâu - điều đó thật đáng yêu. Củng cố thêm cho điều đó. Thật là lạ khi mà chỉ cần một cuộc đi dạo cũng có thể làm cho một người cảm thấy họ là của chính mình, nhưng nó đúng là như vậy.
Và rồi kia là cô. Lucy Abernathy. Trong công viên Hyde Park khi mà theo như tất cả những điều đúng đắn cô phải vẫn đang ở Kent.
Cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài, ném những miếng bánh mì nhỏ cho một đám chim bẩn thỉu, và Gregory nhớ ra rằng vào ngày đó anh đã trượt chân lên cô ở phía sau tòa nhà Aubrey Hall. Cô cũng đang ngồi trên một chiếc ghế dài lúc đó, và cô dường như vừa bị đánh bại. Trong sự hồi tưởng, Gregory nhận ra rằng anh cô có lẽ vừa mới nói với cô rằng việc hôn ước của cô đã xong.
Anh tự hỏi tại sao cô đã không nói gì với anh.
Anh ước gì cô đã nói gì đó với anh.
Nếu anh đã biết về điều cô đã được nói, anh sẽ không bao giờ hôn cô. Nó đi ngược lại với tất cả chuẩn mực đạo đức mà anh tự mình gìn giữ. Một quí ông lịch thiệp không xâm phạm cô dâu của một quí ông khác. Điều đó chỉ đơn giản là không được phép. Nếu anh đã biết sự thật, anh sẽ tránh xa cô đêm đó, và anh sẽ --
Anh đông cứng lại. Anh không biết anh sẽ làm gì. Làm thế nào mà anh lại vẽ lại trong tâm trí mình khung cảnh đó nhiều lần không kể xiết, và bây giờ thì anh chỉ nhận ra rằng anh sẽ chẳng bao giờ đạt được câu trả lời cho câu hỏi là anh sẽ đẩy cô đi đâu?
Nếu anh đã biết, thì anh có để cho cô đi đúng con đường của cô lúc đó không? Anh đã giữ hai bàn tay của cô để giúp cô đứng vững, nhưng anh đã có thể hướng cô về phía cô định đi đến khi anh rời đi mà. Điều đó sẽ không có gì khó khăn - chỉ là di chuyển một vài bước chân thôi. Anh đã có thể đặt dấu chấm cho chuyện đó, trước khi bất cứ chuyện gì có cơ hội để bắt đầu.
Nhưng thay vào đó, anh đã mỉm cười, và anh đã hỏi cô rằng cô đang làm gì ở đó, và sau đó, Chúa tôi, anh đã đang nghĩ gì vậy - anh đã hỏi cô có muốn uống một chút brandy không.
Sau đó - ồ, anh không chắc làm sao nó xảy ra, nhưng anh nhớ tất cả. Tất cả những chi tiết cuối cùng. Cái cách mà cô nhìn anh, bàn tay cô trong tay anh. Cô đang giữ chặt lấy anh, và trong một khoảnh khắc anh hầu như cảm thấy như thể cô cần anh. Anh có thể là hòn đá của cô, là trung tâm của cô.
Anh chưa bao giờ là trung tâm của bất kỳ ai cả.
Nhưng không phải là điều đó. Anh không hôn cô vì điều đó. Anh hôn cô bởi vì...
Bởi vì...
Địa ngục, anh không biết tại sao anh lại hôn cô. Chỉ là khoảnh khắc đó - khoảnh khắc kỳ lạ, khó hiểu - và không gian khá là yên tĩnh - một sự yên lặng khó tin, ma thuật, mê hoặc mà dường như thấm vào anh và cướp mất hơi thở của anh.
Thậm chí là căn nhà đã đầy ắp, tràn ngập khách khứa, nhưng căn phòng đó như chỉ có mình họ. Lucy đã nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đang tìm kiếm, và rồi... bằng cách nào đó... cô trở nên gần hơn. Anh không thể hồi tưởng lại sự di chuyển, hoặc cách anh hạ đầu xuống, nhưng gương mặt cô chỉ cách anh khoảng chừng vài inches. Và điều kế tiếp anh biết là...
Anh đang hôn cô.
Kể từ khoảnh khắc đó, anh chỉ đơn giản là tiếp tục. Nó như thể là anh đã mất toàn bộ khả năng ngôn ngữ, sự hợp lý và suy nghĩ. Tâm trí anh trở nên một thứ gì đó lạ lùng. Thế giới đầy sắc màu và âm thanh, ấm áp và cảm giác. Như thể là tâm trí anh đã gộp chung thành một với cơ thể anh vậy. Và bây giờ anh tự hỏi - khi anh tự cho phép mình tư lự - anh có thể nào chấm dứt nó không. Nếu cô không nói không, nếu cô không đẩy tay cô vào ngực anh và yêu cầu anh dừng lại -
Liệu anh sẽ tự mình dừng lại không?
Anh có thể làm điều đó không?
Anh vươn thẳng vai. Làm thẳng quai hàm. Dĩ nhiên là anh có thể rồi. Cô là Lucy, thiên đường ơi. Cô khá là tuyệt vời, theo nhiều cách, nhưng cô không phải là đối tượng mà một người đàn ông đánh mất lý trí mình. Đó chỉ là một sự lầm lạc tạm thời. Tình trạng điên rồ tạm thời được gây ra bởi một buối tối kỳ lạ và đảo lộn.
Thậm chí bây giờ, khi đang ngồi trên băng ghế tại công viên Hyde Park với một đám bồ câu quanh chân, cô rõ ràng là Lucy trước đây. Cô chưa nhìn thấy anh, và anh cảm thấy hầu như thích thú khi chỉ đứng quan sát. Cô đang riêng một mình, được theo sát bởi một người hầu gái, người đang xoay xoay hai ngón tay cái cách đó hai băng ghế. Và môi cô đang chuyển động.
Gregory mìm cười. Lucy đang nói chuyện với lũ chim. Kể cho chúng nghe điều gì đó. Hầu như giống như là cô đang cho chúng những chỉ dẫn, có lẽ là đặt một cuộc hẹn khác trong tương lai để có thể ném bánh mì cho chúng.
Hoặc nói chúng nhai với hai cái mỏ khép lại.
Anh cười lặng lẽ. Anh không thể tự giúp mình nín được.
Cô quay sang. Cô quay sang, và cô nhìn thấy anh. Mắt cô mở to, và môi cô tách ra, và việc đó đánh một cú trực tiếp vào lồng ngực anh.
Thật là tốt khi nhìn thấy cô.
Điều đánh vào anh như một đòn phản công, khi được biết là họ đã chia thay nhau như thế nào.
“Quí cô Lucinda,” anh nói, bước tới phía trước. “Thật là một điều ngạc nhiên. Tôi đã không nghĩ rằng cô đang ở London.”
Trong một lúc dường như cô không biết phải làm gì, và rồi cô mỉm cười - cô lẽ hơi do dự hơn một chút so với những gì anh đã quen - và đưa ra phía trước một miếng bánh mì.
“Cho những chú chim bồ câu,” anh lẩm bẩm. “Hay là cho tôi nhỉ?”
Nụ cười của cô thay đổi, trở nên quen thuộc hơn. “Anh thích cái nào hơn. Mặc dù tôi nên lưu ý anh - nó cũng hơi cũ rồi.”
Môi anh xoắn lại. “Vậy cô sẽ thử nó chứ?”
Và rồi nó như thể là những thứ đó chưa bao giờ xảy ra. Nụ hôn, cuộc nói chuyện ngượng ngùng sáng hôm sau... chúng như đã xa rồi. Họ như trở lại với tình bạn kỳ quặc của họ trước đây, và tất cả thế giới dường như đúng đắn.
Môi cô mím lại, như thể cô nghĩ cô nên rầy la anh, và anh lại cười thầm, bởi vì thật là ngộ nghĩnh khi bẫy được cô.
“Đó là bữa sáng thứ hai của tôi,” cô nói, mặt ngây ra.
Anh ngồi xuống về phía đầu kia của băng ghế và bắt đầu xé miếng bánh mì của anh thành những miếng nhỏ.. Khi bàn tay anh đầy những miếng bánh với kích cỡ phù hợp, anh ném một loạt cho những chú chim, rồi ngồi trở lại để xem sự loạn xạ của những cái mỏ và lông chim.
Lucy, anh để ý, đang xé những miếng bánh của cô rất có phương pháp, từng miếng một, cách nhau chính xác mỗi ba giây.
Anh đếm. Làm thể nào mà anh không thể?
“Bọn chúng đã từ bỏ tôi rồi,” cô nói với một vẻ mặt nghiêm trang.
Gregory cười toe toét khi con chim bồ câu cuối cùng hy vọng đến bữa yến tiệc của Bridgerton. Anh ném xuống một vốc tay bánh khác. “Tôi luôn luôn chiêu đãi với những bữa tiệc tốt nhất.”
Cô quay sang, cằm cô nghiêng xuống khi cô cho anh một cái liếc khô khốc qua vai cô. “Anh thật không thể chịu đựng được.”
Anh cho cô một cái nhìn xấu xa. “Đó là một trong những phẩm chất tốt nhất của tôi.”
“Theo đánh giá của ai vậy?”
“Ờ, mẹ tôi dường như thích tôi như thế này,” anh nói khiêm tốn.
Cô ấp úng với một nụ cười.
Anh cảm giác như là một chiến thắng vậy.
“Em tôi thì... không nhiều như vậy.”
Một bên mày cô nhướng lên. “Cái người mà anh thích trêu ghẹo ấy hả?”
“Tôi chẳng trêu ghẹo nó bởi vì tôi thích,” anh nói, giọng nói khá là ra vẻ đang chỉ dẫn. “Tôi làm điều đó vì nó cần thiết.”
“Cho ai?”
“Cho cả nước Anh,” anh nói. “Tin tôi đi.”
Cô nhìn anh nghi ngờ. “Em ấy không thể quá tệ như vậy.”
“Tôi cho rằng không,” anh nói. “Mẹ tôi dường như giống nó nhiều, nhiều đến gây trở ngại cho tôi.”
Cô cười lần nữa, và âm thanh nghe thật... tốt. Một từ khó tả được, chắc chắn vậy, nhưng bằng cách nào đó nó trở nên đúng đắn cho trái tim. Tiếng cười của cô đến từ - sự ấm áp, phong phú, và thực.
Rồi cô quay sang, và mắt cô trở nên nghiêm chỉnh. “ Anh có vẻ thích trêu chọc, nhưng tôi sẽ đánh cuộc tất cả những gì tôi có rằng anh sẽ hy sinh cả mạng sống của mình vì em ấy.”
Anh làm ra vẻ suy nghĩ về điều đó. “Vậy cô có bao nhiêu?”
“Thiệt xấu hổ cho anh, công tử Bridgerton. Anh đang lãng tránh câu hỏi.”
“Dĩ nhiên là tôi sẽ,” anh nói một cách lặng lẽ. “Nó là đứa em gái bé bỏng của tôi. Là người để tôi trêu ghẹo và là người để tôi bảo vệ.”
“Em ấy bây giờ đã kết hôn chưa?”
Anh nhún vai, nhìn chằm chằm xuyên qua công viên. “Rồi, tôi nghĩ rằng bây giờ St. Clair sẽ có thể chăm sóc nó, Chúa giúp anh ta.” Anh quay sang, chớp nhoáng cho cô một nụ cười không cân xứng. “Xin lỗi.”
Nhưng cô cũng chẳng đứng quá cao trên mu bàn chân để làm một cuộc tấn công. Và sự thật là, cô ngạc nhiên về anh hoàn toàn khi anh nói như vậy - với một sự xúc động đáng kể, “Chẳng có gì phải xin lỗi hết. Đây là thời gian khi chỉ cái tên của một Đức ông thôi sẽ trở nên hợp lý để truyền đạt sự liều lĩnh của ai đó.”
“Sao tôi lại cảm thấy như cô đang nói về kinh nghiệm gần đây nhất nhỉ?”
“Tối hôm qua,” cô xác nhận.
“Thật chứ?” Anh rướn tới, hứng thú một cách khủng khiếp. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Nhưng cô chỉ lắc đầu. “Chẳng có gì cả.”
“Không nếu như cô đang nguyền rủa.”
Cô thở dài. “Tôi có nói với anh rằng anh thật không chịu được chưa nhỉ?”
“Một lần hôm nay, và hầu như chắc chắc là vài lần trước đó.”
Cô trao anh cái nhìn khô khốc, cặp mắt xanh của cô sắc nhọn khi chúng nhìn vào anh. “Anh đã đếm ah?”
Anh dừng lại. Đó là một câu hỏi kỳ quặc, không phải bởi vì cô đã hỏi nó - lạy Chúa, anh đã từng hỏi rất nhiều thứ, và anh đã từng đặt những câu hỏi bẫy kiểu đó. Đúng hơn là, nó kỳ quặc bởi anh có một cảm giác ký quái rằng nếu anh nghĩ về nó đủ dài, anh thực tế có thể biết câu trả lời.
Anh thích nói chuyện với Lucy Abernathy. Và Khi cô nói gì đó với anh...
Anh ghi nhớ nó.
Điều đó thật kỳ lạ.
“Tôi tự hỏi,” anh nói, bởi vì đây dường như là thời điểm để chuyển chủ đề. “Một câu thôi thì có chịu được không nhỉ?”
Cô cân nhắc điều đó. “Tôi nghĩ là phải như vậy, đúng không?”
“Không ai từng nói như vậy về sự hiện diện của tôi cả.”
“Điều đó làm anh ngạc nhiên à?”
Anh mỉm cười chậm rãi. Với một sự đánh giá cao. “Cô, quí cô Lucinda, cô có một cái miệng thông minh đấy nhỉ.”
Chân mày anh uốn cong lên, và trong khoảnh khắc đó cô trở nên quỉ quái. “Đó là một trong những bí mật được che dấu kỹ nhất của tôi.”
Anh bắt đầu cười lớn.
“Tôi còn hơn cả là một người hay gây sự, anh biết đấy.”
Tiếng cười lớn dần. Nó trở nên sôi sùng sục sâu trong bụng anh, cho đến khi người anh rung mạnh.
Cô đang nhìn anh với một nụ cười bao dung, và vì một vài lý do anh cảm thấy thanh thản. Cô trông rất ấm áp... thậm chí là yên bình.
Và anh rất hạnh phúc khi ở bên cô. Ngay tại băng ghế này. Nó khá là dễ chịu khi chỉ đơn giản là ở bên cạnh cô. Vì vậy anh quay người. Mỉm cười. “Cô còn miếng bánh mì nào nữa không?”
Cô đưa cho anh ba miếng. “Tôi đem cả một ổ bánh.”
Anh bắt đầu xé chúng ra. “Cô đang cố vỗ béo chúng hả?”
“Tôi có một sự thích thú với chim bồ câu,” cô quay người trở lại, tiếp tục với tiến trình chậm chạp, từng chút một cho chim ăn của mình.
Gregory khá chắc chắn nó chỉ là tưởng tượng của anh thôi, nhưng anh đã ước gì lũ chim đang tìm kiếm một cách khát khao về phía anh. “Cô có thường hay đến đây không?”
Cô không trả lời ngay, và đầu cô nghiêng nghiêng, giống như thể là cô phải suy nghĩ cho câu trả lời của mình. Điều này thật là không bình thường, bởi vì đây chỉ là một câu hỏi đơn giản.
“Tôi thích cho những chú chim ăn,” cô nói. “Nó thật thư giãn.”
Anh ném thêm một nắm tay bánh ra và mỉm cười giễu cợt. “Cô nghĩ vậy sao?”
Mắt cô thu hẹp lại và cô quay trở lại với miếng bánh tiếp theo với một cú búng bằng cổ tay kỹ lưỡng, nhẹ nhàng hầu như theo kiểu nhà binh. Miếng tiếp theo văng ra với cùng một cách thức. Và miếng tiếp theo cũng y như vậy. Cô quay sang anh với một cái mím môi. “Nó là như vậy nếu anh không cố gắng để khuyến khích một cuộc nổi loạn.”
“Tôi à?” anh quay lại, với tất cả sự ngây thơ. “Cô mới chính là người đã bắt chúng chiến đấu đến chết, tất cả chỉ vì một mẫu bánh mì nhỏ xíu cũ rích thảm hại.”
“Đó là một ổ bánh còn tốt, được nướng khéo và có vị rất ổn, tôi sẽ cho anh biết.”
“Về vấn đề thực phẩm,” anh nói với một vẻ lịch sự quá mức, “Tôi sẽ luôn luôn nghe theo cô.”
Lucy nhằm chằm chằm vào anh một cách lạnh nhạt. “Hầu hết phụ nữ sẽ không xem đó là một lời ca ngợi.”
“Ah, nhưng cô đâu phải là hầu hết phụ nữ. Và,” anh thêm vào, “ Tôi đã nhìn thấy cô ăn bữa sáng.”
Môi cô tách ra, nhưng trước khi cô có thể há hốc miệng ra vì căm phẫn, anh cắt ngang với: “Nhân tiện thì, đó là một lời khen.”
Lucy lắc đầu. Anh thật đúng là không thể chịu được. Và cô rất cảm ơn vì điều đó. Khi cô lần đầu nhìn thấy anh, chỉ đứng đó để quan sát cô khi cô cho lũ chim ăn, dạ dày cô đã rớt xuống, và cô cảm thấy nôn nao, và cô không biết phải nói gì hay làm gì, hoặc thực tế thì, bất cứ cái gì.
Nhưng khi anh bước đi nhẹ nhàng về phía trước, và anh rất ư là... chính anh. Anh ngay lập tức đặt cô vào một sự thoải mái, điều mà, trong trường hợp này, thực tế khá là lạ lùng.
Sau rốt thì, cô đã phải lòng anh.
Nhưng khi anh mỉm cười, một nụ cười lười biếng, nụ cười quen thuộc của anh, và anh đã nói một vài chuyện đùa về những chú chim bồ câu, và trước khi cô biết được, cô đã mỉm cười đáp lại. Và cô cảm thấy như là chính cô, một lần nữa rất chắc chắn.
Cô đã không cảm thấy như là chính mình hàng tuần rồi.
Và vì vậy, trong cái ý nghĩ phải làm những điều đúng đắn, cô đã quyết định sẽ không chú tâm vào sự yêu mếm một cách không thích hợp của cô dành cho anh và thay vào đó cảm thấy biết ơn rằng cô có thể chịu đựng sự hiện diện của anh mà không trở thành một con ngốc ngượng ngùng, nói lắp bắp.
Thì ra rõ ràng cũng còn một vài đặc ân nhỏ nhỏ còn sót lại trên thế giới.
“Anh đã ở London suốt khoảng thời gian vừa rồi à?” cô hỏi anh, xác định là sẽ duy trì một cuộc nói chuyện vui vẻ và hoàn toàn bình thường.
Anh quay lại với sự ngạc nhiên. Một cách rõ ràng, anh đã không mong đợi câu hỏi đó. “Không. Tôi chỉ mới trở về vào tối hôm qua.”
“Tôi hiểu.” Lucy dừng lại để tiêu hóa thông tin đó. Nó thật lạ lùng, nhưng cô thậm chí đã không cân nhắc rằng anh có thể không ở trong thành phố. Nhưng nó sẽ giải thích - Ồ, cô không chắc nó sẽ giải thích cho điều gì. Rằng cô đã không cố để thoáng được nhìn thấy anh? Nó không phải như thể là cô đã không ở bất cứ nơi đâu bên cạnh nhà cô, trong công viên, và ở nhà của người thợ may. “Vậy anh đã ở Aubrey Hall?”
“Không, Tôi rời đi không lâu sau khi cô đi và đến thăm anh trai tôi. Anh ấy sống với vợ và những đứa trẻ ở Wiltshire, khá là hạnh phúc khi cách xa tất cả những gì gọi là văn minh.”
“Wiltshire không quá xa đây.”
Anh nhún vai. “Một nửa thời gian họ thậm chí không nhận được tạp chí Times. Họ than phiền rằng họ không thích nó.”
“Thật lạ lùng làm sao.” Lucy không biết ai đó có thể không nhận được báo, thậm chí là ở hầu hết những vùng xa xôi của miền quê.
Anh gật đầu. “Tuy nhiên, tôi cảm thấy khá là khỏe khắn lúc này. Tôi chẳng có ý kiến gì về chuyện mọi người đang làm gì, và tôi cũng chẳng lấy làm phiền.”
“Anh có thường nói những chuyện tầm phào không?”
Anh trao cho cô một cái nhìn nghiêng nghiêng. “Đàn ông không nói chuyện tầm phào. Chúng tôi trò chuyện.”
“Tôi hiểu,” cô nói. “Điều đó giải thích được nhiều đấy.”
Anh cười lặng lẽ. “Cô có bao giờ sống ở thành phố lâu chưa. Tôi đã nghĩ rằng cô luôn vui sống ở miền quê.
“Hai tuần,” cô trả lời. “Chúng tôi chỉ đến đây sau đám cưới.”
“Chúng tôi? Anh trai cô và tiểu thư Watson cũng ở đây àh?”
Cô ghét rằng cô đang nghe thấy sự hào hứng trong giọng anh, như cô ngờ rằng nó cũng chẳng giúp gì được. “Cô ấy giờ là quí bà Fennsworth, và không, họ đang tận hưởng chuyến trăng mật của mình. Tôi ở đây với chú tôi.”
“Cho mùa lễ hội à?”
“Cho đám cưới tôi.”
Điều đó đã chấm dứt mạch dễ dàng của cuộc nói chuyện.
Cô thò tay vào trong chiếc túi và lôi ra một mẩu bánh mì khác. “Nó sẽ diễn ra trong một tuần nữa.”
Anh nhìn vào cô trong cơn sốc. “Sớm vậy sao?”
“Chú Robert nói rằng chẳng có lý nào lại phải kéo dài nó ra cả.”
“Tôi hiểu.”
Và có lẽ là anh hiểu. Có lẽ có một nghi thức xã giao nào đó cho tất cả những chuyện này mà cô, một cô gái được nuôi dưỡng ở miền quê, đã không được dạy. Có lẽ chẳng có ý nghĩa với việc hoãn một điều chắc chắn xảy ra. Có lẽ tất cả là do một phần của cái triết lý sống, là làm mọi việc một cách tốt nhất, mà cô đang làm việc một cách siêng năng để tán thành.
“Ồ,” anh nói. Anh chớp mắt vài lần, và cô nhận ra rằng anh không biết phải nói gì cả. Nó hầu như là một sự phản hồi không giống với anh cho lắm và là một điều mà cô cảm thấy hài lòng. Nó khá giống như chuyện Herminoe không biết nhảy vậy. Nếu Gregory Bridgerton có thể đánh rơi mất từ ngữ, đó là hy vọng cho phần còn lại của nhân loại.
Cuối cùng anh nói: “Lời chúc mừng của tôi.”
“Cảm ơn anh.” Cô tự hỏi sẽ thế nào nếu anh nhận được một lời mời đi dự. Chú Robert và Quí ngài Davenport đã xác định sẽ tổ chức buổi lễ cho tất cả mọi người. Họ nói đó là sự xuất hiện đầu tiên rất quan trọng của cô trước công chúng, và họ muốn cả thế giới phải biết rằng cô là vợ của Haselby.
“Nó được tổ chức ở nhà thờ thánh George,” có nói, chẳng vì lý do nào cả.
“Ngay tại London sao?” Giọng anh nghe ngạc nhiên. “Tôi đã nghĩ là cô sẽ muốn được đám cưới ở Fennsworth Abbey chứ.”
Điều này thật đau đớn - bàn luận về đám cưới sắp tới của cô với anh. Thực sự, cô cảm thấy tê liệt. “Đó là những gì chú tôi muốn,” cô giải thích, vươi tới cái giỏ của cô để lấy thêm một miếng bánh mì nữa.
“Chú cô có vẻ là một người đứng đầu gia đình nhỉ?” Gregory hỏi, nhìn chăm chú vào cô với một sự tò mò nhẹ nhàng. “Anh cô là một bá tước. Anh ta không phải là người nắm quyền sao?”
Lucy ném tất cả số bánh xuống đất, sau đó nhìn với một sự thích thú khi đàn chim bồ câu trở nên hỗn loạn. “Anh ấy có,” cô trả lời. “Năm ngoái. Nhưng anh hài lòng khi cho phép chú tôi có thể đảm trách những sự kiện gia đình trong khi anh ấy làm nghiên cứu sinh tại Cambridge. Tôi mong chờ rằng anh sẽ đảm đương vai trò của mình sớm khi anh ấy” - cô trao anh một nụ cười hối lỗi - “kết hôn”.
“Đừng lo lắng về tính đa cảm của mình,” anh quả quyết với cô. “Tôi có thể thấy điều đó.”
“Thật chứ?”
Anh cho cô một cái nhún vai nhẹ. “Thực tế mà nói, tôi nghĩ tôi đã may mắn.”
Cô lôi ra một mẩu bánh khác, nhưng những ngón tay cô đông cứng lại trên miếng bánh. “Anh sao?” cô hỏi, quay sang anh với một chút thích thú. “Điều đó có thể sao?”
Anh chớp mắt với một sự ngạc nhiên. “Cô là người thẳng thắn, phải không?”
Và cô đỏ mặt. Cô cảm thấy nó, màu hồng và hơi ấm và một chút khó chịu nơi má mình. “Tôi xin lỗi,” cô nói. “Tôi thật bất lịch sự quá. Chỉ là vì anh rất là -“
“Đừng nói gì thêm,” anh cắt ngang cô, và rồi cô cảm thấy tệ hơn, bởi vì cô đã được chỉ ra rõ ràng là - có lẽ bằng những chi tiết quá tỉ mỉ - anh đã tương tư Hermione như thế nào. Điều mà, cô đã ở vị trí của anh, cô đã không ước được kể lại một cách chi tiết.
“Tôi xin lỗi,” cô nói.
Anh quay sang. Nhìn chằm chằm vào cô với một sự tò mò. “Cô nói điều đó một cách thường xuyên.”
“Xin lỗi ý anh là gì?”
“Đúng vậy đấy.”
“Tôi... tôi không biết.” Răng cô va vào nhau, và cô cảm thấy khá căng thẳng. Không thoải mái. Tại sao anh lại chỉ ra điều đó? “Đó là những gì tôi làm,” cô nói, và cô nói một cách kiên quyết. bởi vì... Ồ, Bởi vì. Đó phải là đủ cho một lý do.
Anh gật đầu. Và điều đó làm cô cảm thấy thậm chí tệ hơn. “Đó là việc tôi là ai,” cô thêm vào trong thế phòng thủ, thậm chí khi anh đã đồng ý với cô, vì Chúa. “Tôi làm cho mọi việc suôn sẽ và tôi làm những gì đúng đắn.”
Và đúng lúc đó, cô ném miếng bánh mì cuối cùng xuống đất.
Trán anh nhướng lên, và họ quay lại cùng lúc để quan sát sự hỗn loại tiếp theo. “Làm tốt lắm,” anh lẩm bẩm.
“Tôi làm mọi thứ tốt nhất,” cô nói. “Luôn luôn.”
“Đó là một nét tiêu biểu đáng khen ngợi,” anh nói một cách mềm mỏng.
Và lúc đó, bằng cách nào đó, cô nổi giận. Thực tế, một cách thực sự, cơn giận khủng khiếp. Cô không muốn được khen ngợi cho việc biết làm thế nào để giải quyết vấn đề mà không trở thành người thứ nhì. Điều đó giống như là thắng một giải thưởng dành cho chiếc giày đẹp nhất trong một cuộc thi đi bộ. Nó không liên quan và không phải là điểm chính yếu.
“Còn anh thì sao?” cô hỏi, giọng cô the thé. “Anh có làm mọi việc tốt nhất không? Có phải đó là lý do tại sao mà anh đòi hỏi chính mình phải hồi phục không? Anh không phải là người đã phủ một lớp nhiệt tình lên cái suy nghĩ về tình yêu đấy chứ? Anh nói nó là tất cả, rằng nó không cho anh một sự lựa chọn nào. Anh đã nói -“
Cô tự cắt ngang, Khiếp sợ giọng nói của mình. Anh đang nhìn cô như thể cô đã phát điên, và có lẽ là cô đã vậy.
“Anh đã nói nhiều điều,” cô lẩm bẩm, hy vọng rằng điều đó sẽ kết thúc câu chuyện.
Cô nên đi. Cô đã ngồi trên băng ghế này ít nhất là mười lăm phút trước khi anh đến, và thời tiết thì ẩm ướt và thoáng gió, và người nữ hầu đã không mặc cho cô đủ ấm, và nếu cô nghĩ đủ lâu và kỹ càng về điều đó, cô có lẽ đã có cả hàng trăm thứ phải làm ở nhà.
Hoặc ít nhất là một cuốn sách cô có thể đọc.
“Tôi xin lỗi nếu tôi làm cô buồn.” Gregory nói một cách lặng lẽ.
Cô không thể bắt bản thân mình nhìn vào anh.
“Nhưng tôi không nói dối cô,” anh nói. “Hoàn toàn là sự thật, tôi không còn nghĩ đến tiểu thư - thứ lỗi cho tôi, Quí bà Fennsworth- thường xuyên nữa, ngoại trừ là, có lẽ, để nhận ra rằng chúng tôi cũng sẽ không hợp nhau.”
Cô quay sang anh, và cô nhận ra rằng cô muốn tin anh. Cô thực sự muốn vậy.
Bởi vì nếu anh có thể quên được Hermione, cô có thể quên được anh.
“Tôi không biết phải giải thích thế nào,” anh nói, và anh lắc đầu, như thể anh cũng hoàn toàn bối rối giống như cô. “Nhưng nếu cô đã từng phải lòng ai đó một cách điên cuồng và không giải thích được...”
Lucy đông cứng lại. Anh không định nói điều đó chứ. Một cách chắc chắn, anh không thể nói điều đó.
Anh nhún vai. “Ồ, tôi không nên tin vào nó.”
Lạy Chúa. Đó là những lời của Hermione. Một cách chính xác.
Cô cố gắng nhớ lại cô đã trả lời Hermione như thế nào. Bởi cô phải nói một cái gì đó. Mặt khác, anh sẽ không chú ý đến sự im lặng, và rồi anh quay đi, và anh đã thấy cô trông quá yếu đuối. Và rồi anh sẽ hỏi những câu hỏi, và cô sẽ không biết được câu trả lời, và -
“Nó không có vẻ như là đã xảy ra với tôi,” cô nói, những từ ngữ như tuôn ra từ miệng cô.
Anh quay lại, nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt mình nhìn về phía trước một cách thận trọng. và cô ước một cách liều lĩnh rằng cô đã không ném tất cả bánh mì đi. Nó sẽ khá là dễ dàng để tránh nhìn vào anh nếu cô có thể giả vờ là đang bận làm một cái gì khác.
“Cô không tin rằng cô sẽ phải lòng ai đó sao?” anh hỏi.
“Ồ, có lẽ,” cô nói, cố gắng sao cho giọng mình có thể vô tư và che giấu. “Nhưng không phải như thế.”
“Như thế?”
Cô hít một hơi, ghét rằng anh đang ép cô phải giải thích. “Đó là một thứ kinh khủng mà anh và Hermione đã từ bỏ,” cô nói, “Tôi không phải là loại người đó, anh không nghĩ vậy sao?”
Cô cắn môi, rồi cuối cùng cũng cho phép mình quay về sự dẫn dắt của anh. Bởi vì nếu anh có thể nói rằng có đang nói dối thì sao? Nếu anh nhận thức được rằng cô đã phải lòng - với anh thì sao? Cô sẽ rất xấu hổ trước sự nhận thức đó, nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu biết rằng anh biết sao? Ít nhất thì, cô sẽ không phải tự hỏi mình nữa.
Sự không biết không phải là một niềm vui sướng. Không phải cho ai đó giống như cô.
“Đó là tất cả quan điểm,” cô tiếp tục, bởi vì cô không thể chịu đựng được sự im lặng. “Tôi sẽ kết hôn với quí ngài Haselby trong một tuần nữa, và tôi sẽ không bao giờ làm trái lời thề của mình. Tôi -“
“Haselby?” Toàn bộ cơ thể Gregory xoay tròn khi anh xoay quanh để đối mặt với cô. “Cô sắp kết hôn với Haselby à?’
“Vâng,” cô nói, chớp mắt một cách điên tiết. Đó là loại phản ứng gì vậy? “Tôi nghĩ là anh đã biết rồi.”
Chúa ơi.
Anh lắc đầu. “Tôi không thể tượng tượng được tại sao tôi không biết.”
“Nó không phải là một bí mật.”
“Không,” anh nói, một chút gượng ép. “Ý tôi là, không. Không, dĩ nhiên là không. Tôi không ngụ ý gì cả.”
“Anh cho là Quí ngài Haselby không đáng kính trọng?’ cô hỏi, lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận.
“Không,” Gregory trả lời, lắc đầu - nhưng chỉ một chút, như thể anh không nhận thức được rằng anh đang làm điều đó. “Không. Tôi đã biết anh ta nhiều năm rồi. Chúng tôi cùng học một trường. Và cả trường đại học nữa.”
“Anh và anh ấy cùng tuổi à?” Lucy hỏi, và nó làm cô có cảm giác rằng có cái gì đó không đúng khi cô không biết tuổi của vị hôn phu của mình. Nhưng rồi một lần nữa, cô cũng không chắc chắc về tuổi của Gregory.
Anh gật đầu. “Anh ấy khá là... nhã nhặn. Anh ta sẽ đối xử tốt với cô thôi.” Giọng anh rõ ràng trong cổ họng. “Một cách dịu dàng.”
“Dịu dàng?” cô lặp lại. Đó dường như là một sự lựa chọn từ ngữ lạ lùng.
Mắt anh bắt gặp mắt cô, và đó chính là thời điểm cô nhận ra rằng anh không hoàn toàn nhìn vào cô kể từ lúc cô nói với anh tên vị hôn phu của cô. Nhưng anh không nói gì. Thay vào đó anh liếc nhìn cô, mắt anh chứa đựng một cảm xúc rất mạnh đến nỗi chúng dường thay thay đổi màu sắc. Nó có màu xám ánh xanh, rồi lại xanh ánh xám, và rồi là nó dường như không rõ màu nữa.
“Cái gì vậy?” cô thì thầm.
“Chẳng có gì đâu,” anh nói, làm thông cổ họng. “Chị ấy sẽ tổ chức một buổi dạ hội vào tối mai. Cô sẽ tham dự chứ?”
“Ồ vâng, nghe rất đáng yêu,” Lucy nói, thậm chí là, khi cô biết rằng cô không nên. Nhưng đã lâu lắm rồi kể từ khi cô tham dự bất cứ một sự kiện xã hội nào, và cô không thể nào có thể trải qua một thời gian nào với sự bầu bạn của anh một khi cô kết hôn. Cô không nên tự hành hạ mình bây giờ, mong muốn một cái gì đó mà cô không thể có, nhưng cô không thể đừng được.
Tụ tập với tất cả những cô gái đẹp.
Bây giờ. Bởi vì thực sự, khi có cái gì khác...
“Ồ, nhưng tôi không thể,” cô nói, sự thất vọng làm giọng cô gần giống một tiếng than van.
“Tại sao không?”
“Là chú tôi,” cô trả lời, thở dài. “Và Quí ngài Davenport nữa - cha của Haselby.”
“Tôi biết ông ta là ai.”
“Dĩ nhiên. Tôi xin l-“ Cô tự mình ngừng lại. Cô không định nói về nó. “Họ chưa muốn cho phép tôi ra mắt.”
“Xin lỗi. Tại sao vậy?”
Lucy nhún vai. “Chẳng có nghĩa gì khi giới thiệu tôi ra ngoài xã hội như một Quí cô Lucinda Abernathy khi mà tôi sẽ trở thành Qúy bàHaselby chỉ trong một tuần lễ nữa.”
“Điều đó thật là lố bịch.”
“Đó là những gì họ nói.” Cô tư lự. “Và tôi thì không nghĩ rằng họ cũng muốn tốn thêm chi phí.”
“”Cô sẽ tham dự vào tối mai.” Gregory nói một cách kiên quyết. “Tôi sẽ xem nó như thế nào.”
“Anh à?” Cô hỏi một cách nghi ngờ.
“Không phải tôi,” anh trả lời, như thể cô đang phát điên. “Là mẹ tôi. Tin tôi đi, khi nó trở thành những vấn đề của một bài diễn thuyết xã hội và những điều tế nhị, bà ấy có thể đạt được mọi thứ. Cô có một người đi kèm chứ?”
Lucy gật đầu. “Cô Harriet của tôi. Cô ấy hơi yếu đuối, như tôi chắc chắc rằng cô ấy có thể tham dự bữa tiệc nếu chú tôi cho phép.”
“Ông ấy sẽ cho phép thôi,” Gregory nói một cách tự tin. “Người chị trong câu hỏi là người chị lớn nhất của tôi, Daphne.” Anh phân trần. “Nữ công tước duyên dáng của Hastings. Chú cô sẽ không nói không với một nữ công tước chứ, phải không?”
“Tôi không nghĩ vậy,” cô nói chậm rãi. Lucy không thể nghĩ ra được ai là người sẽ nói không với một nữ công tước.
“Nó đã được định rồi,” Gregory nói. “Cô sẽ nghe tin từ Daphne vào chiều nay.” Anh đứng dậy, đưa tay ra để giúp cô đứn lên.
Cô nuốt xuống. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn khi chạm vào anh, nhưng cô để yên bàn tay mình trong tay anh. Cái cảm giác ấm áp và thoải mái. Và an toàn.
“Cảm ơn,” cô lẩm bẩm, thu tay lại vi thế cô có thể phủ chúng xung quanh cái quai của chiếc giỏ cô đang mang. Cô gật đầu với người nữ hầu, người ngay lập tức bắt đầu đi về phía cô.
“Đến mai nhé,” anh nói, cúi đầu một cách trang trọng khi anh nói lời chào tạm biệt cô.
“Đến mai,” Lucy lặp lại, tự hỏi rằng nó có thật hay không. Cô chẳng bao giờ biết được chú cô có thay đổi suy nghĩ của ông trước đó không nữa. Nhưng có lẽ...